Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 30:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thông thường mà nói, làm người yêu của loại người này, cơ hồ luôn xui xẻo, có lẽ nếu như việc của cậu và Hàn Hiểu Viêm bị lộ ra, cậu rất có thể bị một đám nữ nhân vây đánh, hủy dung mạo, ngoài ra cộng thêm gọi điện hù dọa!

Làm ơn đi! Cậu có thể nào gọi điện đến báo cảnh sát trước a?

"nào, hát thử xem!" lại một bản nhạc phổ đưa đến trước mặt Vu Tiểu Đồng.

Cậu nhận lấy bản nhạc phổ, lướt nhìn trong giây lát, lại ngẩn đầu nhìn người trước mặt.

Thân hình cao ráo, khuôn mặt lập thể hơn so với người bình thường, mi mắt dài cuốn hút, người khác dù có bắt chước cũng không có được. Cơ hồ mỗi hành động tùy ý của hắn đều có thể khiến người khác cảm thấy như một bức họa. Và lúc này ngón tay thon dài cốt tiết phân minh đang áp trên các phím đàn.

"em đang nhìn gì vậy?" cảm giác được ánh nhìn của đối phương, Hàn Hiểu Viêm nghiêng đầu hỏi.

"không....không có gì." Vu Tiểu Đồng đỏ mặt, vội càng cúi gầm mặt, ánh nhìn một lần nữa rơi vào bản nhạc phổ.

Loại biểu tình này, tuyệt đối có vấn đề.

Hàn Hiểu Viêm nhướng mày, không khách khí đi đến trước mặt Vu Tiểu Đồng, "Đồng Đồng--"

"gì?"

"nếu như tôi nói tôi rất muốn biết khi nãy em nhìn gì thì sao?"

Theo sau tiếng nói thì thầm của ác ma, hơi thở ấm áp ấy nhẹ nhàng lướt qua trán cậu. Không cần ngẩn đầu, Vu Tiểu Đồng cũng biết Hàn Hiểu Viêm bây giờ cách cậu gần bao nhiêu.

"tôi...."

"Đồng Đồng, tôi có đẹp đến thế sao?"

"ừ, rất đẹp...." Lời vừa nói ra,Vu Tiểu Đồng liền muốn tìm ngay một cái động chui vào. Cái gì gọi là không đánh mà khai, cậu chính là ví dụ điển hình nhất.

Hắn đưa tay, nâng cằm cậu, ép cậu đối diện với hắn, "nếu như muốn nhìn, em hoàn toàn có thể quang minh chính đại nhìn, tôi thích em đặt ánh nhìn lên người tôi."

Mức độ đỏ mặt của Vu Tiểu Đồng lúc này, tuyệt đối có thể luộc chín tôm.

Trước mặt là khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, thực sự là khảo nghiệm sức kiềm chế của cậu a!

"nhìn hết nửa ngày, có kết luận gì không?" hắn cười nhạt hỏi cậu.

"có lẽ việc tôi bị vây đánh, hủy dung mạo, nhận được cuộc gọi hù dọa là việc bình thường." Cậu tự lầm bầm, đầu óc đã hoàn toàn trống không vì sự tiếp cận gần như vậy.

Hàn Hiểu Viêm sững sốt, "cái gì mà vây đánh, hủy dung mạo, cuộc gọi hù dọa."

"hả?!" Vu Tiểu Đồng nay mới hồi thần, "không có gì!"

"nói!"

Chỉ một chữ của hắn đã khiến cậu ngoan ngoãn nói ra sự tình. Không có cách nào a, ai bảo gan cậu nhỏ hơn người khác một chút chứ! "tôi nghe người khác nói, bởi vì đoạn MV 'thánh âm', hiện nay rất nhiều nữ nhân thích anh. Cho nên....nếu như để người khác biết được anh và tôi đang quen nhau, tôi rất có thể bị vây đánh, hủy dung mạo....nhận được cuộc gọi hù dọa........."

Theo sau từng chữ của cậu, sắc mặt của hắn càng trầm hơn một phần, đợi khi cậu nói hết, sắc mặt hắn chỉ có thể dùng chữ đen lại hình dung.

"còn có tôi, không ai dám động vào em." Hàn Hiểu Viêm nói.

"tôi biết, đây chỉ là giả thiết thôi, không thành lập đâu!" Vu Tiểu Đồng vội vàng trả lời.

"bảo bối ngay cả tôi còn không nỡ làm tổn hại, không ai có thể làm tổn hại em." Hắn nói, hạ mâu trầm tư.

Bảo bối? Cậu là bảo bối của hắn sao?

Lòng, vì chỉ một câu nói đơn giản của hắn, mà trở nên ấm áp.

"đoạn MV đó, khiến rất nhiều nữ nhân thích tôi?" hắn đột nhiên hỏi.

"hả? Đúng a!" tuy không rõ tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng Vu Tiểu Đồng vẫn gật đầu trả lời.

"nguyên nhân?"

Làm ơn! Không phải là người nam nhân này hoàn toàn không biết hắn có vẻ đẹp khiến người khác phạm tội chứ? "bởi vì khuôn mặt của anh."

"khuôn mặt của tôi?"

"quá đẹp, cho nên khiến rất nhiều nữ nhân yêu." Ai như cậu, khuôn mặt như vầy, bỏ rơi trên đường cả ngày, cũng không khiến người nào nhớ nổi.

"vậy sao?" hắn một tay chạm vào mặt mình, lầm bầm nói, "tôi lại không biết loại nữ nhân nào thích tôi sẽ gây bất lợi cho Đồng Đồng, muốn giải quyết từng người từng người một quá phiền phức. Nếu như là vậy, chỉ cần....làm rồi, mọi việc sẽ ổn thỏa."

"hở?" Vu Tiểu Đồng chớp chớp mắt. Hắn định làm gì?

Hàn Hiểu Viêm ngẩn đầu, nhìn Vu Tiểu Đồng cười, "chỉ cần tôi hủy đi khuôn mặt này, thì sẽ không có ai vì thích tôi mà gây bất lợi cho em. Phương pháp giải quyết rất đơn giản đúng không?"

Cằm rơi xuống đất! Cậu sửng sốt nhìn hắn, đây có thể gọi là phương pháp giải quyết đơn giản sao? Đặc biệt hắn còn dùng 'rất' nữa chứ, "anh đang đùa à?"

Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho cậu biết rằng, lời khi nãy của hắn, tuyệt đối là thật!

"em cảm thấy trên khuôn mặt này vẽ vài vết sẹo thế nào?" hắn dùng ngón tay vẽ vị trí vết sẹo.

Người bình thường sẽ nói ra được những lời như vậy sao? Vu Tiểu Đồng cắn chặt môi, tim cứ như bị thứ gì đó chiếm gọn, có thứ gì đó không ngừng dâng trào.

Người nam nhân này có thể không đau không xót mà nói ra được việc này? Phảng phất căn bản cứ như việc không quan trọng.

Cơ hồ, hắn quan tâm, chỉ có sự an nguy của cậu mà thôi.

"tôi không muốn." Cậu nói.

"gì?"

"tôi không muốn anh làm việc như vầy." Cậu vội lao vào lòng hắn, dụi mặt vào ngực hắn.

"chỉ có như vậy, em mới không bị tổn hại."

"bây giờ căn bản không có ai làm tổn hại tôi!" cậu hét lên, "cho dù có, tôi cũng không cho anh làm như vậy."

"tôi tuyệt đối không bỏ qua bất kì khả năng nào." Hắn cúi đầu áp sát tai cậu nói, "em là của tôi, là bảo bối của tôi. Là bảo bối mà tôi yêu nhất, cho nên....tôi tuyệt đối không để em chịu một chút tổn hại nào."

Xác thực.....người nam nhân này, thật sự rất yêu cậu.

Vô cớ, cậu xác định được điểm này. Trong đầu bỗng xuất hiện sự rõ ràng trước nay không có, mặt Vu Tiểu Đồng áp vào ngực Hàn Hiểu Viêm, âm thanh có chút ưu ưu, "Viêm....em thích anh."

"tôi biết." Hắn mỉm cười.

"cho nên em cũng thích khuôn mặt này của anh, không muốn nó chịu bất cứ tổn hại nào."

Hắn sửng sốt, Đồng Đồng của hắn.....

"em thật sự rất thích rất thích rất thích khuôn mặt này của anh, anh không được nói những lời ấy một lần nữa." Cậu nói, "nếu như anh thật sự dùng dao rạch mặt mình, vậy thì.....vậy thì em cũng làm vậy." Tuy cậu rất sợ đau, nhưng những lúc như vậy, lời nghiêm trọng cũng nên nói vài ba câu.

"em thật sự thích khuôn mặt của tôi?" hai tay hắn vòng qua eo nàng, ôm cả người cậu vào lòng.

".....thích."

"thích cỡ nào?"

"thì là....rất thích rất thích rất thích ấy......."

"Đồng, tôi rất thích nghe em nói như vậy, thích thêm nữa đi."

"vậy anh đảm bảo là anh sẽ không hủy đi khuôn mặt mình."

".......tôi đảm bảo."

"sẽ không rạch vài dao lên mặt mình?"

"......được."

"cũng không tìm bác sĩ làm phẫu thuật thẩm mĩ?"

".....được."

"càng không đem mặt mình đi tông kiếng?" cạu vẫn có chút không yên tâm.

".......Đồng." hắn có chút bất lực áp môi gần trán cậu, "chỉ cần là việc em không muốn tôi làm, tôi tuyệt đối sẽ không làm. Thứ tôi muốn, là em có thể yêu tôi là được."

Hắn muốn có tình yêu của cậu, muốn tất cả tình yêu của cậu, tất cả sự chú ý của cậu!

Đoạt lấy mọi thứ của cậu, cho đến sâu vào xương tủy, cũng không có cách dừng lại.

Nụ hôn dịu dàng, nhưng lại đầy sự chiếm đoạt ôn nhu. Người nam nhân này tuân bố với người yêu quyền về tất cả-- và tuyên bố dâng hiến cả linh hồn của hắn.

Còn 8c nữa là end rùi :( bùn chưa

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Ma Đồng Tu