Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 2:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gió nhẹ nhàng thổi.

Trưa cuối tuần, ngoài sân vườn cô nhi viện Thánh Mary đang náo nhiệt, nguyên nhân không phải là gì khác mà chính là một công ty ca hát đến đây tổ chức hoạt động từ thiện, để tăng danh tiếng của công ty.

Đương nhiên, công ty này là công ty Đẳng Nhiệt, trong ngành giải trí chỉ có thể xem là công ty nhỏ, từng bồi dưỡng ra vài tiểu minh tinh, nhưng mà chưa từng có ai nổi trội.

Một thân ảnh nho nhỏ trong cô nhi viện rộng lớn chạy qua chạy lại, bận rộn khôn cùng. Gương mặt thanh tú bởi vì chạy nhiều mà trở nên ửng hồng, khuôn mặt tròn trịa phối với đôi mắt tròn, tóc đuôi ngựa đen óng đung đưa (thụ để tóc dài), khiến người ta có cảm giác liên tưởng đến loài động vật.

Mệt quá! Vu Tiểu Đồng đưa tay lau mồ hôi trên trán, tuy nói là hôm nay vì lợi ích công ty mà cống hiến sức mình. Nhưng mà bận cả nửa ngày cậu mới thể nghiệm được, trẻ con bây giờ còn khó đối phó hơn cậu tưởng tượng nhiều.

Trong vườn cô nhi viện Thánh Mary, Vu Tiểu Đồng chạy qua chạy lại, mệt muốn đứt hơi, "Tiểu Đồng đợi chút nữa có tin tức giải trí, cậu phụ trách mục tiếp theo." Ông chủ Âu Tuấn Kiệt nói.

"được." Cậu ứng một tiếng. Sau khi Âu Tuấn Kiệt quay người rời đi, Vu Tiểu Đồng lại bị đám nhóc con vây quanh.

"Anh ơi, chơi bóng chày với tụi em nhé!"

"Bóng chày? Anh không biết chơi." Trên cơ bản với vốn liến kiến thức nghèo nàn về thể thao, cậu chỉ có thể phân biệt sự khác biệt giữa bóng chày và bóng chuyền.

"không sao, anh chỉ cần làm bộ để chiếm nhân số là được."

"ồ, vậy à, vậy thì..... chỉ chơi một lúc thôi đó, lát nữa anh còn việc phải làm việc."

Sau đó, Vu Tiểu Đồng bắt đầu bước vào biên giới của cuộc chơi bóng chày ngắn hạn.

Thật sự là rất ngắn, cậu thậm chí còn chưa sờ được tới trái banh, đã sửng sốt nhìn trái banh bay lên trời, sau đó một mựt bay khỏi cô nhi viện đến một căn biệt thự màu trắng.

"trời ơi, banh làm sao vào trong ấy rồi?"

"tiêu rồi, lần này chúng ta bị mắng chết mất!"

"a, trái banh này của em còn có vận động viên đích thân kí tên nữa." Chủ nhân của trái banh đã khóc tới nước mắt nước mũi tèm nhem như là sinh tử biệt ly hay bi kịch nhân gian lại tái diễn lần nữa vậy.

"Anh ơi....làm....làm sao đây?" tất cả bọn trẻ đều nhìn cậu phóng ánh mắt "đáng thương".

Trái banh ấy ấy sao mà bay xa vậy trời? "vậy thì chúng ta nhặt nó về không phải là được rồi sao?" cậu mỉm cười gợi ý.

Tất cả bọn nhóc đều nhìn cậu như nhìn thấy quái vật.

"sao có thể chứ?"

"viện trưởng nói là chúng em không được tới đó."

"nghe nói ở đó có người rất đáng sợ!"

Vu Tiểu Đồngnghe mà sửng sốt.

"oa oa oa....." Chủ nhân của trái banh còn đang khóc thảm thiết.

"đừng....đừng khóc, anh sẽ giúp em tìm trái banh về đây."

"thật sao?" anh nhoẻn miệng, tất cả là tại anh quá mềm lòng, đặc biệt là đối với ánh mắt nai tơ mong đợi của mấy đứa trẻ này, cho nên lí trí phút chốc quăng sọt rác.

"anhơi, anh nhất định phải lấy trái banh ấy về nha."

Trong một đám ánh mắt bi tráng "gió hiu hiu thổi mang hơi lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại", Vu Tiểu Đồng bắt đầu nhấn chuông cửa căn biệt thự.

Một cái, không có âm thanh gì, hai cái, không có âm thanh gì....sau khi nhấn N lần, cậu xác định chuông cửa này nhất định hư rồi.

"có người không? Xin mở cửa một chút!" cậu cố gắng gọi to hết sức có thể.

Trong biệt thự vẫn không có bất kì hồi âm nào.

Được rồi, việc đến nước này, việc cậu có thể làm chỉ có-- -- trèo, trèo, trèo!

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vô Thượng Thần Đế