"Ông tiểu thư, cô tỉnh rồi, bữa sáng muốn ăn cái gì?" Xoa lấy cơ thể vì ngủ quá nhiều mà phát tê từ trên lầu xuống, vừa xuống lầu thì nghe được người làm thân thiết hỏi, chỉ là phòng khách không có một người lại để Ông Lẫm Nhiên vốn là thần sắc kì vọng mà ảm đạm xuống, nàng lắc lắc đầu ngồi trên sofa, nhìn theo người làm lại tự mình làm việc, vẫn là nhịn không được mở miệng."Ngươi biết nhan Nhan đi đâu không?" Từ ngày đó sau khi phát sinh bản nhạc dạo không vui, Ông Lẫm Nhiên đã có cả thời gian một tuần không có gặp qua Tư Hướng Nhan, cũng không phải đối phương không về, mà là dù chị ấy trở về cũng cố ý tránh mình. Loại cảm giác này như đang sống chung một mái hiên lại nhìn không thấy, Ông Lẫm Nhiên dùng tay che lấy ngực, chỉ cảm thấy chỗ đó chua xót rất lợi hại."Đại tiểu thư rất sớm thì ra ngoài rồi, nói là có chuyện phải làm.""Tôi biết rồi." Có được đáp án trong dự liệu, Ông Lẫm Nhiên cúi đầu, có chút vô thố ngồi trên sofa. Gần đây sống ngày an nhàn quá tốt, cơ hồ để nàng quên đi chuyện chính mình phải làm và trách nhiệm. Nghĩ đến cảnh sát bên kia không ngừng tạo ra cơ hội liên lạc với mình nhưng bị chính mình nhìn mà không thấy, mà Trình Luân bên kia cũng khí thế bức người.Ông Lẫm Nhiên rất dễ dàng thì có thể nhìn ra Tư Hướng Nhan đã nổi lên cảnh giác với mình, chị ấy từ từ không để mình đi làm nhiệm vụ nữa, thậm chí biến thành đem nàng nhốt ở trong nhà. Nếu như chính mình đủ thông minh thì nên bây giờ sớm rời khỏi chút, thế nhưng...muốn nàng rời khỏi Tư Hướng Nhan, loại chuyện này chỉ sợ là khó hơn so với ngồi chờ chết đó.Không muốn ở dưới lầu tiếp tục phát ngẩng, Ông Lẫm Nhiên mờ mịt trở về tầng ba, ngồi ở trên sàn nhà phát ngẩng, cuối cùng vẫn quyết định cố gắng thu dọn căn phòng một chút. Nàng biết Tư Hướng Nhan không thích người làm đến tầng lầu này lúc trước đều là đích thân cô thu dọn, mà sau khi Ông Lẫm Nhiên dọn đến, chuyện thu dọn căn phòng này cũng từ đó hiển nhiên bị cô cất đi. Vì không để chính mình suy nghĩ lung tung, Ông Lẫm Nhiên bắt đầu cẩn thận quét dọn, cả bụi trong góc tối nhất cũng không muốn buông tha."Cái tủ này...cũng phải quét sạch đi." Thấy tất cả nơi đều đã lau sạch, Ông Lẫm Nhiên nhìn thấy tủ cây hình vuông luôn bị Tư Hướng Nhan đặt ở góc tối nhất, thấp giọng nói ra.Thân là người yêu, kỳ thực Ông Lẫm Nhiên cũng không có tự do quyền hạn rất lớn, thân phận và tính cách của Tư Hướng Nhan để họ không thể giống như người yêu bình thường bên nhau như vậy, mà Ông Lẫm Nhiên cũng không tính thăm dò bất cứ *nào của Tư Hướng Nhan. Cũng không phải nàng không muốn biết, mà là nàng hiểu, bất kì thâm dò nào của mình, đều sẽ để Tư Hướng Nhan cảm thấy bất mãn.Dùng khăn lông lau đi mép tủ gỗ, động tác của Ông Lẫm Nhiên rất cẩn thận, vì cái tủ này cũng không mới, mà là có chút cũ nát. Thì ở thời điểm này, ngăn kéo trong tủ vì động tác lau của Ông Lẫm Nhiên mà trượt ra, mà đồ bên trong cũng rơi đầy đất. Ông Lẫm Nhiên vội vàng khom người đi nhặt, lúc này phát hiện bên trong căn bản không phải đồ gì quan trọng, mà là từng bức ảnh bố cục