Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 41: Tiếp Tục Hiểu Lầm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôm sau Trác Phùng đi công tác ngoại tỉnh, di động luôn để ở chế độ im lặng.

Mãi đến tối mới xong việc, trở về khách sạn, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của Lâm Bối Na.

Anh thở dài... Anh đắn đo...

Sau đó thì quăng di động trên giường, vào trong tắm táp một chút. Có lẽ khi tắm đi sẽ giúp tinh thần thoải mái, gột rửa những phiền muộn. Vì thế mà khi bước ra, Trác Phùng đã gọi cho Lâm Bối Na.

Đã có tín hiệu bắt máy, nhưng người bên kia vẫn chưa lên tiếng. Cả hai im lặng rất lâu, cuối cùng người lên tiếng trước là Trác Phùng.

"Anh tin em."

Lâm Bối Na chực vỡ òa, bao nhiêu buồn bã, lo lắng, đau lòng, tất cả đều được xoa dịu bởi câu nói đó của anh.

"Nhưng làm sao để tin vào tình yêu của em?"

"Trác Phùng..."

Trác Phùng không quan tâm cô muốn nói gì, anh vẫn tiếp tục lời của mình.

"Tại sao ngay lúc đầu, em không nói... em không nói người đó là Trác Nhiên? Em muốn giấu anh, hay chỉ là không muốn nhắc đến? Bối Na, em từng nói, anh hãy dựa vào tình yêu của em để đặt niềm tin nơi em. Vậy nhưng tình yêu của em, làm sao anh có thể tin đây?"

Lâm Bối Na lắc đầu: "Đúng là... Em có nói với Trác Nhiên, khi gặp anh, em nhìn thấy anh có điểm giống với anh ta. Và đúng là, khi gặp lại anh ta, em ngỡ mình yêu anh là vì anh ta, nhất là khi biết... anh ta là em của anh." cô ngẩng mặt lên cười nhưng nước mắt lại chảy xuống: "Nên em đã bỏ đi, đi suốt một tháng, chỉ để xem lại tình cảm của bản thân là dành cho ai. Anh biết không, khoảng thời gian đó, em rất nhớ anh, rất nhớ..."

Trác Phùng nghẹn nơi lồng ngực, một trận đau nhói xuyên tim, không sao thở nỗi.

"Trác Phùng, chúng ta đừng như vậy nữa, được không? Em sẽ nói rõ với Trác Nhiên, sẽ không gặp anh ta nữa. Em sẽ ngoan ngoãn ở cạnh anh, sẽ nghe lời anh, không trêu phá anh nữa, thế nên, xin anh đừng rời bỏ em..." giọng cô run run. Một khi nói ra những lời này, thì toàn bộ lòng kiêu ngạo của cô đã mất hết rồi.

Anh là cảng tránh bão, là điểm tựa bình yên, là tình yêu, là hạnh phúc, là tất cả của cô. Dù có dẹp bỏ hết sự kiêu hãnh trong cô, cô cũng bằng lòng, chỉ cần anh ở lại bên cô.

Anh hít một hơi sâu, lên tiếng: "Đủ rồi. Em ngủ sớm đi."

Không đợi Lâm Bối Na lên tiếng, anh tắt máy ngang. Lâm Bối Na đứng trước cửa phòng khách sạn của anh, nhìn mãi, nhìn mãi, rốt cuộc cô đã thất bại rồi.

Cửa phòng có dấu hiệu mở ra, cô vội nấp sang một bên. Anh đi rồi, đi thật rồi... cô dựa vào tường, trượt người xuống, gục mặt lên đầu gối.

Tầng một của khách sạn là Club, Trác Phùng đến chỉ để uống rượu.

Vô tình gặp Cố Phi Yến, hai người có nói với nhau mấy câu. Cảm thấy tâm trạng Trác Phùng không được tốt như mọi khi, cô chủ động hỏi thăm một tí.

"Có tâm sự gì sao?"

Trác Phùng không có thói quen tâm sự với bất cứ ai, đặc biệt là phụ nữ. Anh chỉ mỉm cười.

"Cô nhìn ra?"

Cố Phi Yến gật đầu: "Đối với người mình đặc biệt chú ý tới, rất dễ để cảm nhận."

Trác Phùng không lạ gì với những câu nói đại loại thế này. Nhưng rất tiếc, từ khi quyết định nghiêm túc với Lâm Bối Na, anh không còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Bằng không, với bản lĩnh của anh, Cố Phi Yến đêm nay chắc chắn sẽ là người giúp anh giải tỏa tâm trạng.

Anh nhướng mày, cười cười: "Vậy thì tôi không phải đối tượng mà cô Cố đây chú ý tới rồi."

Cố Phi Yến im lặng. Anh đã cố tình bày tỏ như vậy rồi, cô còn có thể nói gì hơn? Nhưng cô phải bày tỏ, tình yêu suốt bao nhiêu năm qua, một mình cô chôn giấu, như vậy đã quá đủ.

Tình yêu, là loại cảm xúc không nên bị đánh thức, một khi tỉnh giấc, đó chính là lúc đâm gai.

Nhưng tình yêu trong cô đối với Trác Phùng, nó chính là tự thức giấc. Cô mặc kệ, cô muốn chính miệng nói một câu yêu với anh, chỉ như vậy thôi.

