Saved Font

Trước/50Sau

Toàn Cầu Tận Thế: Chỗ Tránh Nạn Vô Hạn Thăng Cấp

Chương 46: Người Đầy Vết Máu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong phòng chữa bệnh yên tĩnh, thiếu nữ lẳng lặng nằm trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, dưới mái tóc đen mềm mại là gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút tì vết.

Nàng mở to mắt nhìn Ngô Địch, trong con ngươi bình tĩnh như nước.

“Đói bụng không!”

Ngô Địch đi tới ngồi ở bên giường, nâng nàng dậy.

Vẫn như trước đó, nửa người trên nõn nà của thiếu nữ hiện ra khỏi lớp chăn, thân thể yêu kiều dưới ánh đèn tràn đầy lực xung kích.

Tuy Ngô Địch đã nhìn thấy quá nhiều, nhưng mỗi một lần chứng kiến thì trong lòng đều nóng lên.

Nhưng hắn cũng không hề động thủ động cước, chỉ cẩn thận đút cháo cho nàng.

Ăn xong, Ngô Địch mới thở phào nhẹ nhõm, đặt chén và muôi lên trên ghế, ôm lấy thiếu nữ ra khỏi chăn, dùng tư thế ôm công chúa mang theo nàng đi ra ngoài.

Phòng khách, Hàn Hiểu Vụ đang quan sát bốn phía, rất thán phục “Tính chuyên nghiệp” của chỗ tránh nạn này.

So sánh với nơi đây, nhà mình đúng là đống rác.

Lúc này, nàng nhìn thấy Ngô Địch đi ra, cũng nhìn thấy hắn ôm theo một thiếu nữ không mảnh vải che thân, hơn nữa còn rất xinh xắn đáng yêu, nhất thời nàng kinh ngạc mở to hai mắt!

“Biến... Biến thái!?”

Trong đầu Hàn Hiểu Vụ lập tức hiện ra rất nhiều ý nghĩ.

Tuy nàng chưa từng có bạn trai, nhưng Internet phát triển như vậy, vẫn rất dễ dàng biết được một vài chuyện bên lề.

Ngẫu nhiên còn có thể đùa vui với bạn bè khuê mật.

Chẳng lẽ… thật ra Ngô Địch là một tên biến thái!?

Thế chẳng phải mình chuyển đã từ miệng sói sang miệng cọp!!!

Xong đời, xong đời rồi!

Trong lòng Hàn Hiểu Vụ thầm hô, nằm trên ghế salon khóc không ra nước mắt.

...

Bên kia, Ngô Địch cũng không biết trong lòng Hàn Hiểu Vụ nghĩ nhiều như vậy.

Hắn ôm thiếu nữ vào phòng tắm, trước tiên đánh răng cho nàng, sau đó mới tỉ mỉ tắm rửa một lượt.

Sau khi giúp nàng lau chùi sạch thân thể, bản thân Ngô Địch cũng đi vào tắm.

Chỉ là, khác với sự thích ý thư giãn ngày thường, sau khi quần áo của Ngô Địch được cởi bỏ, liền thấy được vết thương đầy người!

Những vết thương này đều là do hoạt động mạnh, cộng thêm dư âm của vụ nổ trước đó làm cho Ngô Địch bị thương.

Trong đó có trầy da, vết máu, thậm chí đầu khớp xương còn ẩn ẩn đau đớn.

Bên tai, lưng và bên hông đều có vết tích đen thui.

“Còn may đều là bị thương ngoài da... Hitzz ——!”

Ngô Địch tắm táp, nhất thời nhe răng trợn mắt!

Đau nhức!

Quá đau!

Lúc hắn giết người còn không có cảm giác gì, bởi cái cảm giác bá đạo vô địch thoải mái chịu khi đựng sự sự xung kích của súng săn một cách chính diện này, làm cho lúc đó Ngô Địch rất sảng khoái, đương nhiên sẽ không chú ý tới chút đau đớn ấy.

Nhưng dù sao đạn cũng là đạn, cho dù uy lực của đạn tự chế rất nhỏ, nhưng lực tác động cũng cực kỳ khả quan.

Ngô Địch không bị tổn thương, tuy nhiên khắp người đều đau đớn.

“Bị thương?”

Lúc này, thiếu nữ đã đi tới.

Nàng đứng lên khỏi ghế, khăn tắm màu trắng trượt xuống để lộ ra thân thể như ngọc thoang thoảng hương thơm.

Nàng tò mò nhìn về phía Ngô Địch, trên gương mặt mang theo vẻ ngưng trọng.

“Không sao, ngày hôm nay đi báo thù! Giết sạch tất cả kẻ địch!”

Ngô Địch cười đắc ý.

Người xưa nói “Báo thù không thể cách đêm”!

Ngô Địch báo thù cách một ngày, cũng không có gì to tát!

Hơn nữa, đã giải quyết hết phiền phức ẩn trong một ngày.

Thiếu nữ mím môi, vươn một ngón tay thon dài ra chọc chọc vào vết thương của Ngô Địch.

“Đừng đừng đừng! Đau!”

Ngô Địch vội vàng nắm lấy tay của nàng.

“Chờ một chút!”

Lúc này, Ngô Địch mới chú ý tới thiếu nữ...

Đi đến gần!?

“Ngươi có thể hoạt động bình thường?”

Ngô Địch sửng sốt.

“Ừm!”

Thiếu nữ gật đầu,

“Khi nào?”

Da mặt Ngô Địch co lại.

Thiếu nữ trả lời: “Ba.”

“Ba giờ trước?”

“Ngày.”

“... Vậy sao ngươi không nói sớm, còn để cho ta đút cho ngươi ăn ba ngày liền!”

Sắc mặt Ngô Địch tối sầm.

Thiếu nữ không trả lời, chỉ lắc đầu.

Thấy thế, Ngô Địch cũng hơi bất đắc dĩ, sau khi tắm xong liền khoác khăn tắm lên cho cả hai.

“Đi thôi!”

Ngô Địch đi ra ngoài.

Nhưng vừa quay đầu lại, thiếu nữ vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn hắn.

Ngô Địch: “???”

Thiếu nữ giang hai tay ra.

Ngô Địch: “...”

Không có cách nào, hắn chỉ có thể ôm lấy thân thể thơm ngát mềm núc ních của thiếu nữ vào trong ngực, rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Hàn Hiểu Vụ đang nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, Ngô Địch cũng không chú ý đến, ôm thiếu nữ trở lại phòng chữa bệnh.

Đặt nàng nằm xuống, sau đó tự cầm lấy thuốc bôi lên trên vết thương.

Phía trước còn dễ nói, nhưng việc xoa thuốc phía sau đúng là rất bất tiện.

Chính vào lúc này, thiếu nữ chân trần bước tới, duỗi tay ra,

“Giúp!”

“À?”

Ngô Địch quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía hiếu nữ.

Trong lòng ấm áp, hắn cũng không nói gì, đưa thuốc cho thiếu nữ.

Người sau trầm mặc lấy thuốc mỡ, bôi lên vết thương của Ngô Địch!

“Tê ——!”

“Đau đau đau quá!”

“Ahh ——! Thật mát!!!”

“Phải chết, phải chết, phải chết!”

...

Trong phòng chữa bệnh, truyền đến từng tiếng reo hò.

Trong phòng khách, Hàn Hiểu Vụ bị kinh động, lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy kinh ngạc!

Nàng nghĩ đến càng nhiều thứ!

Ở trong đầu của nàng hiện lên hình ảnh, trong căn phòng thần bí kia, Ngô Địch tự trói mình lại, còn người thiếu nữ thì lạnh lùng vung vẩy roi da, quất mạnh vào trên người Ngô Địch...

------

Dịch: MB_Boss

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hào Môn Thần Tế