Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 30:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Z: [Các cậu vẫn ổn chứ? Có cãi nhau không thế? Văn Văn à, nếu như cậu bị bắt nạt thì nhất định phải nói cho tớ biết nhé, tớ sẽ đi cào Lộ Phong ngay.]

R: […]

Trâu Mỹ không biết cô gửi dấu ba chấm là có ý gì, vội hỏi: [Có phải cậu đã xảy ra chuyện rồi không?]

R: [Tớ đúng là đã xảy ra chuyện.]

Z: [Chuyện gì?]

R: [Tớ phát hiện tớ rất thích ông xã của tớ!]

Trâu Mỹ nhíu mày, thầm nghĩ: Trước kia cậu chưa từng nói thích anh ta bao giờ, còn luôn lên án anh ta. Quả nhiên, mất trí nhớ là liều thuốc hay chữa khỏi hết mọi thứ.

Z: [Thích nhiều đến mức nào?]

R: [Hu hu, tớ có thể lấy mạng tới đổi.]

Z: [Chỉ mong là một ngày nào đó cậu khôi phục trí nhớ rồi thì vẫn giữ suy nghĩ này.]

Trâu Mỹ đã tìm kiếm một vài tài liệu, mất trí nhớ là một việc rất trùng hợp, có người cả đời cũng sẽ không mất trí nhớ lấy một lần, có người lại có khả năng mất trí nhớ hai, ba lần, hoặc là rất nhiều.

Nhưng những việc đó không phải là thê thảm nhất, thê thảm nhất chính là mỗi lần sau khi cô mất trí nhớ thì đều quên hết những chuyện xảy ra trước đó.

Trâu Mỹ hy vọng, nếu ngày nào đó Nguyễn Văn Văn khôi phục trí nhớ thì vẫn còn có thể nhớ được tâm trạng lúc này.

R: [Dĩ nhiên phải vậy rồi, cho dù tớ thay đổi thế nào, Lộ Phong cũng là người tớ yêu nhất.]

Z: […]

Trâu Mỹ chụp những lời này lại, chờ ngày vả mặt đến.

Thật ra Trâu Mỹ cũng không phải không muốn Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong hòa hợp, chủ yếu là lo lắng đây không phải là quyết định mà cô đưa ra trong trạng thái tỉnh táo.

Nhưng cho dù thế nào, cô ấy cũng sẽ ủng hộ cô.

Trâu Mỹ không tạt nước lạnh Nguyễn Văn Văn mãi, phụ họa nói: [Thật ra tổng giám đốc Lộ cũng khá tốt, nếu các cậu yêu nhau thật lòng thì cũng là một đoạn giai thoại đấy.]

Nguyễn Văn Văn bảo đảm: [Yên tâm, bọn tớ nhất định sẽ yêu nhau thật lâu.]

Cũng không biết là cô nói câu này quá hào hùng hay sao mà sau khi trả lời xong, cô đã bất cẩn ngã cắm đầu từ trên giường xuống.

Tư thế ngã không lịch sự cho lắm, cô che mông ngẩng đầu lên, người còn chưa kịp đứng lên thì đã thấy một đôi chân của người đàn ông ở đằng trước, trên chân của anh mang dép lê màu xám tro.

Là Lộ Phong.

Tư thế cúi đầu quỳ lạy này của cô quá mức quỷ dị.

Lộ Phong cúi đầu, hiếm thấy tỏ ra hài hước, mỉm cười nói: “Cô Lộ à, lễ này hơi long trọng quá mức rồi đấy.”

Nguyễn Văn Văn nhìn tư thế quỳ của mình, quả thật rất “long trọng” nhưng so với long trọng thì điều quan trọng nhất chính là xấu hổ.

Sao cô có thể quỳ được cơ chứ, còn cần thể diện nữa hay không đây?

Cho dù chính cô không cần mặt mũi nhưng là một đứa con gái của bố, cho dù là vì bố cô, cô cũng cần thể diện.

Cô chống hai tay xuống đất định đứng lên, lúc ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt của Lộ Phong.

Trên sống mũi anh đeo mắt kính gọng bạc, ánh đèn phản chiếu trên mắt kính khiến cho đôi mắt anh càng sáng như sao trời, giống như có ánh sao chạy ra vậy.

Nguyễn Văn Văn nhìn đến ngớ người.

Mặt mũi quan trọng sao?

Không, mặt mũi sao có thể quan trọng bằng ông xã của cô chứ!

Cánh tay run lên, cô lại ngã nhào xuống thảm.

Nguyễn Văn Văn càng ngã càng mạnh, lần thứ hai không được thì lại thử lần thứ ba, nhưng vẫn không đứng dậy được. Lộ Phong không thể nhìn được nữa, xoay người lại kéo cô lên.

Lúc này cô cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, không bị kéo mà ngược lại còn túm được người ta.

Thật trùng hợp, là ngã vào trên người Lộ Phong.

Nguyễn Văn Văn híp mắt cười nói: “Vẫn là tư thế như thế này thoải mái hơn.”

Quần áo mùa hè rất mỏng, lúc này tư thế của hai người lại hơi mập mờ, cả người Lộ Phong dần dần nóng lên, nơi nào đó có dấu hiệu thức tỉnh.

Người bò trên người anh lại không hề thành thật, cứ cọ vào chỗ này một chút, cọ vào chỗ kia một chút khiến ngọn lửa trong cơ thể của anh dường như càng lớn hơn, trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, đầu ngón tay nắm lấy eo của cô, khẽ ho một tiếng: "Em không định đứng lên à?"

Ngoài khuôn mặt, Nguyễn Văn Văn cũng thích giọng nói của anh nhất, phải biết rằng năm đó anh là chiêu bài của đài phát thanh trường đại học T, mỗi buổi trưa đều có thể nghe thấy giọng đọc diễn văn của anh.

Đó cũng là giây phút khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời học sinh.

Đã từng có lúc cô si mê đến mức ghi âm lại tất cả đoạn văn mà anh đọc, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải nghe.

Giọng nói của anh đã cùng cô trải qua cả quãng thời gian đi học.

Giọng nói của anh quá quyến rũ khiến trái tim của Nguyễn Văn Văn run rẩy, lại cọ vào trước ngực anh một cái.

Sợi tóc của cô quẹt qua cằm của Lộ Phong, hơi ngứa, anh nghiêng đầu đi, hỏi lại lần nữa: "Em không đứng lên à?"

Nguyễn Văn Văn ôm lấy anh như ôm một con búp bê, gương mặt tươi cười rạng rỡ, còn chớp mắt mấy cái: "Chúng ta cứ ôm nhau như vậy đi ngủ cũng khá được đó."

Lộ Phong: "…"

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận