Saved Font

Trước/39Sau

[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật

Chương 38:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tinh hạm quân dụng của Mặc gia là màu vàng đen, thể tích gấp 2 lần so với tinh hạm của gia tộc Tả Dật, toàn thân tỏa ra khí tức ác liệt. Nếu nói tinh hạm của Tả gia là Cadillac thì của Mặc gia chính là siêu xe Bugatti Veyron phiên bản giới hạn toàn tinh tế.

Tô Kiều nhìn chiến hạm, thật sự là muốn than thở cho số nghèo, mua không nổi, mua không nổi.

Hai đội lính đánh thuê vũ trang đầy đủ sau khi xuống khỏi tinh hạm, lập tức xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, tóc vàng, mặc chiếc sơ mi hoa cười tươi đi phía sau, bên cạnh còn có một mỹ nhân dáng người nóng bỏng.

Trong hoàn cảnh sống xám xịt ở Hắc tinh, sự xuất hiện của đám người này thật sự là quá lạc loài, giống như một tiểu thiếu gia mang theo bảo tiêu đi du xuân.

Tô Kiều nhìn qua liền thu hồi tầm mắt, nhẹ nhành vỗ vỗ tiểu Tô Lý đang ngủ trong lòng, nhìn chiếc miệng nhỏ đang chảy dãi của bé, nhất thời mỉm cười.

Khi về phải cố gắng làm giàu để nuôi dưỡng tiểu Tô Lý.

Tô Kiều đang muốn về khu an toàn, thì thấy tiểu thiếu gia da trắng môi hồng của Mặc gia đi tới, cách một khoảng vẫy tay về hướng của người chiến đội Tham Lang, đắc ý kêu lên: “Tả Dật, khi còn anh trai tao, mỗi ngày mày đều chạy đến nhà tao làm chó liếm giày, bây giờ nhìn thấy tao sao ngay cả một câu không nói đã muốn tránh?”

Mặc Dương nói xong, người của chiến đội Liêm Đao đã cười vang.

Thiếu tá Tả Dật đang muốn trở về quân khu đã lạnh mặt thêm mấy phần, nhìn Mặc Dương rêu rao, lạnh nhạt nói: “Mặc thiếu gia, Hắc tinh 12 vực không phải Tử Tinh, nơi này khắp nơi đều là lưu vong giả, còn có hung thú biến dị, nếu chết rồi thì ngay cả hài cốt cũng không tìm ra được.”

“Mày hù dọa ai?” Mặc Dương cười nhạo một tiếng, dựng thằng ngón cái chỉ vào tinh hạm, đắc ý nói: “Ông mày mang theo chính là lính đánh thuê trâu bò nhất. Ngay cả Liên Nhật Đông Hào lão gia tử còn cho tao, đám phá quân liên bang tụi mày chỉ cần tinh hạm ông đây bắn một pháo.”

“Tiểu thiếu gia, còn chiến đội Liêm Đao chúng tôi đây, bảo đảm một con muỗi cũng không đến gần người được.” Người của chiến đội Liêm Đao đứng một bên lập tức vuốt mông ngựa.

“Phốc, Lỗ Tam Đao, mày giỏi thì kiếm một con muỗi đi đi, đồ chơi đó chắc cũng là tiêu bản của viện nghiên cứu tử tinh nhỉ.” Đầu Trọc một giây phá công, bật cười.

Người phụ trách chiến đội Liêm Đao – Lỗ Tam Đao tức đến xanh mặt, e ngại vì tiểu thiếu gia Mặc gia đang ở đây, không dám lên tiếng, ánh mắt tàn bạo nhìn Đầu Trọc, thấp giọng chửi nhỏ một câu ngu ngốc.

“Tôi còn có việc, đi trước, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến lão thượng tướng.” Tả Dật lạnh nhạt, nói xong liền đem theo thuộc hạ muốn dùng tinh hạm về quân khu.

“Chờ đã.” Mặc Dương nhíu mày, phách lối ngăn đường hắn, cười nhạo, “Đám rác rưởi quân khu tụi mày, anh tao mất tích hơn một năm, một câu trả lời hợp lí cũng không đưa ra được cho Mặc gia tao, để tao cho tụi mày khai sáng về thực lực của Mặc gia tao.”

Tả Dật bị mắng, mặt không biến sắc, liếc nhìn tinh hạm Liên Nhật Đông Hào cùng đám lính đánh thuê, câu môi cười gằn, không nói gì mang thuộc hạ trở về quân khu.

“Mặc thiếu thật trâu, Tả thiếu tá ở khu an toàn được xem như là hoành hành bá đạo, ai cũng phải kiêng dè, hôm nay gặp người cũng phải cong đuôi chạy.”

“Đúng đúng, cũng không nhìn lại xem Mặc thiếu gia là thân phận gì. Một tên thiếu tá cũng dám hò hét với người thừa kế của Mặc gia sao?”

Người của chiến đội Liêm Đao thay nhau vuốt mông ngựa, Mặc tiểu thiếu gia được dỗ dành đến hớn hở, cả người đều nhẹ nhàng.

“Đi, đi ăn thịt, lần này ông đến, có đem theo đầu bếp cao cấp của tử tinh, để cho mấy người cũng được nếm thử mỹ thực một lần.”

Nghe vậy mọi người lập tức hưng phấn, đầu bếp cao cấp đều được quý tộc bao nuôi, hơn nữa địa vị cao, đừng nói chốn lưu đày như Hắc tinh, coi như là những hành tinh khác cho dù có đá năng lượng và điểm vinh dự cũng không thể được ăn mỹ thực do đầu bếp cao cấp làm ra.

Mọi người hoan hô, đủ loại nịnh nọt dâng lên cho Mặc tiểu gia. Mặc Dương nhìn cũng không muốn nhìn, vung tay lên, cả đám hò reo leo lên tinh hạm.

Đến khi tinh hạm Liên Nhật Đông Hào rời khỏi căn cứ Liêm Đao, xung quanh liền yên tĩnh.

“Phi, cả lũ ngu ngốc.” Đợi mọi người đi hết, Đầu trọc liền mắng, “Tu đại nhân sao lại có một đứa em não tàn như vậy chứ?”

“Lời này coi như chỉ nói chơi trước mắt chúng ta, không được nói bậy bên ngoài.” Lãnh Diệu liếc mắt cảnh cáo, “Tu đại nhân không có em trai ruột, Mặc Dương là chi thứ , tuy không có đầu óc, nhưng tâm tư không xấu, dù sao cũng hơn để một người tâm tư bất chính thượng vị.”

Lãnh Diệu dường như hiểu biết không ít về chuyện của Mặc gia, liền phổ cập một chút cho hai người về Mặc gia ở Tử tinh.

“Mặc gia ở Tử tinh là gia tộc giàu nhất, không giống với 6 gia tộc khác, Mặc gia chính là thân với liên bang, từ khi lão gia chủ chính thức kiêm nhiệm chức vụ ở quân khu liên bang, ở Tử tinh đã có đức cao trọng vọng, đến Tu đại nhân, càng nỗ lực thay đổi trạng thái sinh sống của công dân trên 7 hành tinh, nhiều lần xúc phạm đến lợi ích của các gia tộc. Có điều người của Mặc gia có gốc gác thâm hậu, thượng tướng đều là cường giả tinh thần cấp 3S hiếm thấy, nên các gia tộc khác không dám đắc tội.”

Lãnh Diệu nói xong liền thở dài một hơi, “Sau khi Tu đại nhân mất tích, thế cuộc đã biến hóa, 6 đại gia tộc không chỉ đạp chân vào mặt Chính phủ Liên bang mà ngay cả lão thượng tướng cũng không để vào trong mắt. Đáng trách nhất là Mặc gia đơn bạc, dòng chính dòng thứ đều vô dụng, không ai có thể đứng ra vào lúc này.”

Tô Kiều nghe vậy thầm gật đầu, dựa vào dáng vẻ công tử bột của Mặc tiểu thiếu gia kia thì không kéo chân sau Mặc gia đã tốt lắm rồi, còn đứng ra?

Nhớ tới dị năng của mình, có sách tranh thực vật cũng không dễ dàng đi vào vực sâu khu 9.

“Lão đại, Mặc gia đem tên công tử bột Mặc Dương này ra, lẽ nào thật sự từ bỏ Tu đại nhân?” Đầu Trọc nghe vậy, có chút nhụt chí, “Lúc này mới một năm, tôi vẫn không tin Tu đại nhân sẽ ngã xuống ở vực sâu khu 9.”

“Lão thượng tướng đã cố đè ép một năm, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nói ra thì chuyện này cũng không quan hệ gì đến chúng ta, Mặc Dương ở Hắc tinh ngốc không lâu sẽ trở về, sau này mấy người gặp hắn thì tránh đi là được.” Lãnh Diệu dặn dò.

“Nghĩ lại vẫn có chút uất ức.” Đầu trọc buồn bực gãi đầu.

“Đội trưởng nói rất đúng, lưu vong giả như chúng ta không cần quan tâm đến chuyện của gia tộc, cần ra sức tích cóp đá năng lượng, sống thêm vài năm mới là quan trọng.” Tô Kiều nói.

“Em Kiều, nếu cả cô cũng nói như vậy thì tôi liền nghe theo mọi người.” Đầu Trọc cười ngượng

Tô Kiều gật đầu, ánh mắt sâu thêm, tinh tế không yên ổn, vì khắp nơi đều bị tử vong và bần cùng uy hiếp, vì vậy các tập đoàn mới điên cuồng cướp đoạt tài nguyên có hạn.

Mà người sống dưới dáy xã hội như bọn họ, cuộc sống hàng ngày có thể sẽ càng lúc càng gian nan, cũng may cô có dị năng, chỉ hi vọng tinh tế sẽ tốt hơn, cô còn muốn có ngày có thể đến quê hương của mình – nơi bị vứt bỏ - địa cầu cổ.

“Đúng rồi, em Kiều, tôi có đem đá năng lượng cho cô, lúc nào chúng ta lại nhận nhiệm vụ tiếp nha, cô cũng đã nghỉ ngơi nửa tháng rồi.” Đầu trọc đem số đá năng lượng được phân chia trong nhiệm vụ trước kín đáo đưa cho Tô Kiều.

Hơn nửa tháng này, Tô Kiều vẫn đang miệng ăn núi lở, tuy rằng còn hơn 1 vạn đá năng lượng, nhưng thịt lợn và quái ngư ăn một miếng ít đi một miếng, cũng đến lúc nên ra ra ngoài hoạt động gân cốt, thuận tiện thăm dò.

“Ngày mai là được, anh nhận nhiệm vụ đi, chỉ nhận nhiệm vụ cấp B.” Tô Kiều liếc mắt cười nói, nhiệm vụ cấp A quá nguy hiểm, cấp C lại quá ít lợi nhuận, hiện tại, cô khá nghiêng về tiếp nhận nhiệm vụ cấp B.

“Được rồi.” Đầu trọc vừa nghe có thể cùng Tô Kiều làm nhiệm vụ liền hưng phấn, cũng không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy vận may của Tô Kiều rất lớn, bản thân lại trời sinh số nhọ, theo Tô Kiều chắc chắn không sai.

Xong chuyện, Tô Kiều dẫn Tô Lý về khu an toàn, Đầu trọc lên diễn đàn nhận nhiệm vụ.

Tin tức các gia tộc phái người đến Hắc tinh chưởng quản công hội, đặc biệt là người thừa kế thứ hai của Mặc gia cũng đến đã nhanh chóng truyền ra khắp khu an toàn, người người đều im lặng quan sát, không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Theo những con em gia tộc này còn có một nhóm người thuộc viện nghiên cứu tử tinh.

Người dẫn đội lần này của viện nghiên cứu tử tinh chính là đối thủ một mất một còn của lão viện trưởng Raleigh, nghiên cứu viên Cổ Nạp, Cổ Nạp vẫn luôn đam mê nghiên cứu văn hóa của Cổ địa cầu, tính cách quái gở, đặc biệt là không biết nói chuyện, đắc tội vô số người, Lão viện trưởng cùng với hắn là nhóm người cùng tiến vào viện nghiên cứu, sau đó một người lên làm viện trưởng, một người vẫn là một nghiên cứu viên nhỏ bé.

Hai lão đầu tóc hoa râm, tinh thần chấn hưng trừng mắt đối đầu nhau trong phòng nghiên cứu lâm thời của quân khu liên bang.

“Tại sao ông lại dẫn đội đến? Trong việc không có những người khác sao?” Lão viện trưởng Raleigh trợn mắt thổi râu nói.

“Ông già kia, toàn bộ Tử tinh còn có ai có nghiên cứu về địa cầu cổ như tôi sao? Lí luận của mấy người chỉ toàn là thứ rắm chó không kêu, cái gì mà cự xỉ quái ngư có tính kháng phóng xạ, dị thú sống sót của tinh tế tất cả đều tiến hóa, đem xem phóng xạ là chất dinh dưỡng, cự xỉ quái ngư cũng vậy, nhất định có nguyên nhân khác, mấy người không tìm được.” Cổ Nạp cũng đốp trả gay gắt, “Cự xỉ quái ngư của Tử tinh cũng sắp bị bắt giết hết rồi, kết quả là ngay cả thí còn không nghiên cứu ra.”

Lão viện trưởng bị chọc tức đến suýt ngã ngửa, tính khí lão già này thực sự là không chút thay đổi, thực sự là bị hắn tức chết mà.

“Tiến sĩ Cổ, viện trưởng cũng chỉ là đưa ra phương hướng để nghiên cứu, chuyện này rất trọng đại, rất nhiều suy luận không thể truyền qua tinh võng.” Tiến sĩ Hans, trợ thủ của lão viện trưởng không thể không đứng ra điều đình, bất đắc dĩ phải nói ra sự thật.

Bây giờ quan hệ của Chính phủ Liên bang và các gia tộc đang căng thẳng, tất nhiên bọn họ phải nói một nửa giấu một nửa. Khó có thể đảm bảo viện nghiên cứu không có người của các đại gia tộc.

“Có ý gì?” tiến sĩ Cổ Nạp choáng váng, có chút loạn.

Viện trưởng Raleigh hừ một tiếng, nghĩ tới lão già này cũng đã cống hiến mấy chục năm cho nghiên cứu, cả đời đều hiến cho viện nghiên cứu, không có con cái cũng đáng thương, cũng lại chẳng muốn tính toán với hắn, từ túi đồ lấy ra một miếng thịt quái ngư đã được đóng gói cẩn thận, “Sau khi phát hiện một lượng thịt quái ngư không có phóng xạ, quân khu đã thực hiện một cuộc kiểm tra đột xuất, đã khống chế toàn bộ khu an toàn, có điều người bán thịt quái ngư cho chúng ta rất cảnh giác, đến nay vẫn không có xuất hiện lại.”

“Hiện tại chúng ta cũng không thể xác định được người này có biết thịt cá này không có phóng xạ hay không, chúng tôi đang nghi ngờ con cự xỉ quái ngư này đến từ khu 9.” Lão viện trưởng nói, trầm mặc phun ra bí mật ẩn giấu một năm qua.

Một năm trước, một vài lính biên cảnh của quân khu vô tình đi nhầm vào vực sâu khu 9, đem về một loạt các hình ảnh làm cho mọi người phải khiếp sợ, nếu số hình ảnh này là thật, như vậy bọn họ có lí do nghi ngờ con cự xỉ quái ngư này có thể đến từ vực sâu khu 9.

Tiến sĩ Cổ Nạp hít sâu, nghi ngờ hỏi: “Sao có thể có chuyện đó, xác định là khu 9?”

“Không chắc, vì vậy quân khu thực hiện một nhiệm vụ bí mật, Mặc Tu dẫn theo đội tinh nhuệ, tự mình thực hiện.” Lão viện trưởng nói xong cũng thở dài, “Chuyện sau đó ông cũng biết, một năm qua chúng tôi cũng không chịu rời khỏi Hắc tinh chính là chưa từ bỏ ý định.”

Tiến sĩ Cổ Nạp nghiêm nghị hẳn lên, chà xát đôi bàn tay khô nứt, “Ngày mai tôi sẽ đi khu 9 thu thập mẫu nghiên cứu, bắt đầu từ những khu vực nhỏ bên ngoài.”

“Những việc này chúng ta vẫn đang làm, khu 9 là nơi phóng xạ cao nhất toàn Hắc tinh, hiện nay chúng ta đã đến được tầng thứ 3 bên ngoài.” Tiến sĩ Hans chỉ các địa điểm trên bản đồ hình chiếu của thiết bị, “Đây là khu vực chúng ta đã thâm nhập sâu nhất để nghiên cứu, đi sâu vào nữa là khu vực chưa được thăm dò, quân khu và công hội đều chưa thám hiểm qua.”

“Thì ra là tìm lính đánh thuê thăm dò, khó trách mấy người tốn cả một năm ngay cả rắm còn không tìm được.” Tiến sĩ Cổ Nạp tức giận đến giậm chân, “Ngày mai, chúng ta phải tuyển người, vừa tiến vào khu 9 thám hiểm vừa tiến hành nghiên cứu, nếu như ông sợ chết thì tôi sẽ tự đi.”

“Không nắm chắc hoàn toàn, tôi sẽ không để học sinh của mình đi chịu chết.” Viện trưởng Raleigh cũng nổi tính bướng, không chịu lùi một bước.

“Lão La à, nếu vậy là ông muốn chờ đến khi người tinh tế chết hết à?”

“Viện trưởng, tôi thấy tiến sĩ Cổ nói rất đúng, chúng ta ở đây cũng đã một năm, nghiên cứu không hề có tiến triển, thời gian càng kéo dài nếu vấn đề phóng xạ không được giải quyết thì nhóm nghiên cứu viên có trở về tử tinh thì tuổi thọ cũng ngắn hơn người bình thường.” Tiến sĩ Hans nói.

Ở lại Hắc tinh quá lâu, thân thể phải gánh chịu độ phóng xạ lớn, bọn họ không còn giống những công dân phổ thông của tinh tế nữa.

Viện trưởng RaLeigh thở dài, trong nháy mắt cảm thấy già như 10 tuổi, khoát tay, “Mấy người muốn làm gì thì làm đi, đứa nhỏ Mặc Tu kia cũng đã đi, cũng không có ai là không thể.”

Lão viện trưởng vừa nói vành mắt cũng đã hơi ửng đỏ.

“Được.” Tiến sĩ Cổ là một kẻ nghiên cứu cuồng, mặc dù thượng tướng Mặc Tu ngã xuống là đáng tiếc, thế nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái, bắt đầu cùng tiến sĩ Hans thương lượng việc tuyển người trước tiên.

Sau một hồi trao đổi, cuối cũng cảm thấy người được tuyển cần phải tuyệt đối tin cẩn, dù sao nghiên cứu của họ cũng là tuyệt mật.

Toàn bộ Hắc tinh, người mà Lão viện trưởng có thể tin được chỉ có thiếu tá Tả Dật.

Trước/39Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn