Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 27

Đêm khuya, gió thổi bay tóc tơ, ánh trăng cao thanh lạnh treo giữa không trung, phủ một lớp sương mờ lên phố.

Vu Tiểu Đồng xách túi rác đi đến thùng rác cạnh chung cư.

Hắn nhất định rất giận, hôm đó cậu nói những lời như vậy. Nhưng cậu hy vọng mình là người đặc biệt đối với hắn, thậm chí chỉ cần chút thôi, một chút đặc biệt cũng được. Chí ít cậu hy vọng hắn mang tâm trạng yêu thích mà hôn cậu.

Bỏ túi rác trong tay vào thùng rác, Vu Tiểu Đồng quay người, đi trở lại chung cư.

Dưới ánh trăng thanh lạnh, bóng cậu bị kéo dài ra, đơn độc, chỉ có một cái bóng. Thật kì lạ, là bởi vì trời quá khuya chăng? Ngay cả cái bóng cũng mang vẻ tịch mịch (cô đơn).

Đột nhiên, một cái bóng khác lồng lên bóng của cậu, một đôi giày đen xuất hiện trong phạm vi ánh nhìn của cạu.

Vu Tiểu Đồng bất giác ngẩn đầu, dưới bầu trời cao, hắn cứ đứng như vậy, sống lưng thẳng đứng, mâu đen thâm trầm áp chế dục vọng, khóe môi mang theo nụ cười khiến tim người khác run. )

Là--Hàn Hiểu Viêm sao? Là hắn, nhưng.....lại không giống như hắn mà cậu quen biết.

"muốn trốn sao?" tiếng nói thanh lạnh, kì dị hòa với ưu nhã và yêu mị, khiến lỗ chân lông toàn thân cậu cứ như bị ngấm phải nước đá.

Hắn từng bước từng bước một đi đến trước mặt cậu, còn cậu lại cứ như bị đóng đinh tại chỗ, quên cả nói, quên cả chớp mắt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên.

Rõ ràng cậu không muốn gặp hắn, rõ ràng mấy hôm này cậu không đến công ty, là vì muốn trốn tránh hắn, nhưng nay, hai mắt cơ hồ tham lam muốn nhìn hắn.

"rất tiếc, cho dù em có muốn trốn, cũng không còn kịp nữa rồi." cánh tay thon dài của Hàn Hiểu Viêm dang ra, từ từ chạm vào chiếc cổ thon mảnh của Vu Tiểu Đồng , ép buộc cậu đối nhìn thẳng vào hắn.

"thật.....thật trùng hợp, có thể gặp được anh.....ở đây." Cậu cố gắng gặng ra vài chữ.

"trùng hợp?" hắn cơ hồ cười lạnh lùng một tiếng, "em cảm thấy đây là sự trùng hợp?"

Cậu nuốt nước bọt, được rồi, lúc này cho dù cậu là con ngốc, cũng có thể nhìn ra hắn cố tình đến tìm cậu.

Ngón tay hắn xen vào tóc cậu, giữ chặt đầu cậu, da đầu, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay hắn truyền lại, "em biết không? Trước này không có người nào có thể khiến tôi tức giận, bởi vì dù họ có thế nào, đối với tôi, cũng chỉ là lũ ruồi không có quan hệ gì, nhưng bây giờ tôi rất giận! Vu Tiểu Đồng , em hay lắm, em thật sự có thể chọc giận tôi nhỉ!"

Hắn quả nhiên đang nổi giận! Vu Tiểu Đồng len lén nhìn người trước mắt, có lẽ hôm đó cậu không nên đẩy hắn ra, chí ít, nên nói với hắn nguyên nhân thật sự.

Bởi vì cậu không mong nụ hôn của hắn cho ai cũng được!

Hắn cúi đầu, tuấn nhan áp sát bên tai, vô thức dụi vào tóc cậu, "nói cho tôi biết, nếu như tôi hy vọng em hoàn toàn trở thành của tôi, thì nên làm sao?" ngữ khí đặc biết trầm thấp mang theo sự u buồn nói không ra lời, khiến cho toàn thân cậu run lên.

"tôi....tôi nghe không hiểu lời của anh." Hắn như vậy, là người mà cậu không hề quen biết!