Cố Phi Yến giật ly rượu trên tay Trác Phùng, mắt nhìn thẳng vào anh, như muốn khắc sâu hình ảnh này một lần rồi thôi.

Trác Phùng cau mày, nhưng không chấp nhất, gọi phục vụ đem một cái ly khác ra.

Cố Phi Yến đặt ly xuống, anh rót rượu vào, nâng lên trước mặt, tỏ ý mời cô.

Sau khi uống cạn, Cố Phi Yến lấy hết can đảm ra, quyết định bày tỏ:

"Trác Phùng, từ thời đại học, anh là một sinh viên nổi trội, cho nên được rất nhiều người chú ý tới... Cho nên dù tôi học dưới anh hai khóa, nhưng vẫn biết anh rất rõ."

Trác Phùng vẫn vô tư uống mà không hề nhìn Cố Phi Yến.

"Tôi yêu anh, đã yêu anh từ rất lâu rồi, Trác Phùng!"

Trác Phùng đặt ly rượu xuống, quay qua nhìn cô, xoa xoa đầu cô.

"Tôi biết rồi."

Trái tim Cố Phi Yến như tan chảy vì hành động cùng giọng nói quá đổi ấm áp này của anh. Hai gò má nóng bừng bừng, cô do dự nhìn hỏi:

"Vậy..."

Trác Phùng sau đó liền quay lại ngồi ở tư thế như ban đầu, thản nhiên nói: "Tôi có người yêu rồi."

Cái này có phải là vừa đấm vừa xoa hay không? Cố Phi Yến không biết phải giấu mặt vào đâu ngay lúc này. Quả là tự rước phần khó về mình mà.

Đang lóng ngóng tay chân thì một người đàn ông đầu trọc, bụng bự, cổ đeo dây chuyền to thô không vừa mắt người nhìn, tiến đến chỗ cô. Tay hắn khoác qua eo cô, ngửi mùi hương trên tóc cô.

"Cùng chơi không cô gái?"

Cố Phi Yến giật mình, đẩy tay hắn ra: "Không."

Tên đó càng tỏ ra thích thú hơn khi nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp như hoa của Cố Phi Yến trong ánh đèn mờ dịu. Hắn tiến tới, có những hành động khiếm nhã với cô.

"Khó tính thế? Cùng nhau chơi một lúc, em sẽ thích ngay."

Cố Phi Yến nhìn Trác Phùng, ánh mắt cầu cứu. Nhưng có vẻ Trác Phùng không quan tâm lắm, và cũng không có ý định sẽ giúp cô. Thực vô lương tâm.

Tên kia đưa cô đi, cô phản kháng, đấm vào bụng hắn, sau đó dẫm vào chân hắn. Hắn cảm thấy mất vui, định tát cô một cái nhưng chưa kịp thì đã bị Trác Phùng nắm chặt cổ tay, mỗi lúc một mạnh hơn.

"Mày xen vô chuyện người khác để làm gì? Đây không phải chuyện của mày."

Trác Phùng cười cười, choàng tay qua vai Cố Phi Yến, kéo cô về phía mình.

"Thật ngại quá, cô ấy là người của tôi."

"Người của mày?" Tên bụng bự phì một tiếng, trừng mắt: "Vào đây rồi thì ông đây nhắm trúng ai, người đó là của ông, ok?"

Trác Phùng cười như có như không: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của ông anh đây rồi."

Tên bụng bự đương nhiên không phải tự dưng mà hùng hổ như vậy, hắn ta ngoắc cổ, bốn tên đàn em từ đâu chạy tới. Trác Phùng vỗ tay: "Wow!!! Xem ra tôi hôm nay khó về rồi."

Lâm Bối Na nghe nói ở dưới tầng một xảy ra chuyện, cô không quan tâm lắm. Nhưng chực nhớ ra Trác Phùng lúc nảy đã đi khỏi, có khi nào là xuống dưới đó rồi gặp chuyện hay không? Cô đi theo một số người xuống dưới.

Khi bước chân vào Club, nhìn thấy anh một chọi năm, đánh nhau đến sức đầu mẻ tráng. Ẩu đả từ bao giờ không biết, nhưng hiện tại thì anh thắng thế, cả năm tên đều nằm liệt xuống sàn. Anh kéo tay Cố Phi Yến bước ra, ánh mắt chạm phải cô, bước chân bỗng dừng lại.

Tim như đánh một hồi trống vang, Trác Phùng buông tay Cố Phi Yến ra. Lâm Bối Na mỉm cười, tiến đến gần anh.

"Xem ra đây mới là lý do."

Dứt lời, cô không đứng nán lại đây quá ba giây. Trác Phùng định chạy theo nhưng lại thôi.

Có lẽ, khi yêu rồi, tự khắc ai cũng mù quáng. Anh vốn định làm căng chỉ để cô tự kiểm điểm bản thân một chút, để cô lần sau không cho ai động đến mình nữa, nhất là Trác Nhiên. Nhưng bây giờ, tại sao cô lại có mặt ở đây? Tình hình trở nên rối rắm thế này, hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát của anh.

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sau Khi Sống Lại Ta Là Tất Cả Đại Lão Ánh Trăng Sáng