Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 29:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mí mắt của Nguyễn Văn Văn chợt run rẩy kịch liệt, cô lập tức buông tay ra: "Vậy cậu chủ đi đâu rồi?"

Thím Chu: "Cậu chủ đi nghe điện thoại, hình như là chuyện của công ty."

Thím Chu đặt cốc xuống, xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa mới dừng lại: "Mợ chủ đánh giá cậu chủ cao như vậy, ông chủ và bà chủ chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Thím Chu nói ông chủ và bà chủ là đang đề cập đến bố mẹ của Lộ Phong.

Thím Chu nói xong, trên mặt nở một nụ cười tươi rói.

Nguyễn Văn Văn: "..."

Lộ Phong quay lại sau khi gọi điện thoại xong thì thấy Nguyễn Văn Văn bĩu môi nhìn mình với ánh mắt mang theo vẻ ai oán, Lộ Phong không hiểu nguyên nhân, hỏi cô: "Em sao vậy?"

Nguyễn Văn Văn ngượng ngùng nói cho anh biết chuyện mới xảy ra, lại không nỡ giận anh, duỗi thẳng cánh tay nói: "Ôm em một cái đi."

Trình độ làm nũng của cô Lộ ngày càng thuần thục, Lộ Phong bất lực lắc đầu, bước đến gần ôm lấy cô.

Trên bàn trang điểm còn chất đống một số món trang sức chưa mở ra, Lộ Phong ôm cô ngồi xuống, anh vừa mở từng hộp ra vừa hỏi ý kiến vợ: "Thích không?"

Nguyễn Văn Văn thích nhận được quà tặng của Lộ Phong nhất, cô cảm thấy đó là biểu hiện Lộ Phong yêu cô, gật đầu nói: "Thích lắm."

Cô cầm một sợi dây chuyền kim cương trong số đó rồi nài nỉ anh đeo lên cho mình.

Lộ Phong nhìn cô, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức. Vào kỷ niệm ngày cưới lần trước, anh tặng trang sức cho Nguyễn Văn Văn, đứng dậy muốn đeo cho cô nhưng lại bị cô ghét bỏ né tránh.

Bây giờ anh vẫn còn nhớ mồn một Những lời cô nói vào lúc đó: "Chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, đừng quá chìm đắm vào trong đó."

Sau đó, tiết mục tặng quà thường xuyên xảy ra, nhưng anh không còn chủ động đeo cho cô một lần nào nữa, dù sao thì cô Lộ cũng không muốn anh đeo, anh cũng chiều theo ý cô.

Suy nghĩ hơi rối loạn, anh liếc nhìn cô và hỏi: “Em có biết bây giờ mình đang làm gì không?”

Nguyễn Văn Văn chớp hàng mi dài, đáy mắt tràn đầy tia sáng, đuôi mắt cong lên, mỉm cười nói: “Đương nhiên là em biết mình đang làm gì rồi.”

Cô làm nũng, nói: “Anh đeo cho em đi mà, em muốn anh đeo lên cho em.”

Dáng vẻ lúc nói chuyện của cô rất chân thành, không giống như đang trêu chọc anh. Sau khi lặng im mấy giây, Lộ Phong nhận lấy, đầu ngón tay trắng nõn quét qua làn da sau cổ cô, nghiêng đầu gài lên.

Sau khi cài xong thì thu tay lại.

Lúc đầu ngón tay buông xuống lại quét ngang qua cánh tay cô một cái.

Vô ý trêu chọc mới là chết người nhất, trái tim của Nguyễn Văn Văn đập thình thịch, ngón tay vô ý run lên một chút, không dám nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt lén liếc nhìn anh một cái.

Nhìn xong thì suýt chút nữa không thở nổi.

Hu hu, chồng cô đẹp trai quá.

Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần thứ một trăm Nguyễn Văn Văn chìm đắm trong nhan sắc quyến rũ của Lộ Phong.

Lộ Phong không biết suy nghĩ trong lòng Nguyễn Văn Văn, thấy cô cúi đầu, rũ mi mắt thì nghĩ rằng cô không vui vẻ. Người như anh không biết dỗ dành người khác cho lắm, khi thấy không còn sớm nữa thì kề sát vào hỏi cô: “Đi ngủ đi, hửm?”

Anh nhích đến rất gần.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến bên tai khiến cô phải quay đầu lại, trong lúc hốt hoảng đã dán mặt mình lên môi anh.

Cô ngây người, chú nai con trong lồng ngực húc bay tứ tung.

Khuôn mặt chẳng hiểu sao lại trở nên nóng rực.

Anh sửng sốt, trong con ngươi đen láy hiện lên cảm xúc khác thường, yết hầu nhúc nhích, sau đó anh lùi lại.

Nụ hôn chẳng hề mang theo bất kỳ chút tình dục nào xảy ra quá đột ngột, gương mặt của Nguyễn Văn Văn đỏ bừng.

A a a, anh cũng quá biết cách trêu chọc người khác rồi.

Cô sắp điên mất thôi!

Dáng vẻ đỏ mặt của cô Lộ vẫn rất đẹp, khóe miệng của Lộ Phong nở một nụ cười nhạt, khóe mắt bỗng nhiên thấy được ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, ý cười lại biến mất.

Ngay cả anh cũng không biết mình đang cười cái gì.

Tiếng thông báo của di động vang lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho anh, anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, là người bạn bác sĩ ở nước ngoài của anh.

Vào lúc sáng anh lại hỏi ý kiến về chuyện Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, bây giờ đối phương trả lời.

Anh ho nhẹ một tiếng, nói một câu: “Tôi có việc, em ngủ trước đi.”

Sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi Lộ Phong rời đi, Nguyễn Văn Văn nhìn thoáng qua phía sau, xác định anh không có ở đây nữa rồi mới bụm mặt, lặng lẽ hét chói tai.

A a a, ánh mắt của anh quyến rũ quá đi mất!

Trong chốc lát, di động rung lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho cô, là Trâu Mỹ.

Vừa rồi cúp điện thoại quá gấp, Trâu Mỹ không biết tình huống bên Nguyễn Văn Văn ra sao nên rất lo lắng, lần này không gửi voice chat nữa mà đổi thành gõ chữ.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Huyền Môn Thần Toán Quẻ Quá Linh, Nóng Nảy Toàn Bộ Kinh Thành!