Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 3:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vu Tiểu Đồng với tư thế cực kì thảm bại chui vào góc tường.

Vườn hoa trong biệt thư nở đầy hoa, có thể thấy có người định kì dọn dẹp.

Màu trắng, đỏ hồng, tím nhạt....vô số màu sắc rơi vào nhãn cầu của cậu, dưới ánh mặt trời, những đóa hoa này cứ như mặc thanh sa, nhuộm ngũ sắc, diễm lệ như cầu vồng trên trời hạ xuống.

Mùi hương ngào ngạt khiến lòng người say đắm.

Đẹp....đẹp quá! Cứ như là bước vào vườn hoa trong truyện cổ tích vậy.

Vu Tiểu Đồng sửng sốt há hốc, tiếp đó lắc mạnh đầu! Cậu đến đây là tìm trái banh, tuyệt đối không phải thưởng hoa.

Cúi người xuống, cậu bắt đầu từng thước từng thước tìm kĩ càng.

"nè, cậu ở biệt thự tôi làm gì vậy?."âm thanh hạ trầm khàn khàn, bỗng nhiên từ sau lưng cậu vang lên.

"a!" Vu Tiểu Đồng kinh ngạc, vội vàng quay lại, "xin lỗi, tôi tưởng biệt thự hôm nay không có người, tôi tới là để tìm....."

Tầm nhìn bất giác bị một thân ảnh che khuất: áo tơ lụa trắng khoác trên thân hình cao gầy, vai rộng, trong vô hình tạo nên một cảm giác áp bức; theo ánh sáng chiếu vào, vài cọng tóc đen rơi trên chiếc cổ màu mạch (da ngăm); đôi môi mím thành một đường hiện rõ tâm trạng không vui.

Đột nhiên, ánh mắt của cậu đối diện với đôi mâu dài hẹp. (không hí đâu nhá)

Đôi mâu này rất quen, là thiên sứ, hay là......

Không phải chứ! Người đứng trước mặt cậu chính là -- -- Hàn Hiểu Viêm?!

Hàn Hiểu Viêm, một người không ai trog ngành giải trí không biết đến, là nhà viết nhạc nổi trội nhất hiện nay, tuy hắn không phù hợp với quy luật của thị trường, chỉ là tùy hứng tạo ra một số bài hát, nhưng mỗi bài hát lại luôn luôn rất được ưa chuộng. Cũng vì vậy, rất nhiều minh tinh đều tranh giành nhau để hắn viết nhạc cho, nhưng hắn lại tùy vào tâm tình mà quyết định bài hát viết ra minh tinh nào hát.

Cho nên, hắn được gọi là giáo chủ của giới âm nhạc, hoàn toàn tùy theo cảm tính, không làm theo bất kì quy tắc nào!

Đương nhiên, thứ khiến danh tiếng của hắn lên đến đỉnh cao là MV (music video) do hắn quay, tự mình hắn đóng nam chủ trong đoạn MV.

Và tên của đoạn MV này gọi là-- 《Dục vọng màu đỏ》

Đúng vậy, đúng là bài MV này tạo nên cơn sốt điên cuồng (ý là nổi trội) khiến người ta không thể nào tin. Dù là vậy, có ai ngờ, một người nam nhân có dáng vẻ như thiên thần, trong đoạn MV lại diễn vai một ác ma.

Một ác ma thực thụ!

Còn lúc này, ác ma đang khoanh tay trước ngực, nhìn từ góc độ trên mà miệt thị cậu.

Một tiếng thở kinh ngạc phát ra từ miệng Vu Tiểu Đồng: "anh....anh....anh chính là ác ma kia....wa!"

"ác ma?" đôi mâu còn lười nhác nay nhíu lại.

Trời ơi! Đất hỡi!

Cậu đang nói gì vậy nè, tự nhiên nói hắn ta là ác ma!

"xin lỗi, tôi....tôi nói sai rồi, Hàn tiên sinh, tôi...tôi....tôi....."dưới chân bỗng mềm, cả người cậu ngã nhào xuống biển hoa.

Dáng đứng của hắn không biến, không có chút ý định đưa tay ra giúp. Có người hiểu lầm hắn, hắn vốn không kì lạ, kì lạ là mới lần đầu gặp mặt mà có người sợ hắn như vậy.

Đáng...đáng sợ quá!

Khuôn mặt góc cạnh phân minh của hắn còn có đôi môi mím chặt, vs ánh nhìn lạnh cóng, toàn bộ tất cả các thứ ấy đều khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

"xin lỗi! Làm phiền....làm phiền rồi!" Vu Tiểu Đồng nhanh chóng bò dậy từ trong biển hoa, chạy về hướng góc tường nơi cậu trèo vào.

Hàn Hiểu Viêm không nói một lời nào nhìn chàng trai sợ hãi bối rối trước mắt mình.

Có người sợ hắn, đây không phải là chuyện lạ, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên gặp một người xa lạ, mới có nhìn hắn mà đã sợ đến mức này.

Cứ như là-- gặp quỷ!

Vu Tiểu Đồng bán mạng chạy về phía trước.

Pang! Chân mềm nhũn, cậu ngã xuống.

Lại bò dậy, tiếp tục chạy.

Pang! Lại ngã lần nữa!

Sau đó lại tiếp tục bò dậy.......

"....." người ngốc nghếch này đang làm gì vậy? Hàn Hiểu Viêm chau mày nhìn đối phương không ngừng biểu diễn kĩ thuật ngã rồi lại bò dậy trước mặt hắn.

Đột nhiên, thân ảnh nhỏ nhắn không ngừng chạy về phía trước, như là bỗng dưng nghĩ ra gì, cậu hít một hơi thật sâu, quay người lại chạy về phía hắn.

"cái đó...anh có thấy một trái bóng chày không?" cậu sắc mặt trắng bệt, răng run cầm cập hỏi hắn.

Hai mày nhíu lại dâng lên một sự chán ghét, vô cớ hắn lại không thích cậu sợ hắn

"trên đó còn có chữ kí của vận động viên, bởi vì.....trái banh không cẩn thận bị đánh văng vào đây, cho nên tôi muốn...muốn....muốn......."

"muốn gì?"

Ánh nhìn sắc bén của hắn khiến cả người cậu như đang đứng trong hầm băng, "muốn....muốn tìm được nó." Mệt thật, nhưng mà chí ít cậu đã nói hết câu. Vu Tiểu Đồng tự an ủi bản thân.

"mất rồi thì thôi." Mấy trái banh như vậy, hắn tùy ý đã có thể lấy được một rổ.

"làm sao có thể, nếu như không tìm thấy nó, Tiểu Lượng sẽ buồn lắm, nó là bảo bối của Tiểu Lượng."

"vậy thì cứ để nó buồn." Phiền phức quá, sao mà người này lại nói chuyện vô vị này với hắn chứ.

"Tiểu Lượng sẽ khóc."

"liên quan gì tới tôi?" thần sắc hắn lạnh lùng.

Thượng đế, Amen, Maria! Người nam nhân này quả nhiên là ác ma!

Vu Tiểu Đồng chỉ cảm thấy nước bọt trong cổ họng nhất thời không dám nuốt. Cậu rất muốn chạy, nhưng mà vì đám trẻ của cô nhi viện, cậu phải lấy hết can đảm, "nếu như....nếu như anh chịu giúp tôi tìm trái banh, Tiểu Lượng nhất định sẽ rất vui."

Thật không chịu nổi, người này sao mà lôi thôi thế? Hắn nhìn cậu chằm chằm.

"tìm trái banh sẽ không tốn nhiều thời gian của anh, hơn nữa....."

"những việc này có liên can gì đến tôi sao? Giả như nếu không tìm thấy trái banh mà có người chết, cũng không liên quan đến tôi."

Hả? "không lẽ anh hoàn toàn không có lòng muốn giúp người sao?"

"không."

"nhưng....nhưng....nhưng mà......"

"nếu như không muốn tôi báo cảnh sát thì lập tức rời khỏi đây." Hàn Hiểu Viêm mặt không biểu tình hạ lệnh đuổi khách.

Vu Tiểu Đồng á khẩu, trên thế giới này, cư nhiên thật sự có người ngay cả sự đồng cơ bản cũng không có.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị