Saved Font

Trước/406Sau

Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 185

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Nhớ anh rồi.”

Anh không đùa giễu trêu cô nữa mà nói giọng trầm nhẹ khiến tai của Ngôn Tiểu Nặc như muốn nóng đỏ lên. Nghe giọng anh nói cô hiểu ngay ý, cô mệt không muốn cử động, lầm bầm nói nhỏ: “Không muốn có thai…”

Mặc Tây Quyết nhướn mày và hôn nhẹ lên bờ trán ướt đấm của cô, Ngôn Tiểu Nặc quay người lại.

Cô bị anh bế vào phòng ngủ.

Lần này tỉnh dậy, cô phát hiện đầu giường có đặt một cốc nước ấm và một viên thuốc. “Em uống đi, sau này anh sẽ chú ý, em không cần phải uống thuốc nữa.” Mặc Tây Quyết mặc đồ xong quay người rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào viên thuốc trong lòng bàn tay, trầm lặng một hồi lâu rồi uống nó.

Đến trường, Phó Cảnh Dao từ Mỹ đã trở về nhìn thấy cô liền kéo cô vào tay cô ấy vừa bất ngờ vừa vui, “Tối qua tôi đã về rồi, gọi điện cho cô mấy cuộc mà không thấy nghe, rốt cuộc là cô đã đi đâu vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc cười đáp lại: “Tôi có chút việc nên về quê, là tôi đã sai, tôi xin lỗi nhé.”

Phó Cảnh Dao thở nhẹ nhõm, chu miêng lên: “Tôi có quà cho cô, nhưng không biết là hôm nay cô cũng đi học nên không mang, về nhà tôi sẽ đem đến cho cô!”

“Là quà gì vậy?” Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên.

Phó Cảnh Dao cười nói: “Là một món quà lưu niệm của Disney Land, rất là đẹp, tôi có mang về cho cô.”

“Cảm ơn cô, Cảnh Dao.” Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng, “Cô ngồi máy bay có mệt không? Sao không nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi học?”

Phó Cảnh Dao thở dài một hơi: “Ở nhà không làm gì cũng chán, bố mẹ và anh trai tôi đều có việc để làm, ngay cả ông nội tôi cũng ra ngoài đi khảo sát rồi.”

“Ông nội cô ra ngoài đi khảo sát rồi?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên. “Cô không cần lo lắng cho ông.” Phó Cảnh Dao biết rõ, “Ông là người đi đâu xa đều không bao giờ chào tạm biệt ai cả, thật đáng ghét.”

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên. “Tôi nên chúc mừng cô mới đúng, được chọn làm thư ký trưởng của hội sinh viên.” Phó Cảnh Dao cười tít mắt lại, “Lần này Mặc Tây Quyết lại hời quá rồi có được một thư ký mới.”

Nụ cười trên gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên tan biến, trở nên ngượng ngùng. “Cảnh Dao, không được nói linh tinh.” Giọng nói ấm áp dịu dàng của Lục Đình vang lên, “Tôi và Ngôn Uyển Cừ chỉ là bạn học mà thôi.”

Phó Cảnh Dao lập tức không dám nói, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại có một kiểu như “Giải thích chính là che giấu”. Lục Đình có phần bất lực, không muốn nói nhiều và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ngày mùng 1 tháng sau là lễ khai mặc hội thể thao nên buổi sáng em phải đến lễ khai mạc đó.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Em biết rồi, em nhất định sẽ tới.”

“Phải mặc đồng phục đừng quên đấy.” Lục Đình dặn dò cô một lần nữa. “Vâng, vậy công việc chuẩn bị lễ hội thể thao đều chuẩn bị xong cả chưa?” Ngôn Tiểu Nặc có chút tội lỗi, “Nhà em có chút việc nên về quê hai ngày, hôm nay mới quay lại.”

“Đều đã chuẩn bị xong rồi, không cần lo lắng.” Lục Đình cười và hỏi, “Nhà em có việc gì sao?”

“Về Liên Sơn một chuyến.” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại. “Lên Sơn…” Lục Đình giọng nhẹ xuống nói, trên gương mặt lộ lên biểu cảm bàng hoàng. “Lục học trưởng, lần này em về gấp quá, em chưa kịp nghe ngóng được gì, em xin lỗi.” Ngôn Tiểu Nặc xin lỗi rất thành khẩn.

Lục Đình lắc đầu, giọng nói ấm áp: “Không sao, vốn dĩ đó là việc của anh, em đồng ý giúp đỡ như vậy đã khiến anh rất mừng rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc mím môi, tự nhắc trong lòng răng lần sau về quê nhất định sẽ đi hỏi thăm.

Sau khi Lục Đình rời đi, Phó Cảnh Dao im lặng một hồi lâu lúc này mới lên tiếng nói chuyện hỏi dò: “Này, cô giúp Lục học trưởng chuyện gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn xung quanh, kéo Phó Cảnh Dao đến vườn hoa nói sự thật cho cô nghe, “Vì vậy, sau này không được nói rằng Lục học trưởng và tôi có gì nhé.”

“Vậy là tôi đã sai thật rồi.” Phó Cảnh Dao thở dài và thần sắc tỏ ra đã hiểu, “Sau này tôi sẽ không nói nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc biết cô là người nói sẽ làm, cười gật đầu và không nói thêm nữa. “Vậy nói ra thì Lục Đình cũng khá tội.” Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, “Anh ấy có nói ra manh mối nào không, để tôi cũng sẽ giúp anh ấy tìm xem sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Lục học trưởng chí nói người con gái đó là anh đã gặp ở Liên Sơn, cô ta họ Ngôn rất là đẹp.”

“Đây là được gọi là manh mối sao.” Phó Cảnh Dao cau mày lại, “Thực sự khó như mò kim đáy bể.”

“Nếu như dễ tìm như vậy thì Lục học trưởng cũng không đến nỗi phải chờ 12 năm như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười gượng gạo.

Phó Cảnh Dao gật đầu, “Tôi cũng nhớ ra rồi, để tôi về nhà hỏi anh trai tôi, xem xem anh ấy có cách gì không.”

“Vậy cũng tốt.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói. “Đúng rồi, cuộc thi chung kết thiết kế sắp tới rồi.” Phó Cảnh Dao nói, “Lần này không được giống như lần trước đâu đó.”

Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười trấn an cô: “lần này sẽ không phát sinh nữa.”

“Nhưng lần này có phần bỏ phiếu qua mạng, tôi thấy cũng không dễ dàng gì.” Phó Cảnh Dao lắc lả đầu, “Có điều fan hâm mộ của cô nhiều như vậy, chắc không có vấn đề gì.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một hồi, “Chỉ sợ cho dù có được giải nhất, cũng không được yên ổn.”

“Cô đang nói đến người hại cô lần trước sao?” Phó Cảnh Dao hỏi nhẹ cô, “Không phải cô ta pháp luật trừng trị rồi sao?”

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, mấy ngày này gia đình nhà người cậu không tìm đến cô và bà ngoại, điều đó khiến trong lòng cô rất bất an.

Nếu như nói gia đình nhà cậu đã thay đổi, vậy đó thực sự là mơ giữa ban ngày.

Họ nhất định đang toan tính thứ gì đó, cũng may bà ngoại có dì Lữ và Tiểu Linh bên cạnh cô cũng yên tâm một chút. “Uyển Cừ, chút nữa cô đi cùng tôi về nàh lấy quà nhé?” Phó Cảnh Dao nói nhẹ nhàng với cô.

Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên đồng ý: “Được, vậy giờ chúng ta đi thôi, có điều như vậy có tiện không?”

“Sao lại không tiện thì, chắc có mỗi anh trai tôi ở nhà.” Phó Cảnh Dao cười nói.

Trước/406Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi