Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 33:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"nào, hát thử bản nhạc này đi." Một phần nhạc phổ được đưa đến trước mặt Vu Tiểu Đồng, biểu tình vốn dĩ đã nhăn nhó nay càng nhăn nhó hơn, "còn hát à!"

"tôi muốn nghe em hát." Hàn Hiểu Viêm cúi người nhẹ nhàng dụi dụi vào trán Vu Tiểu Đồng .

Mĩ nam kế! Tuyệt đối là mĩ nam kế!

Rõ ràng trong tình huống này, cậu nên nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu bất hợp lí này, nhưng cậu lại..... một lần đầu hàng.

"được, được thôi, lần cuối cùng đấy nha."

Từ sau khi găp phải hắn, hắn cơ hồ rất thích để cậu hát nhạc của hắn. Một lần rồi lại một lần đòi nghe, không có chút bộ dạng gì gọi là chán ghét.

Bản nhạc kết thúc, Vu Tiểu Đồng ngẩn đầu, đối diện với đôi mâu đen tựa như đang suy ngẫm.

Mặt, lập tức đỏ bừng lên. Được thôi, cậu chỉ là một người bình thường, bị một nam nhân anh tuấn soái khí nhìn chằm chằm, đương nhiên mặt đỏ lên là phản ứng tự nhiên.

Cố gắng tìm lí do mình, Vu Tiểu Đồng cố đè nén nhịp đập loạn trong lòng hỏi: "em có phải là có năng khiếu hát bẩm sinh?"

"sao lại hỏi vậy?" Hàn Hiểu Viêm nhướng mày.

"bởi vì hôm nay Đông tiểu thư có khen em hát không tệ." Cậu vui mừng tự đắc nói.

"Đông tiểu thư nào?" hắn nhíu mày, không vui khi cậu nói đến người khác với vẻ mặt vui như vầy.

"tiểu thư Đông Nghi Mai a, ca sĩ hát bài 'thánh âm' của công ty tụi em, cùng quay MV với anh, người bạn cùng diễn....xinh đẹp......"

"quên rồi." chỉ đơn giản hai chữ, ngắt đi một đống lời nói thừa của cậu, "em hát cho cô ta nghe qua?" cánh tay dài dang ra, hắn kéo cậu đến trước mặt mình.

"không tính là vậy, chỉ là hôm đó ở phòng thu âm trong lúc em chán không biết làm gì, nên hát bài 'thánh âm'và bị cô ấy nghe thấy."

"sau đó thì sao? Cô ta khen em hát rất hay?"

"đúng a!" cậu gật đầu, tiếp đó lại nhăn tú mi, "nhưng mà cô ấy không tin em và anh là người của nhau! Còn nói nếu như anh thật sự là bạn trai của em thì bản 'thánh âm' nên do em hát."

Lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống, bàn tay nắm lấy tay Vu Tiểu Đồng của Hàn Hiểu Viêm bất giác thu chặt lại, "Đồng, em muốn làm ca sĩ?"

Làm ca sĩ sao? Cậu nghiêng dầu suy tư giây lát, "chưa từng nghĩ qua, hơn nữa tính cách em không thích hợp làm ca sĩ."

"đích thực không thích hợp." Lời của cậu, khiến hắn nhẹ nhõm, "Đồng, đừng làm ca sĩ, quan niệm này, em mãi mãi không được phép có."

Lời nói thì thầm, tựa như bùa chú, khiến tim người dao động. Hắn ôm chặt cậu vào lòng, sức lực ấy, cơ hồ khiến cậu choáng ngộp.

"Hiểu Viêm, đừng.....đừng ôm chặt như vậy, em....em sắp nghẹt thở rồi.' cậu vùng vẫy nói.

"tôi không quan tâm, trừ phi em đồng ý là mãi mãi sẽ không trở thành ca sĩ." Mặt hắn nhẹ nhàng dụi dụi vào làn da mềm mại của cậu, cảm nhận cảm giác ôm cậu trong lòng.

"tại.....tại sao em không thể trở thành ca sĩ?" cậu cảm thấy kì lạ. Tuy nói là cậu thật sự không cho rằng bản thân có tố chất trở thành ca sĩ, nhưng.......

"bởi vì người muốn nghe nhạc của em, chỉ có mình tôi." Chỉ có mình hắn, chỉ có hắn, mới có thể nghe được tiếng hát của cậu, tiếng hát độc nhất vô nhị của cậu.

"nói bậy, Đông tiểu thư cũng cảm thấy em hát không tệ. Hơn nữa A Hùng, A Luân cũng từng nói qua em hát không tệ."Cậu cố gắng đưa ra minh chứng.

Hắn không thèm quan tâm những điều cậu đang cố nói, chỉ một mực thì thầm: "hứa với tôi, chỉ hát một mình tôi nghe......"

"làm sao lại có yêu cầu bá đạo như vầy!" cậu chu miệng, kiên quyết không hứa.

"hứa đi! Đồng" giọng nói tựa ác ma, mị hoặc khiến người khác không có khả năng kháng cự. Đôi mắt hắn, cứ như càng có ma lực, không ngừng thu hút cậu.

"làm sao có thể......ơ, hứa chứ......" cậu cố gắng giữ giọng điệu trầm nói.

"thật là không thể hứa sao?" cái gì là mê hoặc? Biểu tình bây giờ của hắn, chính là ví dụ điển hình.

"em.....suy nghĩ chút đã." Thượng đế minh giám, cậu chỉ là một tiểu nam tử bình thường, đối diện với mĩ sắc như vầy, lập trường bị dao động là đương nhiên.

"Đồng......"

"......" làm ơn đi, tại sao giọng nói của hắn lại hay đến thế?

"hứa đi."

"......"còn nữa, mắt hắn có thể không tiếp tục phóng điện được không?

"chỉ cần em hứa, tôi có thể vì em làm bất cứ thứ gì ......."

"Hàn Hiểu Viêm!" cậu hét lên, "anh thật sự giống như sói xám mà!" hắn thực sự ép cậu đến mức không thế không đầu hàng mà.

"vậy thì, em chính là cậu bé quàng khăn đỏ mà sói xám yêu nhất." Hắn cười nhạt.

Người hắn yêu nhất, là cậu a......

Kí giả, fan hâm mộ đến đông chật kín, tất cả đều chen chúc trong buổi họp báo.

Hội trường vốn dĩ còn có thể tính là rộng, nay hiển nhiên chen không vào. Với tình trạng như vậy, tuyệt đối có thể vượt qua sự tưởng tượng của bất cứ người nào trong công ty.

Nhưng, càng khiến người khác không thể tưởng tượng là---

"anh nói là, anh từ trong cuộc họp báo đột nhiên rời khỏi, chỉ vì đói bụng?"

"đúng."

"không còn nguyên nhân nào khác?"

"ò, có."

"là gì?"

"rất muốn được ôm em."

Cằm rớt xuống đất! Vu Tiểu Đồng sửng sờ nhìn người ngam nhân trước mắt, một lần nữa khẳng định tư duy của đối phương tuyệt đối không cùng đẳng cấp với cậu.

Trừ phi thiên tài đều có tư suy tương đối quái dị?

Một đôi tay lớn trực tiếp ôm cậu đang vẻ mặt ngẩn ra vào vòng tay rộng lớn ấm áp, "Đồng, hội kí giả nhàm chán quá."

"vậy.....vậy sao?"

"nhưng mà, nếu là em muốn tôi tham gia, thì tôi sẽ tham gia." Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu cậu, cảm nhận cảm giác mềm mại của da cậu. Ôm cậu không đủ, nhớ không đủ, nghĩ không đủ.

Hắn......Hàn Hiểu Viêm, cư nhiên lại mê mẩn một người nam nhân, mê đến mức bản thân hắn còn không dám tin.

Mặt cậu đỏ bừng, "tại.....tại sao......"

"em biết không? Tôi là thuộc về em." Hắn vỗ nhẹ vào má cậu nói, "còn em....cũng là thuộc về tôi, chỉ thuộc về mình tôi."ngón tay thon dài dọc theo má mà đi xuống, di chuyển trên môi cậu, ngón tay nhẹ nhàng ma sát đôi môi mềm mại, mỗi động tác đều tràn đầy mị hoặc vô tận.

Thật....thật là cảnh khiến người khác chảy máu mũi a!

Vu Tiểu Đồng bất giác thở dài trong lòng, bạn trai mình quả nhiên dùng chiêu thức giọng nói mị hoặc. Nếu như tình trạng này tiếp diễn, cậu rất có thể nhào vào hắn.

"anh....anh đói rồi, em...em đi lấy chút thức ăn đến cho anh!" nhanh chóng lui ra sau, cậu cố kìm nén nhịp đập loạn xạ trong lòng nói.

"được." Hắn khí định thần thanh thản mà nói, cười nhạt nhìn thân hình bé nhỏ vội vội vàng vàng rời khỏi phòng đựng nước.

Đồng của hắn, khả ái đến thế, nhưng cũng dễ xấu hổ đến thế.

Trước nay chưa từng nghĩ qua, mình sẽ yêu một nam nhân như cậu.

Lẳng lặng dựa vào góc tường, Hàn Hiểu Viêm cúi mâu đợi chờ.

Đột nhiên, một âm ảnh che ánh sáng bên cửa số, theo sau đó là tiếng nói kiêu nhu truyền đến: "Hàn tiên sinh, anh không phải là đi ăn đồ sao? Sao lại ở đây?"

Không ngẩn đầu, Hàn Hiểu Viêm lười biếng nói: "tránh ra, tôi không thích người khác quấy rầy tôi."

Ngữ khí lãnh mạc mà xa cách, khiến Đông Nghi mai cả người như nghẹt thở. Người nam nhân này, căn bản không hiểu được buổi họp báo hôm nay quan trọng với cô ta bao nhiêu, nhưng hắn lại có thể rời khỏi nơi quan trọng như vậy, càng khiến người khác tập trung sự chú vào người hắn. Còn cô , người nữ chính vốn dĩ trong cuộc họp báo này, có ở đó hay không, cơ hồ căn bản không quan trọng, thậm chí cô g lấy lí do đi trang điểm lại mà tạm thời rời khỏi buổi tiệc, cũng không gây chú ý được bao nhiêu.

"sao chứ, không lẽ Vu Tiểu Đồng thì có thể quấy rầy anh?" lời nói cứ vậy mà xông ra khỏi miệng.

Mâu đen vốn dĩ luôn cúi xuống nay cuối cùng cũng ngước lên, Hàn Hiểu Viêm nhướng mày nhìn Đông Nghi Mai trước mặt, "vậy thì đã sao?"

Đông Nghi Mai cắn chặt răng, "Hàn Âm Diệc, anh thật sự quan tâm Vu Tiểu Đồng sao?"

"quan tâm, rất quan tâm, vậy thì sao nào?"

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần