Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 25:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tầm mắt của Nguyễn Văn Văn chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Lộ Phong. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy anh nhướng mày giống như muốn nói: Còn tới nữa sao?

Cô vội vàng liên tục lắc đầu, cái đầu lắc như trống bỏi như là sợ trả lời chậm khiến anh hiểu lầm.

Nhưng dường như Lộ Phong vẫn còn hiểu lầm, động tác nhướng mày chuyển thành chu môi.

Nguyễn Văn Văn tiếp tục đỏ mặt lắc đầu, xấu hổ đến mức không nói được một câu nào.

Lộ Phong hất cằm lên rồi lại nhếch môi, đôi mắt của Nguyễn Văn Văn híp lại lặng lẽ nói: Em không có, em không phải, em thật sự không chịu nổi nữa.

Xin anh đấy.

Vẻ mặt của cô rất phong phú, chuyển từ nửa híp mắt thành bĩu môi.

Cô Lộ thích dùng cách nói chuyện kiểu đánh đố nhưng Lộ Phong thì không thế, anh vẫn còn mát mẻ lắm. Giây tiếp theo anh bèn duỗi cánh tay ra.

Nguyễn Văn Văn vừa than thở sức lực của anh thật đáng sợ, vậy mà còn muốn, vừa không đành lòng từ chối. Trong lòng đấu tranh một phen xong thì chậm rãi duỗi tay đặt trên tay anh.

Dáng vẻ như thể sắp hy sinh anh dũng.

Lộ Phong không hiểu cho lắm nên nhướng mày nhắc nhở cô.

Nguyễn Văn Văn hiểu ý, vừa thẹn thùng vừa lại nhướng người về phía trước.

Cô bò ra từ trong chăn khiến dây bên trái của chiếc váy ngủ trượt xuống bả vai, mơ hồ để lộ đường cong sự nghiệp mê người.

Ánh nhìn của Lộ Phong dừng lại trên chiếc cổ đang đỏ ửng của cô, cảm thấy hơi áy náy vì không biết vừa rồi bản thân dùng sức mạnh như vậy.

Ngay sau đó, anh khẽ cong ngón tay một cái.

Khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn càng đỏ hơn khi thấy anh ngoắc ngón tay. Vì sợ nhìn thấy chỗ không nên nhìn nên đôi mắt vẫn luôn nhìn ngước lên, hai người cứ như vậy mà mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

À, không phải, là nhìn nhau một cách “thắm thiết”.

Nguyễn Văn Văn sợ nhìn vào đôi mắt của anh nhất, mỗi lần nhìn đều run sợ và đêm nay còn run rẩy nhiều hơn nữa.

Bỗng nhiên, cô cảm giác được có cái gì nhúc nhích trong tay, giống như có người đang kéo cô hay nói đúng hơn là kéo thứ trong tay cô.

Cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ khiến cô không thể không cúi đầu nhìn xem.

Cô thấy Lộ Phong đang kéo một góc khác của khăn tắm.

Cô bày ra vẻ mặt nghi ngờ, trong ánh mắt sáng rực viết mấy cái chữ to: “Làm gì”.

Lộ Phong thấy kéo không được bèn nhẫn nhịn nói: “Đưa tôi.”

Nguyễn Văn Văn: “Hả?”

Lộ Phong: “Tôi không có mặc quần áo.”

Nguyễn Văn Văn nhìn đến cái gì đó, lập tức thả tay, cô đột nhiên nhận ra hình như mình đã nghĩ lệch lạc. Lộ Phong cũng không phải muốn làm cái gì mà chỉ đơn giản là cần khăn tắm trong tay cô.

Nguyễn Văn Văn: …

Lộ Phong buông cốc xuống rồi cầm lấy khăn tắm từ từ quấn lên người, dù sao cả hai đều đã nhìn thấy cơ thể của đối phương nên anh cũng không sợ bị nhìn thấy.

Vì tránh sai xuất lần nữa nên anh lần này quấn chặt chút, buộc thành một cục bên hông.

Sau khi làm xong, vừa nhấc đầu thì thấy người đã biến mất, anh nhìn kỹ lại mới thấy ổ chăn phồng lên trong góc giường, có người trốn ở bên trong.

Anh dịu dàng nói: “Ra đây, uống nước mật ong này.”

Hiện tại Nguyễn Văn Văn ngoại trừ xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, còn mặt mũi nào uống nước mật ong nữa nên buồn bực nói: “Không uống.”

Lộ Phong đi vòng qua một bên giường, cánh tay anh dài nên duỗi tay là có thể với tới, giật nhẹ góc chăn: “Bên trong ngộp, mau ra đây.”

Giọng nói của anh rất êm tai khiến Nguyễn Văn Văn suýt chút nữa thì chịu không nổi mà bò ra, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì ngượng ngùng dừng lại.

Cô lắc đầu: “Cứ để em ngộp chết đi.”

Cô xấu hổ đến muốn chết đi tại chỗ.

Người quen biết với Lộ Phong đều biết anh là người lạnh nhạt kiêu ngạo, vì vậy anh không thể nào dỗ dành người khác, nhưng hôm nay chuyện không thể xảy ra lại xảy ra rồi.

Lộ Phong nhẫn nại nói: “Tôi còn nhớ em muốn xem phim. Vậy đi, nếu em ra thì tôi sẽ đi xem với em.”

Quả thật Nguyễn Văn Văn muốn đi xem phim. Không chỉ là xem phim, cô còn có rất nhiều việc muốn làm cùng với Lộ Phong. Cô hơi do dự, ngón chân cuộn tròn lại.

Lộ Phong tiếp tục dùng chiêu viên đạn bọc đường dụ dỗ: “Tôi dặn Chu Hải mua một ít trang sức đá quý mà em thích, em có muốn ra nhìn xem hay không?”

Vừa mới dứt lời thì dưới tầng vang lên tiếng nói chuyện, Chu Hải đã đưa đồ mà Lộ Phong dặn tới.

Lộ Phong: “Đồ tới rồi.”

Lộ Phong: “Đi xuống nhìn xem.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp