Saved Font

Trước/120Sau

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 119: Thẳng Thắn Thành Khẩn Tương Đãi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Tagoon

Chu Tịch cho rằng Hùng Dã sẽ hỏi chuyện liên quan đến thực lực của mình, không nghĩ tới Hùng Dã lại đột nhiên hỏi về cái này.

Đặt ở trước kia, hắn có thể lừa Hùng Dã, nói sau khi kết thành bạn lữ là cả đời không thể tách ra, nhưng bây giờ......

"Sao ngươi lại muốn hỏi cái này?" Chu Tịch hỏi.

"Độc Nhãn Lang nói, ở đại lục Thú Nhân, người đã kết thành bạn lữ vẫn có thể tách ra." Hùng Dã nói: "Lời của cô ta có phải là thật không?"

Chu Tịch nghe được lời này, phản ứng đầu tiên chính là Hùng Dã muốn tách ra với hắn, rất nhanh lại ý thức được không có khả năng —— Hùng Dã thích hắn lắm mà!

Hơn nữa, Hùng Dã tuy rằng ngẩng đầu ưỡn ngực đến thẳng tắp, nhưng vẻ mặt của y...... Hùng Dã rõ ràng có chút thấp thỏm, bất an.

Chu Tịch ôm lấy Hùng Dã, xoa đầu Hùng Dã, lại hôn một cái: "Cô ta nói chính là sự thật."

Vừa dứt lời, Chu Tịch lập tức cảm giác được thân thể Hùng Dã cứng đờ lại.

Hùng Dã lúc này đã ngây ngẩn.

Độc Nhãn Lang tuy rằng thề độc son sắt, nhưng y hy vọng là giả, không ngờ lại là sự thật.

Chu Tịch là sứ giả Thần Thú, hắn khẳng định đã sớm biết chuyện này. Nếu vậy, trước kia khi cùng mình kết thành bạn lữ, có phải hắn vốn dĩ không tính toán cả đời cùng mình ở bên nhau hay không?

Nếu đặt ở trước kia, Hùng Dã dù thế nào cũng chẳng lo lắng đến như vậy. Y là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong bộ lạc, cho dù Chu Tịch là sứ giả Thần Thú, y cũng không cảm thấy mình kém cỏi hơn chỗ nào, nhưng bây giờ......

"Nhưng ta sẽ không tách ra khỏi ngươi." Chu Tịch ngay sau đó nói.

Hùng Dã đang có chút khó chịu thì nghe được lời này, kinh hỉ thốt lên: "Thật sao?"

"Thật." Chu Tịch hôn y một cái: "Ta rất thích ngươi."

Hùng Dã vừa rồi trong đầu còn hơi loạn, Chu Tịch vừa nói như vậy, tâm tình của y lập tức tốt lên, nhưng như bây giờ...... Hùng Dã hỏi: "Ngươi...... Có thể lấy danh nghĩa của Thần Thú ra thề hay không?"

Chu Tịch: "......" Thần Thú là không tồn tại!

Chẳng qua loại thời điểm này nếu như nói cho Hùng Dã biết Thần Thú vốn không tồn tại, lập tức sẽ phải ra đại sự, có khi còn không thể giải thích rõ ràng......

Thậm chí chỉ cần hắn do dự một giây cũng sẽ khiến Hùng Dã thương tâm.

Chu Tịch lập tức nói ngay: "Ta lấy danh nghĩa của Thần Thú thề, vĩnh viễn sẽ không tách ra khỏi ngươi."

"Ta cũng lấy danh nghĩa Thần Thú thề, vĩnh viễn sẽ không tách ra khỏi ngươi!" Hùng Dã theo sát nói, tâm tình đồng thời trở nên vô cùng tươi đẹp!

Sau khi nói hết ra, y lập tức nhẹ nhõm hơn, thậm chí cảm thấy mình có chút lòng dạ hẹp hòi.

Chu Tịch che chở y như vậy, rõ ràng mạnh đến thế còn nguyện ý cùng y ở bên nhau, khẳng định cuwcj kì cực kì thích y, y căn bản không cần lo lắng!

Quả nhiên sự việc đổi sang một góc độ ngẫm lại, cảm giác liền hoàn toàn không giống nhau!

Hùng Dã ôm lại Chu Tịch, hôn một cái, lại động tay động chân: "Vậy ngươi vì sao vẫn luôn không giao phối với ta?"

Chu Tịch: "......"

Lần chiến đấu với Hải Phong này đối với Chu Tịch mà nói có thể coi như tìm được đường sống trong chỗ chết.

Có thể sống sót, có thể lại được nhìn thấy Hùng Dã, hắn vốn dĩ đã rất vui mừng, rất nhiều chuyện đều muốn khai mở, bây giờ Hùng Dã còn tới trêu chọc......

Chu Tịch cảm thấy mình nếu như còn có thể nhịn thì chính là thánh nhân.

Không, nếu như còn tiếp tục chịu đựng, hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng.

"Ta lúc đầu sợ ngươi còn nhớ thương Sư Lệ, sẽ thích người khác." Chu Tịch nói: "Sau thì lại chính là...... Chưa làm xong chuẩn bị."

"Ta sao có thể còn nhớ thương hắn? Còn nữa, phải chuẩn bị cái gì?" Hùng Dã hỏi, sau đó lập tức không nói được câu nào nữa.

Chu Tịch dùng miệng ngăn chặn miệng y.

Rất nhanh, y đã hiểu được vì sao Chu Tịch lại nói phải làm chuẩn bị.

Thật sự rất đau!

Hoá ra lại đau như vậy!

Hai người đều là lần đầu tiên, vô cùng không thuần thục, cuối cùng thiếu chút nữa gây ra thảm hoạ. Nếu không phải Chu Tịch có thể sử dụng năng lượng hỗ trợ trị thương, Hùng Dã e là phải máu chảy không ngừng.

Nhưng dù vậy, trạng thái của Hùng Dã nhìn cũng không tốt lắm —— Y tổng cảm thấy có chút không thoải mái.

"Có phải rất đau hay không?" Chu Tịch hỏi, có chút hối hận vì đã không nói sớm phải chuẩn bị ít thuốc mỡ thích hợp gì đó.

"Còn tạm." Hùng Dã nói. Ngay từ đầu xác thật hơi đau, nhưng sau đó y còn rất thích, ngay cả chính y cũng cảm thấy kỳ quái: "Ta kỳ thật không sợ đau, về sau chúng ta có thể làm nhiều thêm vài lần!"

Hùng Dã thật nhiệt tình...... Chu Tịch hôn y một cái. Nhiệt tình như vậy, hắn thật sự rất thích.

Chỉ là, vốn dĩ định bày tỏ thẳng thắn, kết quả ngủ luôn người ta...... Chu Tịch cảm thấy có một số việc cũng không vội nói ra, chỉ bảo: "Hùng Dã, ta bây giừo so với Thú Vương còn mạnh hơn."

Hùng Dã nói: "Đó là đương nhiên, ngươi còn có thể đánh thắng được Hải Thần cơ mà!"

Chu Tịch cười khẽ một tiếng: "Ta có thể đánh thắng được hắn, không phải bởi vì Thần Thú cho ta lực lượng, mà là bởi vì ta vốn dĩ đã mạnh như vậy."

Hùng Dã có chút không kịp phản ứng.

Chu Tịch lại nói: "Chẳng qua ta không thể nổi nên sát tâm đối với người khác, không thể sát sinh, bằng không khả năng sẽ lâm vào điên cuồng, đến lúc đó ngay cả ngươi cũng không nhận ra. Ta lúc trước chưa bao giờ động thủ, cũng không nói cho người khác chuyện này chính là bởi vì như vậy."

"Ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhất định không để ngươi sát sinh." Hùng Dã lập tức nói. Sứ giả Thần Thú hẳn là thiện lương, hẳn không thể thương tổn các loài sinh vật, cho nên Chu Tịch không thể tùy tiện xuống tay?

Hùng Dã có chút đau lòng Chu Tịch.

Rõ ràng có được thực lực cường đại như vậy, cố tình lại không thể vận dụng......

Chu Tịch: "......" Hùng Dã vì sao phải dùng ánh mắt đó nhìn hắn?

Bỏ đi, Hùng Dã không ly tâm với hắn, vẫn một lòng thích hắn là tốt rồi.

Chu Tịch đang nghĩ vậy thì nghe thấy Hùng Dã nói: "Chu Tịch, chúng ta trở về đi...... Ta ôm ngươi trở về? Vừa rồi ngươi hẳn là rất mệt." Chu Tịch chịu thương, còn "bận rộn" lâu như vậy......

Chu Tịch mặt không biểu cảm bế Hùng Dã lên, bắt đầu quay trở về.

Hắn một chút vấn đề cũng không có, một chút cũng không mệt!

Chu Tịch bế Hùng Dã đến tận phụ cận doanh địa mới thả Hùng Dã xuống: "Đi thôi." Hắn đã trị hết toàn bộ vết thương trên người Hùng Dã, Hùng Dã hẳn là không có việc gì.

"Ừm." Hùng Dã mặt hơi nóng, chạy như bay vào trong doanh địa.

Kết quả vừa vào doanh địa đã nghe thấy Hùng Kỳ hỏi: "Hùng Dã, các ngươi đi tắm rửa gì mà lâu như vậy?"

Hùng Dã bỗng hơi xấu hổ, sau đó lại đột nhiên phát hiện...... Trên người mình thế nhưng tất cả đều là khí vị của Chu Tịch.

Y có chút không quen, đám người bộ lạc Đại Hùng lại đã tập mãi thành thói quen, căn bản không ai để ý. Hùng Kỳ bèn nói tiếp: "Hùng Dã, có thể ăn cơm rồi!"

"Ừ." Hùng Dã đáp lời, nhiệt độ trên mặt cuối cùng giảm xuống không ít.

Y và Chu Tịch vốn dĩ chính là bạn lữ, làm chút gì đó là rất bình thường...... Hùng Dã rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thậm chí nghĩ về sau có thể làm nhiều thêm vài lần.

Đương nhiên, ở trong doanh địa không tốt lắm, y không thích bị người khác ngửi được. Nhưng y và Chu Tịch có thể đi tới nơi khác.

Trong khi Hùng Dã mải nghĩ ngợi, Hải Phong rốt cuộc ăn no, lúc này cảm thấy mình thật sự quá thảm!

Hắn bị người đánh thành cái dạng này, vậy mà kẻ đánh hắn thì sao? Thế nhưng đi ngủ với bạn lữ!

Hắn sống nhiều năm như vậy mà còn chưa có bạn lữ đâu!

Đang tủi thân, Hải Phong lập tức nhìn thấy Chu Tịch chậm rì rì trở về. Này còn chưa tính, Chu Tịch còn nhìn về phía hắn: "Ngươi sai người bộ lạc Bờ Cát bắt cho ta ít hải sản."

Thịt khủng long thì có gì ngon? Vẫn là hải sản càng ngon hơn, Chu Tịch cảm thấy mực, tôm hùm, cua và cả các loại cá đều có thể nướng rất ngon.

Vì hạnh phúc về sau, hàu sống gì đó cũng có thể ăn...... Khụ khụ!

Hải Phong: "......"

Hải Phong sai người bộ lạc Bờ Cát đi bắt cá.

Sau đó người bộ lạc Đại Hùng lập tức nhìn thấy tất cả người bộ lạc Bờ Cát đều biến thành hình thú bụ bẫm, nhảy vào trong biển. Mà tộc trưởng Hải Bàn của bọn họ hình thú quả nhiên rất béo!

Sau khi sai người đi tìm bữa tối, Chu Tịch lại nhìn về phía Hải Phong: "Ngày mai, ta sẽ cùng ngươi ra biển lấy đồ vật."

Hải Phong sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra, Chu Tịch là muốn đi lấy Thần Thú quả.

Độ vật hắn bảo hộ thật lâu cuối cùng lại trở thành của người khác......

Hắn thật sự hối hận, hối hận đến tột cùng. Hắn khi đó sao lại ma xui quỷ khiến, tự nhiên chạy ra công kích những người này để làm chi?

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thấu Thị Chi Nhãn