Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 11:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hình ảnh khiến người khác mặt đỏ tim nhảy loạn nhịp, mặt Vu Tiểu Đồng nhất thời đỏ ửng.

Dù là đối với người nữ nhân mình yêu thích trong đoạn MV, ác ma vẫn lạnh băng, từ từ đưa tay tới tim người nữ nhân, sau đó-- nuốt chửng lấy nó.

Bởi vì việc này đại diện cho việc hắn--có được nữ nhân ấy.

"Tiểu Đồng, tớ đói rồi." Một âm thanh nam ngắt đi sự xuất thần của cậu, Triệu Luân không biết từ lúc nào đi vào phòng, biểu tình như sắp đói ngất nhìn Vu Tiểu Đồng .

Không đợi Vu Tiểu Đồng nói gì, Cao Hùng đã đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Luân, dùng tay búng vào trán đối phương, "cậu ngủ từ sáng đến giờ?"

"hở, sao cậu biết?"

Làm ơn đi, chỉ nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới  "hỗn loạn" là biết ngay, "mỗi ngày cậu ngoài ngủ, ăn còn biết làm gì?"

"đi làm." Triệu Luân ngáp một cái rồi lười biếng đáp.

Đối với việc nam nhân này đến nay chưa bị công ty cho thôi việc, Cao Hùng vẫn cảm thấy kì lạ nhất!

"tớ làm chút đồ ăn cho A Luân vậy." Vu Tiểu Đồng đứng dậy.

Đây là một căn chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, sau khi tốt nghiệp, cậu đã cùng hai người bạn tốt này sống chung ở đây. Hễ nghĩ tới hai người bạn tốt này, khóe miệng Vu Tiểu Đồng bất giác hiện lên nụ cười nhạt.

Vì bản thân là cô nhi, cậu không kết giao bạn bè gì, có lẽ vì sợ bị cự tuyệt, cậu luôn một mình cô độc, thầm sống trong không gian của mình. Cho đến một ngày, hai bạn nam cùng phòng vì lười ra ngoài mua thức ăn, suýt chút đói xỉu trong phòng ngủ, cậu mới chính thức kết giao bạn bè.

Bây giờ cậu còn nhớ khi cậu dâng lên cơm hộp của mình, hai người bạn tốt chết tiệt này ăn cứ như hổ.

Và sau khi tốt nghiệp đại học, cậu dự định một mình thuê chung cư thì hai người bạn thân này không nói không rằng dọn lại sống cùng cậu, với lí do: bảo vệ cậu.

Khi ấy cậu cuối cùng cũng hiểu lời của viện trưởng cô nhi viện-- người, không thể không có bạn bè!

Cho nên cậu mới rất cảm kích ông trời cho cậu quen biết hai người bạn quan trọng này!

"đúng rồi, Tiểu Đồng, nghe nói Hàn Hiểu Viêm đã trở về thành phố H." Ánh mắt nhìn vào đoạn MV đang phát, Cao Hùng nói với người bạn tốt đang trong bếp.

Tay sắc thức ăn nhất thời ngừng lại, sắc mặt Vu Tiểu Đồng trở nên rất khó coi. Hàn Hiểu  Viêm căn bản sớm đã về thành phố H, hơn nữa cậu còn xui xẻo đến mức ngày mai đã phải làm "thư kí riêng" của hắn!

Hiển nhiên, lời cầu thượng đế bảo hộ thường ngày của cậu thượng đế đều không nghe thấy!

Không bình thương sao? Tính cách không bình thường, phản ứng không bình thường, hay là..... không sai, hắn đích thực là người không bình thường.

Điên cuồng, biến thái, xuyên tạc, đều có đủ cả.

"Hiểu Viêm, con biết không? Con quá giống cha con!" một đôi tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đứa bé trai, tiếng nói thì thầm từ đỉnh đầu truyền lại.

Mơ, hắn bao lâu không mơ giấc mơ này rồi? Tại sao lại mơ về những chuyện lúc trước chứ?

"giống cha không tốt sao?" bé trai ngẩn đầu, nhìn người mẹ thon gầy mà nhu mì của mình.

"không phải....không tốt." Người mẹ suy nghĩ hồi lâu, mới từ từ nói: "nhưng người thì có lúc không nên quá cố chấp một việc gì đó, buông tay đúng lúc thì cũng là một việc vui."

"cố chấp?" ánh mắt đứa bé trai đầy sự không hiểu. Từ này đối với bé trai mà nói quá xa lạ.

"ví dụ như, con rất thích tiểu Kinki, rất thích chơi cùng nó phải không?" tiểu Kinki trong lời nói của người mẹ chính là con chó Doberman Pinscher màu đen.

"vâng." Bé trai ra sức gật đầu.

"vậy nếu tiểu Kinki thích chơi với người khác? Con sẽ làm thế nào?"

"tại sao nó lại thích chơi với người khác, nó là chó nhà chúng ta mà?"

"đây chỉ là một ví dụ, nếu như tiểu Kinki  không thích chơi với con mà thích chơi với người khác, con sẽ làm thế nào?"

"con sẽ nhốt nó trong phòng, nhốt trong căn phòng mà chỉ có con mới có thể vào, như vậy nó chỉ có thể chơi với con." Bé trai nghiêm túc trả lời.

Người mẹ vì đáp án mà nín thở. Di truyền có khi là một việc kì diệu, hắn---quả nhiên là con của "hắn ta" cho nên mới có thể nói ra câu trả lời như vầy.

"nhưng như vậy thì tiểu Kinki sẽ không vui." Người mẹ buồn bã nói.

"con không quan tâm, đồ con thích chỉ có con mới có thể có được!"

Đúng vậy, hắn nhớ hắn đã trả lời như vậy. Sau đó, trên mặt mẹ hắn đã lộ ra một biểu tình "bi ai".

Hắn không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu. Có lẽ đáp án của hắn trong mắt mẹ hắn là sai lầm.

Nhưng vậy thì đã sao!

Mắt, từ từ mở ra, Hàn Hiểu Viêm bật mạnh từ giường dậy, đưa tay vuốt mái tóc rối.

Lâu lắm rồi, tại sao bây giờ hắn lại mơ giấc mơ này? Mơ thấy mẹ, mơ thấy những biểu tình bi ai ấy.

"mẹ, người từng nói, con rất giống cha phải không?" hắn cúi đầu, lẩm bẩm một mình. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm phần thanh lạnh, "vậy thì kết cục của con sẽ giống cha sao? Nếu như giống như cha thì con nghĩ con cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể có được những thứ con muốn......"

Đúng vậy, hắn là một nam nhân rất ích kỉ, cho nên mới muốn có được tất cả những gì hắn muốn. Bất luận thế nào....... cũng muốn độc chiếm!

Tâm trạng thành viên của tổ chức khủng bố Vu Tiểu Đồng bây giờ có thể thể nghiệm được. Mang theo tâm trạng quyết tử, cậu một lần nữa đi đến ngôi biệt thự màu trắng này.

Nhấn chuông cửa? Chuông cửa hình như hư rồi.

Leo tường? Hôm nay cậu mặc quần rin , e là thuận tiện cho lắm.

Đang lúc cậu tứ phía khó khăn thì từ xa một chiếc xe đua chạy tới.

"ý, cậu đến rồi à." Đinh Lạc từ trên xe bước xuống, chào hỏi với Vu Tiểu Đồng .

"chào anh, Đinh Lạc tiên sinh." Cậu lễ phép chào lại.

"đúng rồi, chuông cửa đây hư rồi, Viêm ghét nhất người khác làm phiền cậu ta, sau này cậu đến thì trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa đi." Y nói rồi đưa chìa khóa biệt thự cho cậu.

"hở? Đưa chìa khóa cho người ngoài được không vậy?" tuy cậu chính là người ngoài đó.

"nếu là cậu thì chắc là không sao."

Cái gì nếu là cậu thì không sao? Câu nói này của y khiến cậu mơ hồ không hiểu gì cả, "Đinh Lạc tiên sinh......"

"gọi tôi Đinh Lạc được rồi." Y nói rồi quay người bước vào biệt thự.

Vu Tiểu Đồng cũng theo Đinh  Lạc đi vào.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bá Thiên Long Đế