Saved Font

Trước/11Sau

Tiểu Mềm Miêu

Chương 2:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khương Nguyễn càng tức giận khi nghe thấy tiếng cười của Tạ Ngôn , hắn ta thậm chí còn cười nhạo cô , đây trắng trợn chính là khiêu khích cô mà !

Khương Nguyễn hạ quyết tâm không để Tạ Ngôn chép được bài .

Chuông kiểm tra vừa vang lên, Khương Nguyễn liền che chặt giấy của mình, không chịu buông ra một góc nhỏ.

Giám thị thi nhìn Khương Nguyễn đặt tờ giấy lên ngực, hết lần này đến lần khác "lén lút" nhìn trộm các bạn học gần đó , suy tư sờ cằm nghĩ .

Với kinh nghiệm coi thi nhiều năm của cô , học sinh này chắc chắn có vấn đề!

Nghĩ như vậy, cô giám thị giả vờ đi vòng quanh, đi dạo vài vòng giữa bàn của Khương Nguyễn và Tạ Ngôn, cuối cùng, dừng lại bên cạnh Khương Nguyễn .

Nhìn thấy giám thị đứng ở bên cạnh mình Khương Nguyên xác định là lão sư muốn bảo vệ đáp án quý giá của mình!

Hừm, đúng như cô nghĩ, cậu bạn soái ca bên cạnh chỉ muốn chép lại câu trả lời của chính mình!

Nhìn đi, bây giờ ngay cả giám thị thi cũng nhìn thấy, còn đích thân giám sát hắn!

Về lý do tại Khương Nguyễn không nghĩ rằng giám thị ở đây để giám sát cô .

Cô cư xử và trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc như vậy , làm thế nào giáo viên có thể đến giám sát cô được !

Sau khi kết thúc bài kiểm tra ngữ văn vào buổi sáng Khương Nguyễn không về nhà mà chọn một quán ăn nhanh gần trường, ăn xong thì cầm sách bài tập lên xem lại nội dung bài kiểm tra buổi chiều.

Toán học cùng ngữ văn không giống nhau , ngữ văn còn có thể lý giải , Toán học hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiểu biết.

Nhìn sách bài tập trong tay, đôi mày nhỏ của Khương Nguyễn không khỏi nhíu chặt lại.

Khó quá!

Cô nằm gục trên bàn suy sụp, rõ ràng cô đã ghi nhớ rõ ràng tất cả các công thức, tại sao gặp bài toán lại không giải được ngay.

Khương Nguyễn khó chịu nằm xuống một lúc, thở dài, cam chịu cầm sách bài tập lên xem.

Giống như Khương Nguyễn nghĩ , bài kiểm tra toán buổi chiều cô chỉ có thể trả lời hai câu hỏi lớn đầu đề cũng không thể giải được mấy câu sau !

Vất vả kết thúc kì thi , Khương Nguyễn xách một chiếc cặp nhỏ và rời phòng thi trong tang thương.

Này, toán học thực sự khó!

Bây giờ công nghệ máy tính tiên tiến như vậy, tại sao con người vẫn phải học toán!

Sao không ai phát minh ra thứ gì đó giống như con chip, miễn là được cấy vào da, sẽ hiểu hết toán học .

Aiz , đời này của cô vẫn là không có số hưởng phát minh đó , thiết thực hơn vẫn là tìm lại số tiền đã mất.

Nghĩ nghĩ, Khương Nguyễn đã đi qua con đường giữa nhà ga và trường học mấy lần, sắc trời hơi tối, cô cũng không tìm thấy số tiền ít ỏi mà mình đã đánh mất.

Khi Khương Nguyễn chuẩn bị từ bỏ và về nhà, một vài thanh niên mặc quần rách và nhuộm tóc màu rực rỡ đứng trước mặt cô.

Nhìn thấy trước mặt có mấy người, sắc mặt Khương Nguyễn hơi thay đổi, cô siết chặt dây đeo cặp sách, cúi đầu nhanh chân tránh những người này.

" Muội tử , ngươi đây là muốn đi à?"

Bị chặn lại, Khương Nguyễn không còn cách nào khác, ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt .

Khương Nguyễn mím môi thì thào nói: "Ta muốn về nhà."

Khương Nguyễn vừa nói xong, ba người kia đều cười đến không tự chủ được.

Tên xã hội đen do ba người đứng đầu tiến lên một bước, nhìn về phía Khương Nguyễn , trong mắt không che giấu được ác ý.

"Muốn về nhà , nhưng mà mấy ngày nay mấy đại ca hơi eo hẹp, muốn vay một ít để tiêu."

Khương Nguyễn lắc đầu, "Nhưng ta cũng không có tiền. Sáng nay tiền của ta bị rơi mất .

