Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 4:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cậu vội vàng nhanh tay bắt máy.

"bảo cậu tiếp kí giả, cậu chạy đi đâu vậy? Cậu có biết chỗ chúng ta thảm bại thế nào không hả?" một chuỗi âm thanh tri vấn từ điện thoại truyền tới, khiến cho Vu Tiểu Đồng chảy mồ hôi hột. Cậu sao lại quên mất cậu còn công việc phải làm chứ?

"lão đại, tôi khi nãy bởi vì......là như vậy......." Cậu vội vàng muốn giải thích.

"tôi gia hạn cậu 5 phút xuất hiện trước mặt tôi." Âu Tuấn Kiệt ra lệnh, tiếp sau là kết thúc cuộc gọi.

"5....5 phút?" chút thời gian này sao đủ chứ! Vu Tiểu Đồng vội vàng đứng dậy, nhìn Hàn Hiểu Viêm nói, "hôm nay thật sự xin lỗi, chưa có sự cho phép của anh tôi đã tự ý xông vào đây, nhưng mà nếu có thể thì tôi hy vọng anh có thể tìm trái banh đó, tôi........tôi phải đi rồi, bye bye!"

Dứt lời, thậm chí không dám nhìn phản ứng của đối phương, đã nhanh chóng chạy tới bên tường, sau đó với tư thế cực kì tệ trèo lên tường, lăn qua phía bên kia của tường.........

Pang!

Một vật nặng rơi xuống đất vang lên phía ngoài bức tường, cùng với tiếng ai đó hét: "đau quá! Oa....lần nay chắc mông bị bầm tím mất.....oa ...."

Chịu không nổi! Người này quả là đồ ngốc! Hàn Hiểu Viêm mắt nhìn cánh cửa lớn ở trái cách đó không xa. Không lẽ cậu ta không thấy cửa ở ngay bên cạnh sao? Cư nhiên trèo tường ra ngoài.

Nhưng mà..... cậu ta làm nhiều việc như vậy chỉ là vì tìm trái banh thuộc về người khác sao? Thật vô vị!

Tút! Tút!

Ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe hơi. Hàn Hiểu Viêm nhấc mâu, đã nhìn thấy một người nam nhân tóc nâu đang bước xuống xe, như là nhà của chính mình mà đi vào.

"hi, xem ra hôm nay tâm trạng cậu không tệ!" đối phương cứ như hỏi thăm.

Hàn Hiểu Viêm chau mày,"có thể thấy sao?"

"bình thường tâm trạng cậu không tốt thì sẽ trực tiếp xem tớ như không khí." Đinh Lạc nói. Và bây giờ, thậm chí hắn còn tiếp chuyện y vài câu.

Hàn Hiểu Viêm không phủ nhận mà nhún nhún vai, "phải rồi, tớ rất đáng sợ sao?"

"Đáng sợ".Đinh Lạc quan sát người bạn thân kiêm đồng sự. Tóc đen mâu đen, Viêm hắn có ngũ quan tinh chí của người phương đông, nhưng đồng thời cũng có khuôn mặt xương xương của người phương tây, ví như nói đáng sợ, thì không bằng nói cho người khác cảm giác khó gần gũi, "vẫn ổn-- --nếu như trong lúc cậu không nổi giận."

Một khi thực sự chọc tức người trước mặt, vậy thì hậu quả tuyệt đối khó có thể đoán trước.

"nếu như ngày nào cậu nổi giận, tốt nhất báo trước tớ một tiếng." Đinh Lạc ngập ngừng. Khi đó, y chắc chắn chạy càng xa càng tốt.

Không quan tâm lời của Đinh Lạc, Hàn Hiểu Viêm nhấc bước, tự mình đi về trước, căn bản không quan tâm người sau lưng đang tụng gì. Đột nhiên, trái bóng chày màu trắng ẩn hiện giữa cánh màu hồng khiến Hàn Hiểu Viêm dừng bước chân, trên trái banh còn có một dòng chữ kí màu đen.

"Sao vậy? Viêm."

"không có gì, chẳng qua chỉ là tìm thấy trái bóng chày thôi."

Sắc trời thâm trầm, báo hiệu đã đến hoàng hôn, Vu Tiểu Đồng đưa tay liếc nhìn chiếc đồng hồ, bây giờ đã là 6h15.

Giới truyền thông và công ty ca điã (công ty của Vu Tiểu Đồng) đã sớm ra về cả, chỉ còn một mình cậu bị lưu lại đây, nguyên nhân không phải gì khác ngoài trước mắt những -----

"oa.....trái banh của em.......trái banh mất rồi! Oa oa oa........" nhóc con vẫn khóc tới chảy cả nước mắt và nước mũi.

Tiếng khóc thê thảm như vậy, khiến cậu cũng sắp muốn khóc cùng.

"thật xin lỗi, hại cậu lưu lại đây." Viện trưởng cô nhi viện cả mặt đầy tội lỗi nói.

"không đâu, không đâu." Cậu vội lắc tay.

"Anh nói chuyện mà không giữ lời, rõ ràng nói giúp em tìm lại trái banh." Nhóc con vừa khóc vừa trách móc.

"anh có đi tìm, nhưng tìm không thấy, hay là vầy đi, anh mua một cái khác tặng em nhé" Vu Tiểu Đồng dụ dỗ nói.

"không cần, em không cần, trái banh đó khác với trái banh của em." Trên đó còn có chữ kí của cầu thủ bóng chày mà nó yêu thích nhất.

"Tiểu Lượng bình thường rất cứng đầu, cho nên......"

"không sao, tôi biết mà, đó là bởi vì trái banh đó đối với Tiểu Lượng rất quan trọng." Vu Tiểu Đồng đứng dậy, "để anh đi tìm thêm lần nữa xem sao."

"anh ơi, anh hãy giúp Tiểu Lương tìm lại trái banh được không?" một đứa nhóc khác đang đứng bên cạnh dùng ấy mắt cún con nhìn cậu.

"bình thường Tiểu Lương rất quý trái banh đó, đó là bảo bối của Tiểu Lượng!"

"đúng đó, anh ơi, anh hãy giúp Tiểu Lượng nha."

Âm thanh mềm ngọt của trẻ con, có chút bất an, cơ hồ như cậu là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của đám trẻ này. Còn Tiểu Lượng, đôi mắt đỏ như thố tử (thỏ con) đang căm giận nhìn cậu.

Nhếch nhếch môi, Vu Tiểu Đồng đứng dậy, đi ra ngoài cô nhi viện, "anh đi tìm thử xem."

Tuy rằng cậu vẫn sợ Hàn Âm Diệc, nhưng mà muốn tìm được banh, cơ hồ chỉ còn cách quay trở lại biệt thự.

Nhấn chuông cửa, vẫn không có động tĩnh như trước. Vu Tiểu Đồng vẫn không từ bỏ nhấn thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng gì.

Ông trời ơi, không phải muốn cậu trèo tường lần nữa chứ! Hễ nghị tới cảnh sáng nay bị bắt quả tang, nàng không nhịn được sởi gai ốc. Nhưng mà nghĩ tới đôi mắt đo đỏ của Tiểu Lượng, Vu Tiểu Đồng chỉ còn cách tiếp tục hành động leo tường mà vào như lúc sáng.

Vườn hoa thanh tĩnh, cộng thêm sắc trời âm trầm, hoàn toàn không có vẻ đẹp của ban sáng, ngược lại có cảm giác kì quái. Trong cổ họng bỗng dưng dâng lên nước bọt, Vu Tiểu Đồng nhẹ nhàng hát để lấy can đảm: "a môn a tiền một cây bồ đào, a nõn a nà mới mọc chồi non, ốc sên mang chiếc vỏ nặng, từng bước từng bước bò về trước....."

Đây là một bài hát cũ xưa khi ở trường, hát mãi hát mãi, cảm giác sợ hãi của cậu cũng từ từ bình phục. Trong vườn hoa tĩnh mạc, gió nhẹ vọng theo giọng hát của cậu.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bất Bại Kiếm Thần