Saved Font

Trước/32Sau

Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor:Thảo Trúc

Beta: Phi Yến

"Em đã có bạn trai, sau này anh đừng tới tìm em nữa, em không muốn có thêm mối quan hệ với anh"

Kỉ Bách Linh nói xong đẩy Giang Dịch Sâm ra, quay đầu bỏ chạy, chạy được một đoạn khá xa cô mới dừng lại, sờ lên mặt mình, cảm thấy gương mặt nóng bừng, cô không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Thấy Giang Dịch Sâm không đuổi theo, tâm tình lúc này mới thả lỏng. Qua cơn hoảng loạn cô mới thấy khi nãy mình hơi vô lễ, tại sao lại bỏ chạy?

Năm lên sơ trung, con trai trong trường tìm đến thổ lộ với Kỉ Bách Linh nhiều vô số, khi đó tuổi còn nhỏ đối việc này không mấy để tâm, đến trung học lại càng có nhiều người đến tỏ tình, thậm chí có người còn tìm đến tận lớp để nhìn xem Kỉ Bách Linh là ai? Có dáng vẻ thế nào mà bọn con trai trong trường lại nhất kiến chung tình nhiều đến vậy? Khi đó cô ngồi cùng bàn với Tưởng Bách Xuyên, dần dần quan hệ hai người tốt lên, cô cũng có cảm tình với anh. Thời điểm đó cảm tình của hai người dần phát triển, bên ngoài con trai vẫn nhiều người đến tỏ tình.

Sau đại học Kỉ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên xác định mối quan hệ, mặc dù thế cô vẫn thường xuyên nhận được thư và quà từ người lạ, thậm chí có người lên mạng order quà rồi trực tiếp gửi đến kí túc xá cho cô mà không để lại tên, nhiều chuyện xảy ra như vậy cứ nghĩ tâm sẽ không giao động với những việc tương tự, nhưng hôm nay tâm tình lại xao động đến mức đỏ cả mặt, ngay bản thân cũng không hiểu được lí do?

Trên đường về kí túc xá, cô cảm thấy bản thân thật lạ nhưng phân tích kỹ sẽ hiểu, bất kỳ cô gái nào tuổi này đều mơ mộng, Giang Dịch Sâm lại anh tuấn, tiêu sái như vậy cực kỳ hấp dẫn đối phương lực sát thương cực kì cao, huống chi anh lại rất ân cần và chu đáo. Không chỉ riêng cô mà các cô gái khác đều sẽ ngã gục trước anh, vài năm sau khi trưởng thành nghĩ lại thời thanh xuân sẽ thấy mình thật ngốc, nhưng hiện tại Kỉ Bách Linh không còn nhỏ, liếc mắt một cái sẽ thấy được anh và cô căn bản không cùng một thế giới, hai người chỉ nên làm bạn bè không thích hợp để yêu nhau. Điều quan trọng nhất là cô đã có Tưởng Bách Xuyên. Người với người quan trọng là phải có duyên, đã không có duyên phận thì cố cách mấy cũng không thành. Ở đúng thời gian gặp đúng người mà người cô nguyện đi cùng nhau đến cuối đường là Tưởng Bách Xuyên, nghĩ đến anh tâm tình thật tốt, mọi giao động đều tan biến.

Đến dưới kí túc xá, điện thoại của Tưởng Bách Xuyên gọi đến, vừa đi vừa cười tâm sự với anh, nếu cô sớm nói chuyện rõ ràng với Giang Dịch Sâm chắc anh sẽ không dùng nhiều thời gian như vậy ở bên cô, cũng không tạo ra nhiều rắc rối như bây giờ. Gác điện thoại, Kỉ Bách Linh lấy điện thoại tự chụp một tấm rồi gửi cho Tưởng Bách Xuyên, hơn nữa còn kèm vô lời nhắn:

"Thế nào? Bạn gái anh có xinh đẹp không?"

Tưởng Bách Xuyên nhanh chóng trả lời:

"Rất xinh, đáng tiếc anh không ở cạnh em, nếu không..."

Dấu ba chấm kia thật khiến cho người ta mặc sức tưởng tượng..., Kỉ Bách Linh lập tức hồi phục đáp trả lại anh:

"Hứ, anh còn dám nói như thế, có bạn gái đẹp như vậy mà để người khác ngắm"

...