Nghĩ đến một trăm tệ bị mất , trong lòng càng khó chịu , khuôn mặt nhỏ cũng trở nên nặng nề hơn.

Tên xã hội đen đứng đầu khinh thường sau khi nghe lời này, " Muội tử , đừng nâng ly không uống mà muốn uống rượu phạt , khuôn mặt ngươi cũng thật ưa nhìn,đại ca ca đây không muốn có thêm vết xấu đâu ."

Nói xong, hắn ta đưa tay chạm vào mặt Khương Nguyễn.

Nhìn thấy mấy bàn tay bẩn thỉu trước mặt, Khương Nguyễn vô thức tránh ra.

Tên xã hội đen đột nhiên trở nên khó chịu , giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn, "Nói cho ngươi biết, ngươi con mẹ nó bớt tìm việc , mau lấy tiền ra đi, một lát nữa đại ca ta ra tay sẽ không tốt đâu." . "

Nghe lời đe dọa của hắn ,Khương Nguyễn bĩu môi .

Cô không sợ bọn xã hội đen này, nếu bọn xã hội đen này dám làm điều gì đó, cô sẽ khiến cho bọn chúng đẹp mặt .

Nhìn thấy vẻ ngoài trầm mặc và không hợp tác của Khương Nguyễn , bọn côn đồ trở nên nóng nảy chuẩn bị ra tay với cô .

Chỉ vào lúc này một giọng nói lạnh lùng làm gián đoạn hành động của họ .

"Ba người các ngươi đang làm cái gì vậy!"

Nghe thấy có người nói chuyện, ba người trong tiềm thức quay đầu lại.

Sau khi nhìn rõ mặt người đó, tên xã hội đen cầm đầu có vẻ hơi cảnh giác, bàn tay sau lưng, lặng lẽ nắm chặt.

Hắn đứng thẳng người nhìn thanh niên trước mặt, nhàn nhạt uy hiếp: "Đây là chuyện của đại ca chúng ta, không liên quan gì đến ngươi."

"Hì hì." Thanh niên bước đến mỉm cười , nhặt một cành cây bị người khác bẻ gãy trên mặt đất, đem nhắm thử .

Có thể là bất mãn cành cây, hắn chán ghét ném xuống đất, "Thật là, một lát lại làm bẩn tay của mình ."

Nói xong ngẩng đầu, vô tư duỗi tay ra, chỉ vào tóc đỏ cầm đầu .

"Nha , người đứng sau ngươi là một học sinh trường bọn ta .Thả cô ấy đi ."

Khương Nguyễn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, vì vậy cô lặng lẽ tiến lên thăm dò.

Thiếu niên phía trước mặc một cái màu bạch nửa ống tay , dưới ánh mặt trời mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng trông khỏe mạnh, một đôi mắt đào hoa lười biếng khẽ nâng lên , khóe miệng hơi cong cong mang theo một chút khinh thường.

Chắc chắn, cô đã nhìn thấy người này.

Là người hôm nay muốn chép bài trong phòng thi của cô .

Trong khi Khương Nguyễn đang suy nghĩ về điều đó, Tạ Ngôn không biết đã đi đến trước mặt cô từ lúc nào.

Anh duỗi tay ra, kéo mạnh Khương Nguyễn về phía sau.

"Ta đưa người đi."

Thấy vậy, tên xã hội đen cầm đầu, sắc mặt tái xanh, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt.

" Tạ Ngôn ngươi đừng quá đáng .!"

Tạ Ngôn khinh thường khịt mũi, "Ta quá đáng sao?"

Vừa nói vừa dùng chân đá mạnh vào bắp chân của tên cầm đầu , tên này khuỵu xuống đất loạng choạng.

Lúc này hắn đang ôm đầu kêu đau.

Tạ Ngôn nhẹ nhõm nhấc chân , khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười.

"A, thực xin lỗi, không cẩn thận dừng sức ."

Nói xong, Tạ Ngôn hơi nâng cằm lên, nghiêng người qua mấy người trước mặt.

"Còn có chuyện gì không?"

"Không, không có ."

"Ta đưa người này đi, ngươi không có ý kiến chứ ?"

Còn lại vài người hài lòng cười nhìn Tạ Ngôn, "Không sao, ta có thể nói cái gì."

Tạ Ngôn kéo Khương Nguyễn ra khỏi con hẻm, anh cười nhẹ khi thấy thiếu nữ bên cạnh trầm mặc .

"Sao, ngươi còn sợ à?"

Khương Nguyễn không nói lời nào, cô không biết nên trả lời như thế nào.

Cô lúc ấy thực sự không sợ hãi chút nào, nhưng có vẻ không ổn lắm nếu nói điều đó , Tạ Ngôn làm cái này có điểm dư thừa .

Giống như cô không thấy việc tốt của người ta giống nhau .

Sau tất cả, dù sao anh thực sự đã giúp đỡ bản thân ,cũng là một lòng tốt .

Thời đại bây giờ càng ngày càng ít người có ý thức hành hiệp như vậy, người tốt như thế này cần được bảo vệ và không làm tổn thương trái tim của người ta a !

Nhưng Khương Nguyễn không muốn nói dối, cho nên chỉ có thể cúi đầu không nói.

Tạ Ngôn mỉm cười, tựa hồ suy đoán . "Các ngươi tiểu cô nương gan nhỏ ."

Khương Nguyễn: "......"

Một lúc sau, Tạ Ngôn nhướng mày hỏi: "Ngươi tới nhà ga?"

Khương Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

"Đường đến nhà ga có chỗ vắng , nhưng ở chỗ này có khá nhiều người khi tan học, nói chung cũng không có gì to tát."

Lúc này, Tạ Ngôn mới dừng lại, anh ta nghi ngờ nhìn Khương Nguyễn .

"Ừ, sao ngươi vẫn đến đây muộn thế,ta nhớ là tan học rồi mà?"

Khương Nguyễn trầm mặc nhìn trên mặt đất, trầm giọng đáp: "Ta mất tiền, ta muốn đi tìm đây."

"Có tìm thấy tiền không?"

Khương Nguyễn buồn bực lắc đầu.

"không."

Nghe xong Tạ Ngôn bĩu môi, "Này, ngươi nhưng không thể vì tiền mà bỏ qua sự an toàn của bản thân, ngươi nói xem, nếu vừa rồi không gặp ta thì có thể làm gì."

Đương nhiên là sẽ dạy chúng cách làm người, để những tên côn đồ nhỏ bé này không bao giờ dám bắt nạt người khác.

Nhưng cô không thể nói như Khương Nguyễn chỉ có thể mím môi, im lặng.

Tạ Ngôn thở dài bất lực.

" Ngươi về sau không thể như thếnày nữa, có biết không?"

"Ừm......"

"Còn tiền bắt xe sao ?"

Khương Nguyễn dưới sự dạy dỗ không ngẩng đầu lên, vươn tay lấy điện thoại ra, yếu ớt nói: "Điện thoại có thể quét mã thẻ xe buýt."

Sau đó cô đưa tay kéo góc quần áo của mình, khuôn mặt ửng hồng có chút khó chịu, "Ta có thể thêm tài khoản WeChat của ngươi được không?"

Tạ Ngôn không nói, nhưng là nhìn Khương Nguyễn cười.

Khương Nguyễn bị nhìn thấy càng thêm ngượng ngùng, cô nhanh chóng thấp giọng giải thích: "Hôm nay ngươi giúp ta , ta hẳn nên đãi bữa tối, nhưng hiện tại bị mất tiền, trong điện thoại cũng không có bao nhiêu."

Tạ Ngôn nhướng mày, "Cho nên?"

"Vậy ta muốn thêm WeChat của ngươi , khi nào có tiền, ta sẽ mời ngươi uống trà sữa, loại trà sữa xa xỉ mà vượt 20 tệ!"

Nói xong ngẩng đầu nhìn kỹ cảm ơn, "Được không?"

Tạ Ngôn nhìn Giang Duệ nhẹ nhàng không lên tiếng.

Tạ Ngôn vốn định từ chối , nhưng hắn có chút không rõ . Xung quanh hắn có nhiều cô gái bật tín hiệu xếp vài vòng sân thể dục trường .

Đặc biệt trong tình huống này, được chính mình giúp đỡ và xin tài khoản WeChat để tạo cơ hội gặp nhau lần sau.

Hắn đã nhìn thấy quá nhiều loại thói quen này, nhưng giờ lại không thể từ chối khi nhìn thấy ánh mắt thận trọng của cô gái nhỏ.

Ngay khi đang loay hoay hồi lâu, khi hắn vừa muốn đồng ý thì cô gái nhỏ bên cạnh lại lên tiếng.

"Quên đi nếu như không tiện."

Khương Nguyễn mang cặp học sinh nhỏ đến trước mặt, lâu lâu mới vươn tay sờ sờ.

"Ta còn 11 với 5 xu trong cặp , đều cho ngươi ."

Sau đó Khương Nguyễn nhét tiền vào tay Tạ Ngôn, cô thở dài nhìn số tiền nhỏ đã qua tay mà đau lòng.

" Ngươi chỉ có thể uống trà sữa 11 tệ 5 bình thường , bởi vì ta chỉ từng này tiền ."

Nói xong Khương Nguyễn cầm cái cặp nhỏ chạy đi.

Tạ Ngôn đứng đó, nhìn tờ 11 tệ và 5 xu trên tay, không biết nên nói gì.

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận