Saved Font

Trước/32Sau

Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Thảo Trúc

Beta: Phi Yến

Kỉ Bách Linh ngồi ghế trường kỉ bên ngoài công ty Tưởng Bách Xuyên, cô cầm điện thoại đọc tiểu thuyết trong lúc chờ anh tan làm, dù gì đã lâu hai người không gặp mặt đợi chút nữa cùng nhau đi ăn cơm.

Kỉ Bách Linh thấy nữ chính và nam chính quen nhau được một thời gian, sau này mỗi lần ở cạnh nam chính đều cãi nhau đòi chia tay, còn ở bên nam phụ lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, tính cách của nữ chính khiến độc giả phản ứng mạnh, tẩy chay và lên án dữ dội. Kỉ Bách Linh đặt điện thoại kế bên, nhẹ nhàng cắn môi, cô đến đây lần này thật muốn mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng với anh, mắng anh thế nào mà lại quên đi sinh nhật của cô? Hỏi anh tại sao mấy ngày qua không gọi điện cho cô? Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của anh, anh gầy đi nhiều trông vô cùng mệt mỏi và phờ phạc bao nhiêu điều muốn nói đều nuốt vào bụng. Lúc này cô mới hiểu sự khoan dung trong tình yêu là như thế nào?

Kỉ Bách Linh cùng Tưởng bách Xuyên ngồi ăn tối ở quán cơm gần công ty, khi đã tối anh mới đưa cô ra bến xe bus. Kỉ Bách Linh có chút luyến tiếc nhưng vẫn không có cách nào? Vẫn phải tạm biệt nhau. Tưởng Bách Xuyên nhìn cô lên xe ngồi vào chỗ, đợi chiếc xe đi khuất tầm mắt lúc này anh mới đi bộ về. Tay anh nắm chặt lại thành quyền, anh đã quyết định tin tưởng cô, vô luận như thế nào? Anh sẽ cùng cô đi đến cuối cuộc đời. Vì thế anh nguyện vì cô mà cố gắng phấn đấu, nắm tay từ từ buông lỏng, đem những lời nói từ đám bạn cùng phòng gạt sang một bên, coi như gió thoảng mây bay.

Thời gian sau đó Kỉ Bách Linh cùng Tưởng bách Xuyên trở lại như những ngày trước đây, mỗi buổi trưa và tối anh đều dành thời gian gọi điện cho cô, kể cô nghe về công việc của mình, còn cô kể anh nghe về những chuyện xảy ra trong ngày, chuyện trước đây cả hai đều không nhắc lại coi như chưa từng phát sinh.

Thời gian này Giang Dịch Sâm liên tục gọi đến rủ Kỉ Bách Linh ra ngoài chơi với anh, cô liều viện mọi lí do để từ chối. Nhưng có những lần anh chủ động đến tìm đứng dưới kí túc xá nữ giọng bi thương hờn dỗi nhìn không được cô đành đồng ý ra ngoài dùng cơm với anh. Vì thế trên diễn đàn, tin tức về mối tình tay ba Kỉ Bách Linh, Giang Dịch Sâm và Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn đứng đầu, sinh viên luôn háo hức chờ ngóng bài mới về họ, rồi cùng nhau chỉ trích Kỉ Bách Linh bắt cá hai tay, cô trở thành đứa lẵng lơ, còn Tưởng Bách Xuyên trở thành người vô tội bị bạn gái mình phản bội. Hình ảnh chụp được cô và Giang Dịch Sâm ra ngoài ăn trưa càng khiến cô bị lên án ham giàu đi theo đại gia, rất nhiều người bất bình cho Tưởng Bách Xuyên đặc biệt là khoa kiến trúc, nhất loạt tẩy chay Kỉ Bách Linh.

Kỉ Bách Linh cũng đọc qua vài lần, thấy được mấy cái nickname quen mắt mới cảm thấy chuyện này thật khôi hài, bạn cùng phòng ở chung trước mặt thì không hề nói một câu vậy mà lên mạng chỉ trích nói về cô không ra gì.

Bỏ ngoài tai mọi chuyện cô vẫn sinh hoạt như bình thường, Phùng Minh Nguyệt lúc này lại vùi đầu vào sách vở trên thư viện nhưng thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian đi uống trà sữa với Kỉ Bách Linh, cô thích uống trà sữa hương vanilla, không chỉ thích hương vị mà còn thích cái tên, cảm thấy cái tên đọc lên rất lãng mạn, tuy rằng Phùng Minh Nguyệt ngẫm nghĩ hoài cũng không tìm ra được cái gì gọi là lãng mạn nhưng vẫn mang lời nói của cô nhớ kĩ.

Hai người ngồi trong quán trà sữa, buổi trưa người đến rất ít, chỉ có vài bàn có khách. Dạo này Kỉ Bách Linh bị mọi người xung quanh tác động đến chuyện tìm kiếm việc làm, đầu tiên là Phùng Minh Nguyệt lúc nào cũng léo nhéo bên tai về chuyện kiếm việc, thực tập. Về phòng bị bạn cùng phòng hễ mở miệng là thông báo tuyển dụng, khiến cô tự hỏi, mình có nên chuẩn bị hay không?

Kỉ Bách Linh cầm ly trà sữa lắc lắc uống một ngụm, vị vani ngòn ngọt theo đầu lưỡi tỏa ra làm cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc, cô nhìn Phùng Minh Nguyệt:

"Cậu cũng đừng quá sốt ruột, giỏi như cậu thế nào cũng có bệnh viện nhắm trúng."

Vừa nói cô vừa giơ cánh tay lên:

"Đừng quên lúc trước cậu còn lấy tay tớ ra thử nghiệm, tớ nói cậu biết, cả đời này tới chưa từng làm chuyện điên rồ đến vậy, nhưng tớ lại không sợ bởi vì tới biết cậu sẽ làm tốt mọi chuyện, tớ cũng tin cậu sẽ tìm được một công việc tốt"

Phùng Minh Nguyệt vuốt vuốt ly trà sữa, nghĩ đến ngày xưa lúc đọc tài liệu rất xúc động muốn tìm người để thử nghiệm, thế là liền lôi Kỉ Bách Linh ra kêu cô để bản thân mình thực tập một lần, Kỉ Bách Linh vẻ mặt khổ sở nhưng không hề bỏ chạy, nhưng sau lần đó Kỉ Bách Linh còn chủ động hỏi có cần tiếp tục thử tập lấy máu nữa không? Cô thấy rất tốt không có chuyện gì? Mấy ngày sau nhìn lại cánh tay Kỉ Bách Linh cô mới giật mình khi thấy cánh tay tím tái hết một mảng lớn, rất dọa người.

Kỉ Bách Linh rất sợ đau, nhưng mỗi lần muốn thử lấy máu hay tìm ven cô đều im lặng để Phùng Minh Nguyệt làm, một chút cũng không né tránh.

Phùng Minh Nguyệt thở hắt ra mội hơi, dường như cảm xúc rất mãnh liệt:

"Tớ quyết định học và đọc thêm nhiều tài liệu, sau đó tham gia các cuộc thi sát hạnh đầu vào của các bệnh viện lớn, nghe nói mấy cuộc thi đó khó lắm, nhưng tớ sẽ tìm tài liệu học và chuẩn bị, tóm lại tớ sẽ cố gắng hết mình đương đầu với những chuyện sắp tới"

"Tốt lắm, tớ tin cậu có thể làm được"

"Tốt lắm, tớ tin cậu có thể làm được"

Kỉ Bách Linh cười híp mắt, đôi môi nở rộ lộ ra hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong như trăng đầu mùa, vừa đơn thuàn vừa đáng yêu.

Phùng Minh Nguyệt gật đầu:

"Bách Linh, cám ơn cậu"

Cô thu hồi tầm mắt nhìn mặt bàn làm bằng tấm thủy tinh đang phản chiếu bóng của hai người:

"Còn cậu? Có dự định gì chưa?"

"Ra trường tìm một công ty nhỏ xin vào thực tập, nhưng tớ phải xem công việc Tưởng Bách Xuyên thế nào đã, rồi mới quyết định chọn chỗ nào thuận tiện cho cả hai người."

Kỉ Bách Linh mãnh liệt hút một hơi, để mấy hạt trà sữa lên miệng rồi nhai vẻ thích thú vô cùng hưởng thụ. Phùng Minh Nguyệt nhìn cô, lại không biết nên nói gì, sắc mặt có chút do dự:

"Như thế nào? Có chuyện gì à?"

Kỉ Bách Linh nhíu mày nhìn cô bạn thân:

"Có chuyện gì cậu nói đi?"

"Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu..."

Phùng Minh Nguyệt nghĩ nghĩ rồi quyết định nên nói rõ ràng, dù gì với cô Kỉ Bách Linh cũng còn rất trẻ con. Nhấc tay chạm nhẹ tóc Bách Linh rồi nhàn nhạt mở miệng:

"Bách Linh, mấy nay tin tức trên diễn đàn trường mình thế nào? Hẳn là cậu có biết. Tớ biết suy nghĩ của cậu bản thân trong sạch thì không cần phải lo sợ điều gì, cậu cũng sẽ không cần lãng phí thời gian vào mấy việc xem người khác nghĩ gì về mình, nhưng Bách Linh cậu có đặt nếu cậu là Tưởng Bách Xuyên thì tâm trạng ra sao không? Anh ấy không phải là không tin tưởng cậu nhưng miệng lưỡi thế gian đáng sợ, mọi người sau lưng đều cười nhạo anh ấy bị đội nón xanh, anh ấy sẽ suy nghĩ thế nào? Đổi lại góc độ nếu như Tưởng Bách Xuyên có qua lại với một nữ sinh khác như cậu với Giang Dịch Sâm, mặc dù hai người đó không có gì đi quá giới hạn nhưng cậu sẽ có cảm giác thế nào?"

Kỉ Bách Linh cắn môi, nói không ra lời, cô thực không quan tâm lắm đến lời nói của mọi người nhưng nếu quả thực nếu bên cạnh Tưởng Bách Xuyên xuất hiện một người con gái khác cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, loại sự việc này quả thực không phải chưa tưng phát sinh, học kì cuối năm hai gần đến thi cử nên cô và anh ít gặp nhau để cả hai tập trung ôn bài. Vấn đề là do anh thích ở trong phòng ôn bài không thích đến mấy nơi công cộng, còn cô thì thích nằm cuộn lại trong chăn cầm vở học bài, đến một hôm vô tình cô thấy Tưởng Bách Xuyên ôn bài chung với một vị học muội dưới một khóa, chứng kiến việc đó sắc mặt cô đã tím tái lại, quay đi không nói lời nào. Mặc cho Tưởng Bách Xuyên giải thích là vị học muội kia không giỏi tính toán lắm nên mới lại hỏi anh mấy câu, cô căn bản không nghe, khiến anh thời gian đó tìm đủ mọi cách đến tìm cô để làm hòa.

Kỉ Bách Linh lúc đó vô cùng tức giận, cái gì mà nói cùng nhau tự học, không hiểu vấn đề nên đến tham khảo? Vừa nhìn thấy cô đã biết ngay chỉ là cái cớ để tiếp cận anh mà thôi. Một tháng sau cô giận không thèm để ý đến anh, mặc cho ngày nào anh cũng đứng dưới kí túc xá đợi cô, phải đến khi bạn bè thấy cảnh đó chịu không nổi cùng nhau khuyên giải, cô mới đồng ý làm hòa với anh.

"Tớ biết rồi"

Kỉ Bách Linh thờ dài một hơi, cô căn bản cũng không thích tiếp xúc quá thân với Giang Dịch Sâm, nhưng dường như anh lại rất thích gọi điện viện cớ để gặp mặt, từ chối hoài, nghe lời nói đau lòng của anh cô mới miễn cưỡng chấp nhận 1,2 lần. Căn bản cô cũng không hề có ý gì với Giang Dịch Sâm nên cô cũng không để tâm đến anh nhiều.

"Cậu biết như vậy là tốt rồi, Tưởng Bách Xuyên là người đàn ông tốt, tớ còn muốn làm phụ dâu của hai người nữa đấy"

"Cậu biết như vậy là tốt rồi, Tưởng Bách Xuyên là người đàn ông tốt, tớ còn muốn làm phụ dâu của hai người nữa đấy"

Phùng Minh Nguyệt sợ chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng thấy Bách Linh hiểu chuyện như vậy cô cũng an tâm phần nào, cô không tin Bách Xuyên không nhận ra được Giang Dịch Sâm đang theo đuổi Bách Linh, nếu đổi lại là người đàn ông khác chắc chắn sẽ tìm Bách Linh mà nháo nhào ầm ĩ một phen, mà Bách Xuyên lại nguyện tin tưởng Bách Linh, có thể gặp được người đàn ông tốt như Bách Xuyên đúng là may mắn của Bách Linh.

Mấy ngày sau đó, vô luận Giang Dịch Sâm dùng lí do gì để rủ Kỉ Bách Linh ra ngoài cô đều vô cùng khéo léo từ chối, cô cảm thấy người với người luôn tồn tại một loại quan hệ hành vi mờ ám, hành động mấy nay của cô đã vạch rõ ràng ranh giới của sự mờ ám đó nên Giang Dịch Sâm không còn lui đến, lúc này cô chỉ nghĩ đơn giản mọi chuyện đã dừng tại đây.

Phòng ngủ kí túc xá của cô nằm trên lầu 8, đứng ở ban công có thể nhìn thấy siêu thị và mấy quán ăn phía đối diện đây là hai nơi đông đúc nhất, lúc nào cũng có người qua lại tấp nập nhất là lúc tan tầm, người xếp hàng đã rất dài, đang ngắm đường bỗng điện thoại reo, là Giang Dịch Sâm gọi đến, giọng anh vẫn như cũ, xem ra không có chuyện gì:

"Anh biết mấy nay em rất bận, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, chẳng lẽ sinh nhật của anh mà em chũng không chiếu cố cho anh được một buổi sao?"

Kỉ Bách Linh nhớ đến sinh nhật mình lần trước, anh chính là người đưa cô ra ngoài ăn tối, tặng bánh sinh nhật còn đến "Đồng Thoại Thành", nhờ vậy cô mới tận mắt thấy được ngôi nhà thủy tinh và nhà đá trong đó, có lẽ anh chỉ xem cô là bạn bè, là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi, hơn nữa sinh nhật 20 tuổi, anh đã tạo cho cô vô số điều bất ngờ cùng vui vẻ, nay sinh nhật anh mà từ chối thì quả thật có chút không được tự nhiên.

"Hôm nay là sinh nhật anh, anh nói cái gì cũng đúng hết, coi như nguyện vọng của anh là quan trọng nhất đi"

Cô học giọng điệu anh ngày đó, rồi cười rộ lên, yêu cầu anh lái xe dừng ở cổng bên ngoài trường cô sẽ đi bộ ra. Cô làm như vậy để không có lời đồn về việc anh đến tận nơi ở đón cô, nếu như Tưởng bách Xuyên tin tưởng cô như vậy thì cô cũng không muốn phụ lại lòng tin của anh. Ít nhất hành động lần này sẽ khiến anh và cô không bận tâm nhiều.

Tắt điện thoại, Kỉ Bách Linh liền đi gội đầu tắm rửa, sửa soạn trang điểm lại một chút, hôm nay đối mặt với Giang Dịch Sâm cô sẽ nói rõ với anh một lần trước giờ chỉ xem anh là bạn. Cô không muốn dính vô cái vòng luẩn quẩn mập mờ, dù sao cô đã có bạn trai rồi, hai người nên hạn chế gặp mặt.

Sau khi nhìn lại bản thân cảm thấy mọi thứ đã ổn, trang điểm đậm hơn bình thường một chút, diện lên người bộ đầm thật đẹp xoay người rồi cầm túi bước ra khỏi phòng. Cô dặn Giang Dịch Sâm chạy xe đến cửa sau đợi mình, cửa trước vốn rất nhiều người cô lại không muốn dính thêm bất kì rắc rối nào khác nên chọn cửa sau, nơi đây vốn rất ít người qua lại. Đến nơi đã thấy Giang Dịch Sâm đứng tựa vào xe đợi cô, cô nhanh chóng bước đến mở cửa xe ngồi xuống.

Cô vừa lên xe, Giang Dịch Sâm đã bắt đầu đánh giá, bình thường rất ít khi cô chịu trang điểm, khuôn mặt đã thanh tú diểm lệ, nay sửa soạn lên một chút quả thật động lòng người, anh mím môi, người đẹp làm gì cũng thành người đẹp, thậm chí hôm nay anh còn cảm thấy cô có sắc thái thần bí quyến rũ, làm cho người ta không nhịn được phải liếc nhìn.

"Hôm nay trông em rất xinh đẹp"

"Cám ơn anh"

Nguyên bản cô muốn nói, hôm nay trông anh rất tuấn tú, nhưng nếu nói ra sẽ cảm thấy có chút ái muội, vì thế đành ngậm miệng không nói, cô nhận ra hôm nay anh cũng rất ăn diện, cũng đúng dù gì hôm nay cũng là sinh nhật anh mà.

Nơi tổ chức sinh nhật anh là một câu lạc bộ cao cấp dành cho hội viên, Kỉ Bách Linh theo sau anh tiến vào, vừa bước vô phòng bao tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, sau đó ít phút pháo hoa đủ màu sắc từ tay mọi người đồng loạt thắp lên, dây kim tuyến vô số thứ đều hướng lên người anh. Dường như anh cũng rất ngạc nhiên, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nở nụ cười, tất cả mọi người đồng thanh chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Kỉ Bách Linh phối hợp cùng mọi người chúc anh sinh nhật vui vẻ, cô cố gắng giữ khoảng cách với anh nhưng cố gắng đến mức nào vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hiếu kì dừng lại trên người mình. Cô ngồi một bên nhìn Giang Dịch Sâm ngồi ở trung tâm bữa tiệc, rất nhiều bạn bè của anh lên hát nhảy nhót làm trò loạn xạ, khiến mọi người cười không ngừng, mấy cô gái đi theo bạn anh không nhịn được cũng đứng lên tham gia, vũ đạo rất cuồng nhiệt, một vài người bạn thân của anh ngồi kế bên pha trò nói chuyện với anh.

Kỉ Bách Linh nhìn phòng bao một vòng, khóe miệng mỉm cười, giờ khắc này cô có một nhận thức rõ nét, nơi này không phù hợp với cô, mà cô vĩnh viễn cũng không muốn tiến vào, không hòa nhập.

Giang Dịch Sâm bị mọi người mời rượu, Mạc Tuấn Phàm và Dương Chấn ngồi kế bên, Mạc Tuấn Phàm đưa mắt nhìn Kỉ Bách Linh, sau đó mới quay qua nhìn Giang Dịch Sâm:

"Thế này mà cậu bảo đẹp à?"

"Thế này mà cậu bảo đẹp à?"

"Mắt nhìn người của tớ mà cậu còn ý kiến?"

...

Tiệc sinh nhật lần này diễn ra tới tận đêm khuya, cuối cùng đợi đến khi mọi người say khướt Giang Dịch Sâm mới đi đến bên Kỉ Bách Linh:

"Anh đưa em về"

Anh uống rượu, căn bản cô không muốn để anh đưa về nhưng nghĩ muốn có chuyện muốn nói với anh nên cô gật đầu.

Ngồi trên xe, cô im lặng không biết phải mở miệng thế nào? Giang Dich Sâm lái xe rất nhanh, khiến cô muốn buồn nôn. Nhưng bởi vì anh uống rượu, cô lại sợ cảnh sát bắt nên thấy anh lái như vậy đành cắn răng chịu đựng.

Rốt cuộc xe dừng trước cửa trường đại học, cô mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khi bước xuống xem cô hướng anh:

"Anh có thể đưa em về kí túc xá không?"

Giang Dịch Sâm mắt sáng rực lên, cảm thấy cô hôm nay rất chủ động, vì thế lập tức mở cửa bước xuống xe.

Hai người đi con đường nhỏ bên hông trường, đèn đường tỏa ra quần sáng ảm đạm, hai hàng cây hắt bóng xuống tạo từng điểm sáng tối dọa người, mà Kỉ Bách Linh đợi đến giờ chỉ để muốn nói với anh những lời này.

"Giang Dịch Sâm, vài năm trước anh đưa em đi thi , giúp em không đến muộn, em rất cảm kích anh, trong khoảng thời gian này anh cũng chiếu cố em khá nhiều, giúp em mở mang tầm mắt, anh đưa em đi đến những nơi trước đây em chưa từng có dịp đến em thực sự cảm ơn anh. Đồng thời em cũng muốn nói làm bạn với anh rất tốt nhưng em đã có bạn trai, mặc kệ người ngoài nói thế nào, trong mắt họ quan hệ của em và anh không quan minh chính đại em cũng không để tâm, nhưng em không muốn người yêu của em cảm thấy khó chịu bực bội, cho nên em hi vọng, chúng ta từ đây về sau đừng gặp lại nữa, huống chi em và anh là hai con người thuộc về hai thế giới"

Giang Dịch Sâm càng nghe lời cô tâm càng trầm, cảm giác say đã bị những lời của cô cuốn bay, chớp mắt lấy lại tinh thần, nhìn dưới mặt đất thấy bóng dáng hai người in mờ nhạt trên nền đất trông rất ái muội, anh đột nhiên ngẩng đầu:

"Em cảm thấy anh đối với em có tâm tư? Nên mới nhắc nhở anh, chúng ta nên có chừng mực?"

Kỉ Bách Linh gục đầu xuống, có chút xấu hổ, cô đúng là có suy nghĩ như vậy, nhưng không nói rõ, mà dùng lý do khác để lấy cớ, nhưng lại bị anh nói thẳng ra, cảm thấy có vẻ bản thân đã suy nghĩ nhiều, là tự mình đa tình.

Giang Dịch Sâm cường thế kéo tay cô qua, hai tay ấn chặt bã vai khiến cô đối mặt với anh:

"Kỉ Bách Linh, em nghĩ không sai, đúng là anh có suy nghĩ tâm tư với em, chính xác mà nói anh thích em, thật sự thích em"

Trước/32Sau

Theo Dõi Bình Luận