Kỉ Bách Linh trở về phòng, tháo trang sức, rửa mặt cầm áo ngủ đi tắm rửa, sau đó mới lấy điện thoại tắt máy chuẩn bị đi ngủ.

Cô ngủ rất ngon, thẳng đến sáng, tâm tình vô cùng tốt, chính là bản thân không ngờ đến, khi bước xuống lầu đập vào mắt cô là một màn tỏ tình hoành tráng nhất từ trước đến nay. Khắp nơi đều là bong bóng đủ màu bay lượn trong không trung, mặt đất được dùng hoa hồng đỏ xếp hình trái tim thật lớn chính giữa hồng tâm dùng hoa hồng trắng xếp thành tên cô, mà anh, Giang Dịch Sâm đứng ở giữa trên tay còn cầm hoa hồng xanh, anh mặc một thân y phục áo sơ mi quần tây đen, khí chất nhàn nhã có vẻ lười nhác, nhìn anh bây giờ giống như một cậu sinh viên, thấy Kỉ Bách Linh xuống, anh hướng cô cười.

Kỉ Bách Linh lúc này chỉ có một loại cảm giác, cô cứ nghĩ mình còn đang nằm mộng, cứ nghĩ rằng giữa cô và Giang Dịch Sâm mọi chuyện đã giải quyết xong, anh sẽ không còn đến tìm mình nữa, thật không ngờ anh lại làm ra chuyện thế này?

Giang Dịch Sâm cầm bó hoa hồng đặt sang một bên, với tay lấy cây đàn ghi ta được chuẩn bị sẵn bắt đầu vừa đàn vừa hát, rất đông sinh viên hiếu kì đến thưởng thức, chỉ biết đây là ca khúc anh hát riêng cho Kỉ Bách Linh, kể về tình cảm của mình khi lần đầu gặp cô, rồi từ đó bắt đầu phát triển, thậm chí còn cho rằng cô chính là mục tiêu phấn đầu cả đời của anh.

Giọng hát chậm rãi cất vang, rất nhiều người dùng điện thoại chụp ảnh và quay lại, ai cũng háo hức muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao? Vì thế sinh viên tụ lại ngày càng đông.

Rốt cuộc Giang Dịch Sâm cũng thu lại đàn, cầm bó hồng đến trước mặt Kỉ Bách Linh, anh giống như một chàng hoàng tử, vẻ ngoài mị hoặc anh tuấn bất phàm, mà trong mắt anh lúc này chỉ có cô. Trong nháy mắt Kỉ Bách Linh phải thừa nhận bản thân có chút rung động, cô cùng Tưởng Bách Xuyên tình cảm như nước chảy thành sông, mưa dầm thấm đất, rất ấm áp không giống như Giang Dịch Sâm đối với cô là kịch liệt lãng mạn.

Anh đứng trước mặt, đưa bó hoa đưa tới trước mặt Kỉ Bách Linh:

"Kỉ Bách Linh, anh thích em, lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích, thích từ cái lúc em còn nhỏ, thật không ngờ anh lại có thể gặp lại em lần nữa, anh biết đây gọi là duyên phận, là ông trời cho anh cơ hội để nắm lấy em, mong em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ luôn yêu quý em, cho em trở thành người con gái hạnh phúc nhất"

Giang Dịch Sâm nhìn cô đầy sủng nịnh cưng chiều, ánh mắt thâm tình, dường như cô là toàn bộ thế giới của anh.

Kỉ Bách Linh yên lặng nghe anh nói, không nói gì, cũng không có ý định nhận bó hoa. Nhìn bó hoa, là mười hai bông hồng xanh.

Đột nhiên có người la lên:

"Nhận đi, nhận đi..."

"Nhận đi, nhận đi..."

Dần dần có rất nhiều người nghe vậy cũng hùa theo, đồng thanh hô, kêu cô nhận tình cảm của anh đi, ánh mắt đều hâm mộ chúc phúc cho hai người.

Kỉ Bách Linh lùi lại mấy được, cô hướng về phía anh nhẹ nhàng cất giọng:

"Cám ơn tình cảm của anh dành cho em, cũng cám ơn những gì anh đã làm cho em trong thời gian qua, nhưng em đã nói với anh, em đã có bạn trai..."

"Anh không cần biết em đã có hay chưa, anh chỉ biết anh thích em, hơn nữa anh tin rằng anh sẽ là một người đàn ông tốt ở bên em"

"Ai là người hợp với mình nhất? Đối với bản thân em là người hiểu rõ, nếu anh thật sự thích một người anh sẽ tôn trọng ý kiến và sự lựa chọn của họ, em đã có bạn trai, em thật sự yêu anh ấy, em mong em và anh ấy sẽ nắm tay đi hết cuộc đời này"

Kỉ Bách Linh lướt qua người Giang Dịch Sâm, không để ý đến toàn bộ những người hiếu kì đang xem diễn biến, một mạch đến căn tin, chọn một phần ăn sáng cầm lấy đến lớp học.

"Kỉ Bách Linh anh sẽ không buông tay, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh là người hợp với em nhất"

Giang Dịch Sâm đứng nhìn bóng lưng cô, thấy bước chân của cô không có ý dừng lại, vì thế càng thêm sự kiên định muốn chứng minh cho cô biết thế nào gọi là thích hợp?

Ngày hôm qua bị Kỉ Bách Linh cự tuyệt, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, sau khi bình tĩnh suy xét lại cảm thấy người mà anh nhắm trúng không như những người con gái khác, Kỉ Bách Linh là một cô gái thú vị, tôn thờ tình yêu, sẽ không vì danh vọng tiền tài mà đánh mất bản thân. Đương nhiên khó khăn lắm mới tìm được một người như vậy, đương nhiên không dể buông tay, anh thậm chí muốn cô trở thành Giang phu nhân, toàn tâm toàn ý mà yêu anh.

Buổi trưa Kỉ Bách Linh bình thản đi ăn cơm, sau đó tiếp tục lên giảng đường, cô luôn kiên định ở bên Tưởng Bách Xuyên, những người con trai khác kể cả Giang Dịch Sâm với cô đều là râu ria, trên đường đi học cô nhận được tin nhắn của Phùng Minh Nguyệt:

"Bách Linh, tớ vừa nghe được chuyện của cậu, quả không hổ danh là bạn thân của tớ"

Đọc tin nhắn, mỉm cười sau đó cất điện thoại vào vào lớp nghiêm chỉnh học hết hai tiết.

Sau khi dùng xong bữa tối, điện thoại của Tưởng Bách Xuyên gọi đến:

"Chuyện sáng nay đã có người nói tới tai anh?"

"Là..."

"Nghe mọi người bàn tán, rất lãng mạn?"

"Uhm"

Tưởng Bách Xuyên không nói gì, anh ngồi im nghe giọng nói mềm mỏng của cô truyền đến, tâm lí không tránh được có chút mất mát, người theo đuổi cô quá nhiều, hơn nữa lại mang đến những điều bất ngờ và lãng mạn như vậy, bản thân là bạn trai của Kỉ Bách Linh mà anh từ trước đến giờ vẫn chưa làm gì được cho cô.

Kỉ Bách Linh không biết anh đang suy nghĩ như vậy, liền cười mở miệng:

"Vậy anh chắc cũng nghe nói bạn gái anh không bị tiền tài cám dỗ, ham quý phụ bần, nói đi có phải anh thấy khâm phục em không? Cảm thấy có em thật tốt?"

"Tốt cái gì?"

"Nhiều người theo đuổi tặng hoa tặng quà như vậy mà em không hề để ý, thậm chí còn tuấn tú như Giang Dịch Sâm em đều không động tâm đến nửa điểm, vậy mà lại toàn tâm toàn ý đi yêu anh, anh nói đi anh định đền bù thế nào cho em mới thỏa đáng đây?"

"Đền bù?"

Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ sau đó nói:

"Anh sẽ dùng cả đời đối tốt với em"

"Anh sẽ dùng cả đời đối tốt với em"

Kỉ Bách Linh nghe anh nói như vậy cảm thấy đây là lời nói có trách nhiệm và mang đến cho cô hạnh phúc nhất, không nhất thiết phải có hoa hồng, rựơu ngon mà là có một người hứa sẽ dùng cả đời sớm tối nguyện ở bên cạnh mình:

"Em sẽ chờ"

Tưởng Bách Xuyên không nhắc lại chuyện hồi sáng, mà chỉ dặn cô chiếu cố bản thân, không nên bỏ ăn sáng nếu dậy không nổi thì buổi tối mua cái gì đó rồi sáng dậy ăn, kêu cô ngoan ngoãn lên lớp nghe giảng, nếu không gần tới ngày học không kịp, đừng để nước tới chân mới nhảy, lắng nghe thanh âm trầm thấp của anh từ đầu dây bên kia, nếu là người khác nói những lời này, cô sẽ cảm thấy thật phiền, cũng không nhẫn nại mà nghe hết, nhưng chỉ cần là Tưởng Bách Xuyên, anh nói cái gì cô cũng sẽ nghe theo.

Kỉ Bách Linh lúc này là cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở đại học An Minh, trên diễn đàn trường, mọi người thảo luận về cô nhiều vô số, nếu trước đây mọi người hùa theo công kích thì bây giờ chiều gió lại đổi ngược, người người nhà nhà quay sang ủng hộ mối tình với Tưởng Bách Xuyên và khen cô hết mực, nói cô tâm cứng rắn không bị Giang Dịch Sâm ảnh hưởng. Nếu là người khác trước một màn tỏ tình lãng mạn như vậy cho dù đã có bạn trai ít nhiều cũng sẽ phân vân, không thể trách vì thời buổi bây giờ có tiền là có tất cả, hơn nữa ngoại hình điển trai của Giang Dịch Sâm đã ăn đứt khối người.

Những người nhàm chán không có chuyện gì làm bày ra trò cá cược, xem rằng Kỉ Bách Linh đến cuối cùng sẽ bình an kết hôn với Tưởng Bách Xuyên hay bị Giang Dịch Sâm thu phục?

Ở đại học An Minh náo loạn một phen, Giang Dịch Sâm bị Giang Bác Hoài và Tùy Tuyết gọi về nhà, anh lái xe trên mặt không có chút kiên nhẫn, đại khái từ đó giờ hễ lần nào bị cha mẹ gọi về đều không có chuyện gì tốt! Lần này chắc chắn bị giáo huấn một trận.

Anh lái xe dừng bên ngoài, ý tứ rõ ràng chỉ dừng ở nhà một lát rồi lái xe rời đi.

Vừa bước vào nhà anh lập tức nhìn sắc mặt của mẹ mà đánh giá, thấy bà vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lúc này anh mới buông lỏng bản thân thở phào nhẹ nhõm.

"Cha, mẹ"

Giang Dịch Sâm cung kính mở miệng chào. Ngồi trên sô pha Tùy Tuyết cầm chén trà lên uống một ngụm, liếc về phía anh:

"Dịch Sâm đã bao lâu rồi không trở về nhà?"

Thật là muốn mắng anh đây mà, chỉ cần lâu rồi không trở về nhà cũng trở thành cái tội, Giang Dịch Sâm cúi đầu không nói, lần trước anh nói bận quá kết quả bị mẹ mắng cho một trận, lần này rút kinh nghiệm dứt khoát im lặng.

Giang Bác Hoài nhìn sắc mặt vợ, đỡ lời cho anh:

"Dịch Sâm mới tiếp quản công ty, cần ở đó học nhiều thứ, huống chi tư tưởng của tụi trẻ với chúng ta bất đồng, không thể lấy suy nghĩ của mình mà đánh giá"

"Phải không? Sao em nghe thời gian dạo này Dịch Sâm không có đến công ty?"

Giang Dịch Sâm nghe vậy vội vã thanh minh:

"Anh cả an bài rất nhiều người, có bọn họ ở đó rồi, con có mặt hay không đều không ảnh hưởng đến công việc"

Tùy Tuyết nhíu mày:

"Anh cả có trợ lý giúp đó không phải là cái cớ để con không đến công ty"

Liếc nhìn một cái, bà đã hiểu tâm sự của con trai:

"Nếu như trên công ty không có việc cho con, thì cứ ở nhà nghĩ ngơi, không cần ra ngoài làm gì"

"Con thực muốn đến công ty làm việc"

Giang Dịch Sâm đành phải hạ mình năn nỉ. Giang Bác Hoài cười ha ha mở miệng:

"Nó biết sai rồi, bà trách nó làm gì?"

Tùy Tuyết lắc đầu:

Tùy Tuyết lắc đầu:

"Con mấy nay ở đại học An Minh làm cái gì?"

Giang Dịch Sâm ngẩng đầu:

"Con theo đuổi một nữ sinh ở đó không lẽ cũng không được phép"

Tùy Tuyết kinh ngạc, khó thấy biểu hiện này của con trai, lại còn mở miệng nói sự thật với bà, trước đây gặp sự việc giống vậy liền chối bay coi như không biết gì.

"Nghe nói cô ấy đã có bạn trai"

"Đã có bạn trai nhưng chưa kết hôn, con vẫn còn hy vọng"

Anh sợ cha mẹ phản đối lập tức mở miệng:

"Cha mẹ, con thật sự thích cô ấy, không phải là nhất thời, mỗi lần ở cùng một chỗ với cô ấy con thấy rất bình thản, mọi người nói làm đàn ông không được để tình cảm dính lấy nếu không đại sự không thành, nhưng trong đời sẽ gặp một người phụ nữ khiến bản thân phải thay đổi, sẽ thúc đẩy mọi chuyện tốt lên theo hướng tích cực, cách đây vài năm con đã gặp cô ấy một lần, chỉ là lúc đó còn quá nhỏ không nghĩ đến vài năm sau được gặp lại, cô ấy với con rất đặc biệt, con mong ước sau này chúng con sẽ kết hôn"

Giang Bách Hoài cùng Tùy Tuyết nhướng mắt nhìn nhau, bọn họ biết trong chuyện tình cảm đứa con trai út này rất tùy tiện, trước giờ chưa thật lòng với ai bao giờ, họ luôn phải đau đầu về vấn đề này, nhưng lần này đột nhiên lại đứng trước mặt bọn họ mà nói đã thích một người, tính ra đây là chuyện tốt.

"Con thật sự thích cô ấy?"

Tùy Tuyết tỏ vẻ hoài nghi. Giang Dịch Sâm gật đầu:

"Cô ấy không giống với bất cứ cô gái nào trước đây con từng tiếp xúc, bọn họ đến với con vì gia thế, vì tiền bạc, vì vẻ bề ngoài con là người rõ nhất, bởi vì nếu ở cạnh con bọn họ sẽ có lợi trước giờ con cứ nghĩ tất cả con gái đều như vậy cho đến khi con gặp Kỉ Bách Linh"

Tùy Tuyết gõ gõ ngón tay:

"Nhưng cô ấy đã có bạn trai, nếu quả thật cô gái đó như lời con nói thì cô ta sẽ không bỏ rơi bạn trai mình"

"Nhưng con muốn thử một lần, không thử qua mà bỏ cuộc con thật không cam lòng"

Giang Dịch Sâm híp mắt, cô dám cự tuyệt anh, anh nhất định đem cô về bên cạnh mình.

"Tùy con giải quyết đi"

Tùy Tuyết gật gật đầu:

"Nhưng mẹ không muốn con làm khó cho người ta, cũng không được dùng thủ đoạn"

Câu đầu tiên là đồng ý để anh xử lý, câu thứ hai là cảnh cáo anh không được đi quá giới hạn cho phép. Giang Dịch Sâm cười:

"Con biết, con thật sự toàn tâm toàn ý"

...

Sau đó Giang Dịch Sâm lái xe rời đi, Giang Bác Hoài đặc biệt hưng phấn, cảm thấy con trai mình cuối cùng cũng tìm được ý trung nhân, trước giờ mọi người bảo ông cưng chiều đứa con này làm hư, nhưng bản thân ông luôn nghĩ là do nó chưa tỉnh ngộ, một khi tỉnh ngộ nhất định khiến mọi người kinh ngạc. Tùy Tuyết nhìn chồng lắc đầu không nói thêm gì, bà muốn nói ông đừng thấy vậy mà cho là đúng.

Trước/32Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch