Tiếng ve sầu xung quanh giống như lập tức biến mất, toàn bộ sân yên tĩnh không có một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng tim của Thời Thanh Thu đập rất nhanh. Vẻ mặt lo lắng của nàng rốt cục biến mất, cười nói: "Nào có hiệu nghiệm như vậy a? Cho dù có hiệu nghiệm như vậy thì cũng là do cậu. Không phải lúc trước cậu nói cậu là thần tiên sao?". Ôn Khinh Hàn không thu tay lại, mặc cho Thời Thanh Thu nắm lấy, ánh mắt nhàn nhạt nói, "Vậy thì tôi không thể tự mình làm được. Từ y không thể chữa trị cho chính mình. Vậy tôi bị đau thì làm sao chữa trị cho chính mình đây?". Thời Thanh Thu oán thầm, quả nhiên không thể tranh luận với luật sư, tuy nàng cũng học khoa luật, nhưng sao có thể làm đối thủ của Ôn Khinh Hàn? Thấy nàng nghẹn lời, mặt Ôn Khinh Hàn vẫn ôn hòa, thấp giọng nói: "Ngược lại cũng là như vậy. Nếu như là cậu đau, vậy thì tôi nên chữa trị." Thời Thanh Thu cười một tiếng, càng nói chuyện này thì càng không thu lại được, tay trái nàng nắm lấy tay phải của Ôn Khinh Hàn nói: "Chuyện này tôi không phản bác lại cậu. Chút nữa trở về tôi hỏi xem có thuốc không. Bôi một chút thuốc sẽ nhanh lành hơn." “Được.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, có chừng mực là mức độ hiện tại cô phải nắm vững, hậu quả của quá mức sốt ruột là vượt quá khả năng chịu đựng của cô. "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu nghĩ gì." “Kỳ thực cũng không có gì, không phải chuyện gì xấu.” Ôn Khinh Hàn hít sâu một hơi, đem hai tay đang nắm hướng bên người, nhàn nhạt nói: Không lâu trước kia “In and Out“ có quay một tập, đó là trong một nhà hàng. Một diễn viên đang tiến hành nhiệm vụ nào đó đã vô tình bước vào nơi không nên vào, cuối cùng phát hiện nhân viên nhà hàng đó giấu một lượng dầu ăn bẩn để tái sử dụng. Cậu nhớ chuyện này không?". Thời Thanh Thu cau mày, "Không có nhiều ấn tượng, nhưng tôi đã nghe nói qua rồi." Ôn Khinh Hàn gật gật đầu, nói tiếp: "Cậu không có nhiều ấn tượng, có thể hiểu được. Bởi vì sau khi sự tình này bị phanh phui, rất nhanh liền bị người ta đào lên, cũng rất nhiều mối liên hệ phía sau đều bị đào lên. Sức nóng hoàn toàn lấn át chương trình giải trí "In and Out". Cho đến tận sau này, không ai còn nhắc đến nhờ chương trình mà phát hiện những khối u ác tính đó nữa." Thời Thanh Thu tự nhiên hiểu ra, nói, "Cho nên, không thể loại trừ việc có người đứng sau hậu trường sắp xếp cho những việc này bị phơi bày ra ánh sáng." "Ừm, nhưng tôi vẫn chưa dám khẳng định. Dù sao thì sau khoảng thời gian dài như vậy nó mới xuất hiện trở lại. Chỉ là hiện tại có rất nhiều người theo dõi các chương trình giải trí, cho nên nhân cơ hội này để vạch trần vài thứ cũng không phải là chuyện xấu." Thời Thanh Thu hiểu rõ gật đầu, hai người nói chuyện phiếm một lúc. Thấy sắc trời đã tối, Ôn Khinh Hàn đề nghị trở về nghỉ ngơi. Thời điểm trở về ký túc xá, Thời Thanh Thu trở nên hứng thú, sau khi được ekip đồng ý, nàng cùng Ôn Khinh Hàn đi đến bên Tần Vọng xem một chút. Vừa qua chỗ rẽ liền nhìn thấy hai tay Tần Vọng duỗi ra ngoài nói chuyện với Quý Lam cách vách, giống như hai ngày nay Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu như vậy. Người canh gác không có ở đây, hẳn đã đến lúc phải nghỉ ngơi. "Lam Lam, cậu nghĩ xem chúng ta nên đi nước ngoài chơi một chút thời gian, được không? Tôi đi làm đã lâu, cậu cũng không có nghỉ ngơi a". Thanh âm của Tần Vọng có chút nóng lòng muốn thử, nghe tới xác thực là rất muốn đi thư giãn. "Nếu có thời gian thì đương nhiên là có thể, chỉ sợ lão bản sẽ không đồng ý. Ai bảo hiện tại cậu nổi tiếng như vậy làm gì?" Quý Lam cười nói. “A Vọng, Tiểu Lam.” Thời Thanh Thu cách đó vài bước gọi hai người một tiếng. Hai người kia đều ngẩn ra, Tần Vọng đáp: “Thanh Thu?” Hắn dừng một lúc liền mắng: “Oa, cậu còn không biết xấu hổ mà còn đến gặp tôi! Cậu cùng lão bà nhà cậu lại là đội ra ngoài trước nhất, ở tôi còn phiền toái lắm a, đứa nhỏ kia thật khó chơi." Thời Thanh Thu cười một tiếng, lôi kéo Ôn Khinh Hàn rồi dừng lại "Cậu chưa tìm ra biện pháp thu phục người canh gác sao? Là con trai hay con gái?". “Là con trai, hơn nữa còn khá bướng bỉnh, A Vọng đều không có biện pháp nào.” Quý Lam bất đắc dĩ nói, cô thực sự không thể đối phó với những đứa trẻ bướng bỉnh như vậy, chỉ có thể dựa vào Tần Vọng. Tần Vọng lay động cửa rào sắt, quái gở lại có chút oan ức nói: "Đúng vậy, hai người các cậu mỗi ngày có thể ân ân ái ái, làm việc không mệt, không cần tránh khỏi hiềm nghi. Không giống như tôi với Lam Lam a, ai, một lời khó nói hết... " Bây giờ độ nổi tiếng của Ôn Khinh Hàn đang lên như tên lửa, đừng nói không bị fan của Thời Thanh Thu chán ghét, trái lại còn có fan. May mà Weibo của Ôn Khinh Hàn chưa bị lộ, nếu không lượng người hâm mộ chắc chắn sẽ tăng vọt. Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Tần Vọng, thanh âm nhàn nhạt nói: "Thật ra lúc đó tôi cũng không có biện pháp gì. Phân đoạn nay nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Trẻ con đến cùng cũng không thể so với người trưởng thành, có nhiều thứ chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của người trưởng thành mà nghĩ. Thỉnh thoảng cậu tâm sự với em ấy, không chừng em ấy liền muốn mở cửa cho cậu." Đối với phân đoạn này, Ôn Khinh Hàn cũng thật sự đang cho Tần Vọng gợi ý. Nếu không phải cô vừa vặn đụng phải gia đình hài tử có sự tình, có lẽ cô sẽ không ra ngoài ra được. “Lão bà của Thanh Thu, cậu không có gợi ý nào hay hơn sao?” Vẻ mặt Tần Vọng khổ sở, hai tay nắm lấy cửa rào sắt nhìn Ôn Khinh Hàn đầy vẻ đáng thương. Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cong lên khóe môi, lắc lắc đầu. Tần Vọng thở dài một hơi, hướng Ôn Khinh Hàn nói: "Cậu có thể thử không cần tiếp xúc với đứa nhỏ kia cũng có thể ra ngoài. Cứ để tự nhiên, có thể kết quả sẽ không làm cho cậu thất vọng." Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, dùng tâm tình bình thường mà đối đãi, không nên coi thành công hay thất bại quá quan trọng, vì ngược lại sẽ có kết quả bất ngờ. Ôn Khinh Hàn dùng thời gian rảnh rỗi để nhìn Thời Thanh Thu, như vậy là tâm tình bình thường, có lẽ cô cũng không có biện pháp nào cả. "Chậc chậc chậc ..." Tần Vọng liếc mắt một cái, giơ ngón tay cái lên. "Thật không hổ là luật sư, không đi đường tầm thường. Cao, thật sự rất cao a." Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, sau đó nhìn về phía Tần Vọng: "Được rồi, cậu với Tiểu Lam nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta cũng phải trở về rồi, cố lên." “Được, ngủ ngon.” Quý Lam mỉm cười chào tạm biệt. "Oa, hai người các cậu, thế giới của hai người..." Tần Vọng than khóc phía sau, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn đi lại trên con đường trở về. Hai người đã thắng ở phân đoạn này rồi, nên đương nhiên sẽ không ở ký túc xá nơi hai ngày nay hai người ở, nhóm chương trình đã sắp xếp một ký túc xá khác để hai người nghỉ ngơi. Sau khi trở về, Ôn Khinh Hàn đi tắm trước, Thời Thanh Thu vẫn còn đang suy nghĩ đến vết thương trên tay Ôn Khinh Hàn, liền đi hỏi có thuốc hay không. Lúc quay lại, Ôn Khinh Hàn đã nằm trên giường xem điện thoại, Thời Thanh Thu đặt thuốc xuống, định đi tắm xong rồi mới bôi thuốc cho Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn đang xem tin đứng đầu trên Weibo, có vài tin tức về cô và Thời Thanh Thu. Tuy không hot như trước, nhưng độ hot cũng không thấp. Tất cả đều là ảnh của cô và Thời Thanh Thu trong mấy ngày nay. Cô xem, thỉnh thoảng mím chặt môi, sau đó khóe môi có chút cong lên, cuối cùng nhấn thích một cái Weibo. [#<In and Out> mới nhất của Reuters #Cp Ôn Thời có thể được gọi là một hộ gia đình có cẩu lương chất lượng cao, chuyên nhìn trộm, thể hiện sức mạnh ân ân ái ái.】 CP Ôn Thời sao? Ôn Khinh Hàn ôn hòa cười, giống như một đóa hoa nở rộ trong băng tuyết cực địa. “Khinh Hàn, xem cái gì mà cười vậy?” Thời Thanh Thu quan tâm hỏi, đưa tay lau tóc, rất hứng thú hỏi. Hiếm khi thấy Ôn Khinh Hàn nhìn điện thoại mà cười như vậy, dù sao thì điểm cười của người này quá cao. Người bình thường rất dễ bị kích động ý cười nhưng Ôn Khinh Hàn thì không. Thời Thanh Thu hiếu kỳ cũng không có gì lạ. “Không có gì, chỉ xem Weibo thôi.” Ôn Khinh Hàn thu lại ý cười, đặt điện thoại lên gối, ngẩng đầu nhìn thấy Thời Thanh Thu đang lau tóc, tâm khẽ động hỏi: “Thanh Thu, có muốn tôi giúp lau tóc một chút không?". "Được, vừa lúc tôi không tiện lau đuôi tóc." Thời Thanh Thu đi tới ngồi ở mép giường, Ôn Khinh Hàn ngồi thẳng người cầm lấy khăn nàng đưa cho cô, đặt phần đuôi tóc ướt vào giữa khăn, nhẹ nhàng lau. Trong lòng Thời Thanh Thu không nghĩ bất cứ chuyện gì, một lúc sau mới nghe thấy bên tai có thanh âm trầm thấp truyền đến: "Thanh Thu, sau này trở về, cậu còn đi diễn mấy tháng nữa sao?". “Ừm, đạo diễn kia tương đối nghiêm khắc, tôi không thể rời khỏi nơi quay phim được.” Thời Thanh Thy thấp giọng nói. Tay Ôn Khinh Hàn đang lau tóc bỗng dừng lại một chút, nặng nề "ừm" một tiếng. Nhắc tới chuyện này Thời Thanh Thu càng nghĩ càng nhiều, nàng nghiêng đầu nói với Ôn Khinh Hàn: "Đến lúc đó, ba mẹ tôi vẫn phiền cậu nhìn một chút. Qua khoảng thời gian đó tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi." Ôn Khinh Hàn lại dừng tay, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của Thời Thanh Thu. Hô hấp của cô cách tai Thời Thanh Thu rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ vành tai nàng có màu hồng nhạt, còn có tóc dài vén ra sau vành tai thanh tú. Trong tư thế này, chỉ cần Ôn Khinh Hàn tiến lại gần hơn nữa, đưa tay ra liền có thể ôm lấy eo của Thời Thanh Thu, nhưng cô chỉ ôn hòa cười như trước, tiếp tục lau tóc cho Thời Thanh Thu: "Hiện tại sao còn phân là ba mẹ cậu? Ba mẹ cậu cũng chính là ba mẹ tôi." Thời Thanh Thu ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra, khẽ cười nói: “Tự dưng tôi quên mất, lần sau không như vậy nữa.” Nàng nói, tầm mắt chuyển tới chai thuốc trên bàn, vội vàng vươn tay vỗ vỗ chân Ôn Khinh Hàn: “Hẳn đã khô rồi, đưa tay để tôi bôi thuốc cho cậu." Ôn Khinh Hàn chưa kịp nói gì, Thời Thanh Thu đã mang dép lê đi tới lấy chai thuốc, tóc nàng tuột ra khỏi khăn trên tay Ôn Khinh Hàn. May mà Ôn Khinh Hàn không nắm chặt, cô khẽ cong môi. "Cũng may tổ chương trình có chuẩn bị sẵn hộp thuốc, nếu không tôi thật sự không biết tìm thuốc ở đâu, thời điểm đến đây cũng không thấy gần đây có tiệm thuốc a." Thời Thanh Thu lấy tăm bông nhúng vào lọ thuốc, vừa lẩm bẩm vừa bôi lên vết bầm trên mu bàn tay phải của Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn thoải mái mặc cho Thời Thanh Thu nắm lấy tay, ngón tay lạnh lẽo vì được Thời Thanh Thu nắm lấy mà dần dần ấm lên. “Kỳ thật không cần bôi thuốc cũng không sao. Hai ngày nữa hẳn là khỏi rồi.” Ôn Khinh Hàn ôn hòa nhìn Thời Thanh Thu đang cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc cho mình. Thời điểm tóc của Thời Thanh Thu mang theo mùi dầu gội bay tới, lẫn vào nhiệt độ trên tay, mắt Ôn Khinh Hàn càng ngày càng nóng lên. "Được rồi, mùi nghe không được tốt lắm. Một lúc nữa đi ngủ tuyệt đối không được để chăn chạm vào. Khinh Hàn, cậu ..." Thời Thanh Thu đóng nắp chai thuốc lại, vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Dung nhan của nàng sáng như trăng thu, da thịt trơn bóng như ngọc, môi đỏ hơi hé mở vô cùng mê người. Bức họa này phản chiếu vào trong mắt Ôn Khinh Hàn, đó là mê hoặc không thể chống lại được, làm nổi lên tình yêu sâu đậm của cô. Khi tầm mắt của Thời Thanh Thu bắt gặp ánh mắt sáng như sao của Ôn Khinh Hàn, nàng đột nhiên không nói nên lời. Hô hấp giao hòa vào nhau, Thời Thanh Thu lại nghe thấy nhịp tim của chính mình, không có tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ, không có tiếng hít thở của nàng hay Ôn Khinh Hàn, chỉ có nhịp tim đang đập của nàng. Trong nháy mắt, một tia hoảng loạn cùng sợ hải không tên tập kích trái tim của Thời Thanh Thu, như là đánh thức nàng đang say một hồi chuông cảnh tỉnh. Giây tiếp theo, nàng ngay ở trước mặt Ôn Khinh Hàn mà hoảng loạn lùi về phía sau, giống như người trước mặt là mãnh thú, là tử thần có thể cắt đứt đường số mệnh của nàng. Nàng cúi đầu thở hổn hển, chỉ một động tác lui về sau giống như đã tiêu hao hết sức lực của nàng. Ôn Khinh Hàn trầm mặc không nói, bàn tay phải vốn đã sưng tấy của cô vì người trước mặt nắm lại càng đau đớn. Cô kinh ngạc nhìn Thời Thanh Thu, cuối cùng buông lỏng tay ra, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, nắm lấy cổ tay của Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, cậu sao vậy? Đã muộn như vậy rồi, ngủ đi." Cô mẫn cảm nhận thấy tay của Thời Thanh Thu run lên một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, mắt Ôn Khinh Hàn vẫn không có một tia gợn sóng, Thời Thanh Thu lập tức tỉnh táo lại, yên lặng đặt chai thuốc lên đầu giường, trên môi nở nụ cười gượng ép: “Ừm, ngủ đi, ngủ ngon." Nàng nằm xuống trước, quay lưng lại với Ôn Khinh Hàn, không còn nhìn cô, cố gắng xua đuổi toàn bộ tia hoảng loạn ra khỏi cơ thể. Ôn Khinh Hàn mở chăn đắp lên hai người, đối mặt với bóng lưng của Thời Thanh Thu, không có biểu hiện gì, viền mắt thế nhưng dần dần đỏ lên.