"nghe không hiểu sao?" hắn cười thầm, "có lẽ dùng hành động, sẽ khiến em dễ hiểu hơn nhỉ!"

Một khắc sau, hơi thở nóng bỏng đã chiếm lĩnh tất cả các giác quan của cậu, hắn tức giận áp lên môi cậu, cứ như lữ hành đói khát trong sa mạc tìm được nguồn nước, bán mạng hôn cậu.

Đói khát và cuồng dã, muốn biến tất cả của cậu thành của mình!

Vu Tiểu Đồng cố hết sức vùng vẫy, cái đầu nhỏ cố gắng lui ra sau, nhưng không thể thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt mà bá đạo. Bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm, cậu không ngừng đánh vào ngực hắn, muốn ngăn cản sự điên cuồng của hắn.

Sự vùng vẫy của cậu lại chỉ kích thích hành động của hắn. Trời sinh hắn có ưu thế về thể chất, hắn một tay dễ dàng khống chế hai tay cậu ra sau lưng, khiến ngực cậu càng thêm áp sát vào người hắn.

Lưỡi hắn cơ hồ cuồng quét, mâu đen như ngọc đang rực lửa.

Không! Cậu không muốn nụ hôn như vậy, quá mãnh liệt, phảng phất khiến toàn bộ tinh thần cậu căng thẳng!

Cậu cố hết sức cựa quậy, nhưng lại đổi lại âm thanh thâm ngâm quỷ dị.

"tôi muốn em!" hắn áp vào đôi môi mềm mại của cậu, thở nặng nhọc nói.

Cậu hoảng loạn lắc đầu, cậu không hiểu, sao lại trở thành như vậy?

Sắc mặt hắn thay đổi, âm thanh cơ hồ có chút bi ai: "vẫn là cự tuyệt tôi à? Nhưng mà dù em có hận tôi, cũng không ích gì. Chỉ muốn có được em, tôi không có cách nào khống chế dục vọng trong lòng. Nếu như em không muốn như vậy, thì hãy dùng tất cả sức lực của em lại đánh tôi, chặt đi hai tay tôi, làm cho tôi không có cách chạm vào em, chặt đi hai chân tôi, làm cho tôi không có cách nào đến gần em, hay là cắt đi mắt tai mũi miệng của tôi, chỉ có như vậy, em mới có thể an toàn."

Vu Tiểu Đồng mở to mắt nhìn Hàn Hiểu Viêm. Hắn.....hắn đang nói gì vậy? Những lời này không giống như những lời của người bình thường, nhưng hắn lại nói như là điều hiển nhiên.

"sao? Em muốn đánh gục tôi à?" mũi hắn chạm vào mũi cậu, hơi thở nóng rất đến dọa người.

"đừng.....đừng như vậy, buông tôi ra, buông tôi ra!" cậu cử động người.

"cho dù em có nói bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không làm được." Hắn cúi đầu, chạm vào gò má, tai, cổ cậu.

"a...." cậu tức quá hóa loạn.

Cơ thể hắn áp sát người cậu, áp sát quá, cậu cơ hồ sắp ngất trong hơi thở nam tính này.

Đột nhiên, ánh mắt cậu thoáng qua tia tia kinh hoang, cả người phút chốc căng thẳng.

Vật nam tính nóng rát đang cách chiếc quần jean chạm vào cậu, cho dù cậu chưa từng trải nhưng nền giáo dục hiện đại, cậu hiểu đây là việc gì.

"đừng!" cậu bối rối vùng vẫy.

"Đồng Đồng, hãy trở thành của tôi." Hơi thở hắn nóng bỏng. Muốn cậu xoa dịu đi dục hỏa trong mình, muốn cậu xoa dịu đi sự nóng nảy trong mình, chỉ có cậu, mới có thể làm những việc này, chỉ có cậu.

Mâu đen ngày càng thâm trầm, thâm trầm đến mức cậu không nghĩ nhiều, chỉ sợ hãi cắn vào cánh tay hắn.

Muốn hắn bỏ cậu ra, muốn hắn trở lại là Hàn Hiểu Viêm mà cậu quen biết.

Mùi máu tanh, tràn ngập trong miệng cậu, không cần nhìn, cậu cũng biết cậu cắn rất mạnh.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phẩm Cuồng Long