đẹp.Trong bức hình có hai người, một là Tư Hướng Nhan chính mình quen thuộc, chị ấy khi đó trẻ hơn chút so với hiện tại, trên mặt mang theo nụ cười non nớt mà ngây ngô. Cô dựa ở trong lòng của một nam nhân khác, chỉ là từ trong mắt thì có thể nhìn ra cô rất thích và tin tưởng người nam nhân kia. Nhìn theo mấy bức hình này, trong lòng Ông Lẫm Nhiên luôn có chút không phải tư vị. Dù cho nàng rất rõ quá khứ của Tư Hướng Nhan, lại cũng là không thể không ghen."Nhan Nhan, khi nào chị mới có thể đối với em lộ ra nụ cười như vậy, em...""Em đang làm gì." Khi Ông Lẫm Nhiên đang phân tâm, cửa phòng bổng nhiên bị đẩy ra, nhìn theo Tư Hướng Nhan đứng ở chỗ đó đang mặt lạnh nhìn mình, ông Lẫm Nhiên đem hình trong ngăn kéo cất xong, lại để lại chỗ xa xa."Nhan Nhan, em rất nhớ chị, em..." Khó có được thấy Tư Hướng Nhan, trong lòng Ông Lẫm Nhiên nói không vui là giả. Nàng hoàn toàn lờ đi phòng bị và xa cách trong mắt của đối phương, đứng dậy đi qua ôm lấy cô."Trả lời tôi, em đang làm gì." Đem một loạt động tác của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt, Tư Hướng Nhan đẩy nàng ra, hỏi ra lần nữa."Nhan Nhan sao vừa trở về thì phát cáu chứ? em chỉ là muốn giúp chị chỉnh lý căn phòng một chút mà thôi, cho dù chị giữ lại bức hình của chị và bạn trai trước em cũng không có truy hỏi chị thế nào, chị kích động như vậy làm gì.""Ông Lẫm Nhiên, làm rõ thân phận và tình trạng của bản thân em." nghe Ông Lẫm Nhiên nói như vậy, thần sắc của Tư Hướng Nhan càng lạnh, cô lui ra sau mấy bước, thấp giọng nói ra."Nhan Nhan nói như vậy là lời gì? thân phận và tình trạng của em em rõ hơn chẳng qua, em là người yêu của chị, chẳng lẽ cả một chút tư cách biết quá khứ của chị cũng không có sao?""Phải, em không có, Ông Lẫm Nhiên, đừng cho rằng thân phận của em bây giờ thì có thể tùy tiện điều tra *của tôi, em có cái gì có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần phải ở sau lưng làm mấy động tác nhỏ này. Em ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh.""Được, chuyện Nhan Nhan nói, em mãi mãi cũng chỉ có thể nói được, chung quy, em lại có thể nói cái gì khác đâu? cho dù em nói rồi, chị cũng sẽ không nghe đâu." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, cuối cùng nhìn bóng lưng của Tư Hướng Nhan, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng không biết chính mình lúc này nên làm cái gì, có lẽ cùng Tư Hướng Nhan giải thích cái gì, tất cả khí lực đều ở dưới tầm mắt lãnh đạm của đối phương bị khoét rỗng rút đi, nàng chạy trốn không phải vì chột dạ, mà là gánh chịu không nổi ánh mắt như vậy của Tư Hướng Nhan.Thấy Ông Lẫm Nhiên rời khỏi, gương mặt căng thẳng của Tư Hướng Nhan cũng thả lỏng xuống. Đau nhứt giữa eo truyền đến, nhớ đến chắc là vừa rồi quá kích động, mới sẽ làm rác vết thương. Hôm nay cô đi phân nhánh khu quản lý của Tư gia họp, lại không ngờ được gặp tập kích giữa đường, bị súng bắn trúng sau thắt lưng. Mấy ngày qua đến giờ tình trạng xuất hiện của Tư gia quá nhiều, để Tư Hướng Nhan không thể không phòng bị, trong lòng cũng là bực mình khác thường.Nhưng cho dù như thế, cô cũng không muốn để tâm trạng tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Ông Lẫm Nhiên, lại vẫn là ở vừa rồi mất khống chế. Nghĩ đến ảm đạm khi Ông Lẫm Nhiên rời khỏi, Tư Hướng Nhan đỡ lấy thắt lưng quỳ trên đất, lần nữa đem đồ trong hộp gỗ khóa kĩ, khổ sở cắn lấy môi dưới, vừa rồi những lời kia chắc là tổn hại trái tim của Ông Lẫm Nhiên chứ? ngay cả chính mình cũng cảm thấy quá đáng, càng huống hồ là người để ý mình như vậy.Đầu đau và cái đau của vết thương để Tư Hướng Nhan khó chịu cực kì, cô để Ông Lẫm Nhiên đi xuống lầu cũng là sợ đối phương biết thương thế của mình. Xê dịch thân thể vô lực nằm lại trên giường, Tư Hướng Nhan dùng sức thở gấp, dùng băng gạt trong tủ thuốc đem vết thương chảy máu lần nữa băng lại, làm xong xử lý khẩn cấp, cô đem súng đặt ở dưới gối, buồn chán ngủ đi.So với Tư Hướng Nhan sau khi mệt mỏi ngủ say, Ông Lẫm Nhiên mất ngủ cũng là tất nhiên. Ngồi ở cửa lầu của lầu ba, nhìn ánh sáng nhàn nhạt lóe qua trong khe cửa, cho dù không thấy được mặt của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên lại cũng cảm thấy rất an tâm. Nếu như nói nàng hôm nay thật sự không có bị lời của Tư Hướng Nhan tổn thương, vậy nhất định là gạt người.Đối với Ông Lẫm Nhiên mà nói, mỗi câu nói của Tư Hướng Nhan là lời chú của thần thánh. Nó có thể để chính mình ở trong nháy mắt vui mừng như điên, cũng sẽ ở một giây sau khi bước vào thiên đường rơi xuống địa ngục. Tâm trạng phức tạp lại vô nại (không biết làm sao) như vậy, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không có cách khống chế suy nghĩ của mình, nàng yêu Tư Hướng Nhan, yêu đến thì không có lập trường và lý trí từ lâu rồi, vì nàng nhìn đến, mấy thứ đồ tình yêu ở trước mặt kia, căn bản không đáng một xu."Khụ...khụ khụ khụ...ngô..." Thì trong thời điểm Ông Lẫm Nhiên dự định trở về, vốn dĩ trong căn phòng yên tĩnh bổng nhiên truyền đến tiếng ho khan đau khổ của Tư Hướng Nhan cho dù đối phương yêu cầu không cho phép đi vào, nàng vẫn là không cách khống chế bản năng, khẩn trương đẩy cửa đi vào, chạy đến bên mép giường của Tư Hướng Nhan. Nhưng mà, nàng vừa mới đến gần, lập tức thì có một miệng súng đên ngòm nhắm vào ngực của mình, cúi đầu nhìn tới, chính là hai mắt đề phòng của Tư Hướng Nhan."Là em...em thế nào..." Tư Hướng Nhan thấy người đến là Ông Lẫm Nhiên, lại phát hiện súng của mình đang chỉ đối phương, theo ý thức thì muốn thu lại, lại không ngờ Ông Lẫm Nhiên sẽ ở trong lúc này nắm lấy tay của cô, càng thêm dùng sức chống lên ngực của nàng."Nhan Nhan, xin lỗi, là em để chị trở nên bất an. Em không biết nên giải thích cái gì mới có thể để chị yên tâm, nhưng em muốn chị tin em, em tuyệt đối sẽ không phản bội chị. Có lẽ em làm rất nhiều chuyện khi chị nhìn đến đều là có mục đích lấy lòng, có thể không để ý, cũng không có muốn săm soi bất cứ*nào của chị.""Em yêu chị, càng hy vọng phần tình cảm này có thể đánh động chị. Nếu như em làm ra bất cứ chuyện gì để chị không thoải mái, trái tim này, tùy chị xử trí."Hết chương 59: