Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Còn một người nữa cũng kinh ngạc giống Triệu Lương.

Giao diện trò chuyện bị dấu chấm than che kín.

Lộ Phong không hiểu, rời khỏi nhóm, ấn vào vòng bạn bè, cái trên cùng quả nhiên của Nguyễn Văn Văn.

Một bức tranh cảnh đêm ở Nam thành, kèm theo chú thích: [Vui vẻ.]

Lộ Phong tiện tay ấn like cho cô.

Sau khi Nguyễn Văn Văn về nhà, lúc nhìn thấy Lộ Phong like bài viết của mình thì vui vẻ cười rất lâu.

Chồng thân yêu dễ thương quá.

Cô trả lời: [Hôn hôn.]

Lộ Phong thấy cô rất vui vẻ, dứt khoát like hết các bài viết của cô.

Nguyên Văn Văn kích động lấy tờ giấy từ trong két sắt ra, đó là chứng nhận máy bay tư nhân lúc kết hôn bố Nguyễn đã tặng cho cô.

Cô, muốn, tặng, nó, cho, Lộ, Phong.

Cô Lộ rất tự hào, đây không phải thứ người khác có thể so sánh.

Lúc về nhà Lộ Phong định ghé qua tiệm bánh ngọt, anh kêu tài xế dừng xe, đích thân đi mua cho Nguyễn Văn Văn chiếc bánh ngọt mà cô yêu thích.

Triệu Lương đợi rất lâu nhưng không thấy Lộ Phong trả lời, đành nhắn tin riêng cho anh.

“Sao thế người anh em? Quan hệ của cậu và vợ tốt thế à?”

Anh ta nhớ rõ quan hệ giữa hai người họ rất bình thường, lần trước sinh nhật Lộ Phong, Nguyễn Văn Văn không tới, vậy mà tối nay vì cô mà cho bọn họ leo cây.

Có biến!!!

Lộ Phong đã cho người ngăn chặn tin tức về chuyện Nguyễn Văn Văn bị tai nạn xe mất trí nhớ, chỉ có số ít vài người biết được.

Anh trả tiền xong, vừa đi vừa trả lời: “Quan hệ bọn tôi có lúc nào không tốt chứ?”

Triệu Lương: “Tốt cái mốc xì, bọn tôi còn không biết sao hai người như thế nào sao.”

Cô Lộ giày vò người khác như thế, người bình thường không thể chống đỡ được đâu.

Lộ Phong không muốn nói nữa, không tiếp tục trả lời.

Sau khi lên xe, anh nhìn chiếc bánh ngọt bên cạnh mà nở nụ cười khó hiểu.

-

Nguyễn Văn Văn đang đỏ mắt chờ đợi, khi nhìn thấy Lộ Phong đi vào thì nở nụ cười ra nghênh đón, chủ động nắm lấy tay anh, nũng nịu nói: “Người ta đợi anh lâu lắm rồi đấy!”

Lộ Phong lắc chiếc hộp đựng bánh ngọt trong tay.

Nguyễn Văn Văn nở nụ cười: “Mua cho em sao?”

Lộ Phong gật đầu.

Nguyễn Văn Văn thích điều bất ngờ như vậy nhất, kiễng chân hôn anh một cái, hôn xong thì lùi lại kéo tay anh lên tầng.

Phòng khách tầng hai bày biện rất nhiều túi, Nguyễn Văn Văn cầm một trong số đó lên như dâng tặng báu vật, rút quần áo bên trong ra, hỏi anh: “Thích không?”

Lộ Phong ngạc nhiên hỏi: “Cho tôi sao?”

Nguyễn Văn Văn: “Đúng vậy.”

Đây là lần đầu tiên cô tặng quà anh, thảo nào anh lại ngạc nhiên.

Nguyễn Văn Văn đẩy anh vào phòng ngủ, muốn anh thay cho mình xem.

Không lâu sau, Lộ Phong thay đồ xong đi ra, bộ âu phục màu trắng mặc trên người anh càng đẹp hơn, Nguyễn Văn Văn chụp cho anh mấy bức ảnh.

Còn đặt thành màn hình khóa điện thoại, mỉm cười hỏi Lộ Phong: “Đẹp không?”

Lộ Phong trả lời: “Em thích là được.”

Tất nhiên cô thích rồi, cực kỳ thích.

Cô thuận miệng hỏi: “Em rất thích, anh thì sao? Anh có thích không?”

Lộ Phong nghĩ cô hỏi bộ quần áo, thật sự rất vừa vặn, nhẹ giọng nói: “Ừm,

thích.”

Nguyễn Văn Văn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, trái tim đập nhanh một nhịp.

Hu hu, chết mất thôi!

Cô nhớ ra trên bàn trang điểm vẫn còn đồ, bèn kéo anh vào phòng ngủ, nở nụ cười bí ẩn, đưa giấy tờ cho anh.

Lộ Phong nghi ngờ nhận lấy: “Em muốn tôi ra nước ngoài với em à?”

Anh biết Nguyễn Văn Văn có một chiếc máy bay tư nhân, cũng biết lúc cô có thời gian rảnh sẽ rủ nhóm chị em đi chơi.

Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không phải đi chơi.”

Lộ Phong: “Vậy là gì?”

Nguyễn Văn Văn: “Từ hôm nay trở đi chiếc máy bay này là của anh.”

“……” Lộ Phong hỏi: “Vì sao cho tôi?”

Nguyễn Văn Văn mỉm cười: “Phần thưởng dành cho anh.”

Lộ Phong càng khó hiểu: “Tôi đã làm gì à?”

Nguyễn Văn Văn nhào vào lòng anh, vòng tay qua eo anh nói: “Anh like vòng bạn bè của em, hi hi, like rất nhiều.”

Lộ Phong:“……”

Buổi tối, Nguyễn Văn Văn đã trả lại phần thưởng hơn thế, phần thưởng này khiến cả người cô mỏi nhừ, cô quấn mình trong chăn nói sẽ không bao giờ làm nữa.

Lộ Phông vừa tắm xong, chưa mặc quần áo ngủ, chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo, viền khăn trùm đến đầu gối. Anh bước vào với ly nước mật ong trên tay.

Ly nước này để Nguyễn Văn Văn uống, giọng cô đã khàn đặc.

Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng bước chân lại chui tọt trong chăn, rất lâu sau mới chui ra. Cánh tay ra trước cái đầu ra sau.

Lộ Phong nghiêng người kéo cô.

Bàn tay của cô quơ loạn xạ.

Sau đó hình như đã bắt được thứ gì, cô kéo mạnh, trên tay có thêm một món đồ.

Cô ngẩng đầu nhìn, nắm chặt chiếc khăn tắm trắng trong tay, chiếc khăn lúc đầu quấn trên người Lộ Phong.

Lúc này anh cảm thấy mát lạnh.

Nguyễn Văn Văn:...

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận