Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 32:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chị Hoa suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, "như vậy cũng được, Tiểu Đồng khỏi phải một mình buồn chán."

Đông Nghi Mai lui khỏi phòng hội nghị, một mình đi về phía phòng ghi âm số 3. phòng ghi âm này là nơi đặc biệt tách biệt ra sau khi Hàn Hiểu Viêm đến công ty.

Và từ đó về sau, ngoài Hàn Hiểu Viêm, Đinh Lạc tiên sinh cùng với ông chủ và chị Hoa ra, chỉ có Vu Tiểu Đồng vào trong qua, cô một lần cũng chưa từng bước vào.

Nơi đó, cứ như một cấm địa bí mật, và cô đang đứng bên ngoài cấm địa.

Hôm nay, cô phải bước vào nơi cấm địa này, để xem xem, Vu Tiểu Đồng và cô rốt cuộc có gì khác biệt?

Cửa không khóa, ngay cả gõ cửa cũng không, cô đã lẳng lặng đẩy cửa phòng thu âm ra.

Âm thanh thanh lệ phút chốc lọt vào tai cô , đả kích cảm quan của cô .

Bản nhạc này.......là 'thánh âm'!

Một tiếng hát khác, một cách hát hoàn toàn khác hẳn với cô , nhưng lại đả động tim người nghe hơn 'thánh âm' của cô .

Đông Nghi Mai sửng sốt nhìn người trước, thậm chí quên cả đưa tay khép cửa lại.

Sao lại có thể, người hát nhạc sao có thể là người nam nhân không bắt mắt này chứ?

Sao lại có thể là Vu Tiểu Đồng ?

Thân ảnh nhỏ bé đang tùy ý ngồi trên ghế, nửa khép hờ mắt, đang thần thái thanh thản hát, rõ ràng bình thường tiếng nói không có gì đặc biết, nhưng sao khi hát nhạc, lại có thể toát lên giọng hát kì dị khiến người khác không nhịn được muốn tiếp tục nghe.

Thậm chí....còn hát hay hơn cả người chuyên nghiệp như cô .

Sắc mặt Đông Nghi Mai ngày càng khó coi, cô chưa từng nghĩ qua, một người mà bản thân coi thường, cư nhiên lại có thể hát bản nhạc khiến bản thân nổi tiếng hay như vậy.

Nếu như khi ấy...... người hát bản nhạc này không phải cô , mà là Vu Tiểu Đồng , có lẽ, người đột nhiên nổi tiếng sẽ là người trước mắt!

Không! Cô có hết sức lắc đầu, Hàn Hiểu Viêm căn bản không chọn Vu Tiểu Đồng hát bản nhạc này, hay có thể nói, Vu Tiểu Đồng trong mắt Hàn Âm Diệc căn bản không có địa vị gì. Nếu không, với năng lực sáng tác của hắn, có thể khiến một người bình thường trở thành ngôi sao nổi tiếng sáng chói nửa bầu trời.

"Đông tiểu thư." Vu Tiểu Đồng dừng hát, kì lạ quay lại nhìn Đông Nghi Mai không biết vào từ lúc nào.

" 'thánh âm' của cậu.....hát cũng khá lưu loát nhỉ." Cô không tự nhiên biễu môi nói.

"cảm ơn." Vu Tiểu Đồng cùng Đông Nghi Mai bình thường không tiếp xúc nhiều, nay hai người ở trong cùng một phòng, ngược lại có chút không biết nói gì.

"Hàn tiên sinh có nghe qua cậu hát bài này không?" cô vô ý hỏi.

"nghe qua a."Vu Tiểu Đồng không chút tâm kế gật đầu trả lời.

"khi nào?"

"khi anh ta vừa mới viết xong bản nhạc này." Cậu nghĩ rồi nghĩ nói.

Tức là nói, bản nhạc 'thánh âm' này là do Vu Tiểu Đồng hát qua rồi mới cho cô hát? Nghĩ vậy, gương mặt của Đông Nghi Mai bất giác lộ ra vẻ vui mừng. Nếu như theo cảm giác của người thương thức âm nhạc thì, bản nhạc này tuyệt đối sẽ do Vu Tiểu Đồng hát, chứ không phải cho cô.

Hàn Hiểu Viêm quả nhiên không xem trọng Vu Tiểu Đồng !

"cậu và Hàn tiên sinh hình như đang rất gần gũi?" Đông Nghi Mai vừa đã kích vừa hỏi.

"ừ."

"vậy thì hình như không tốt lắm."

"hả? Tại sao?" cậu không hiểu.

"đương nhiên là vì Hàn tiên sinh dù sao cũng là nhân vật công chúng, cậu và anh ấy gần gũi như vậy, đối với anh ấy mà nói không phải là một việc tốt."

"vậy sao?" Vu Tiểu Đồng thì thầm, cậu chưa từng nghĩ qua vấn đề này, "người gần gũi quá quá là việc không tốt sao?"

"cái gì" người nữ nhân tại đó khóe môi vốn dĩ giương cao sắc mặt đột nhiên thay đổ, ngay cả tiếng nói cũng tăng ấy độ, "cậu và Hàn tiên sinh khi nào trở thành mối quan hệ đó?"

"ơ.....không lâu trước." Cậu đỏ mặt.

"vậy tôi phải làm sao?" Đông Nghi Mai lỡ miệng nói ra, cô còn chưa cùng Hàn Hiểu Viêm trở thành cặp, người nam nhân Vu Tiểu Đồng này sao có thể giành trước?

"cái gì gọi là cô phải làm sao?" cậu bé quàng khăn đỏ căn bản không hiểu ý của cô nói.

"không có gì." Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, "chỉ cảm thấy Hàn Hiểu Viêm căn bản không thích cậu, làm sao có thể thật sự xem cô là người yêu."

Nhưng cậu thật sự là người yêu của hắn! Vu Tiểu Đồng lắc đầu, được thôi, cậu biết dù cậu có tuyên bố bản thân thật sự cặp nhau với Hàn Hiểu Viêm, 99% người nhất định không tin.

"nếu như anh ấy thích cậu, vậy thì tại sao 'thánh âm' lại do tôi hát, mà không phải là cậu?" đối diện với câu trả lời tự tin của đối phương, Đông Nghi Mai càng không thoải mái.

"đó là vì công ty quyết định bản nhạc này do cô hát a!"

"nhưng nếu như Hàn Hiểu Viêm muốn để cậu hát thì công ty cũng sẽ không nói gì."

"nhưng tôi chưa từng nghĩ qua muốn làm ca sĩ!"

"chưa nghĩ không có nghĩa là không thể, nếu cậu....ơ, có năng khiếu ca hát, tại sao anh ấy lại phải giấu cậu đi chứ? Chưa từng nói với bất cứ ai việc cậu biết ca hát?"

"Đông tiểu thư, cô thật sự cảm thấy tôi hát nghe được sao?"Vu Tiểu Đồng đột nhiên hỏi.

Đông Nghi Mai bị câu hỏi này khiến cho sửng sốt, "có thể tính....tính là vậy."

"cô là người chuyên nghiệp, lời của cô nói có lẽ tương đối chính xác, Viêm chưa từng nói qua tôi hát không tệ." Chỉ ép cậu không ngừng hát thôi.

"anh ấy thật sự chưa từng khen qua cậu?" Đông Nghi Mai lộ ra vẻ mặt kinh hỷ.

"ừ."Vu Tiểu Đồng gật đầu, "cô không biết đâu, Viêm bình thường còn không tệ, nhưng mỗi khi viết xong bản nhạc mới, thì ép tôi hát N lần, một lần hát liền mấy tiếng." Thật là không phải đối đãi với con người mà.

Đông Nghi Mai hồn nhiên không quan tâm đối phương rốt cuộc đang nói gì, cô chỉ biết, cơ hồ Hàn Hiểu Viêm không thật sự thích Vu Tiểu Đồng , nếu như thích thì tiếng hát như vậy, đủ có thể có được một câu khen ngợi, thậm chí còn rất nổi tiếng nữa.

Có lẽ......cô vẫn còn cơ hội, chỉ cần cô không bỏ cuộc.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Đô Thị