Saved Font

Trước/87Sau

Triền Miên Độc Chiếm

Chap 55 Đứa Con Của Hắn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ở trong tòa lâu đài u ám một ngày buồn trôi qua cô lặng lẽ ngồi bên cửa sổ ngón tay báu vào khung cửa hy vọng hái được hoa đào bên ngoài, mùa xuân đến hoa nở rộn ràng cô muốn hít thở khí trời, tuy là ở Pháp nhưng nhà của Ngạo Khê rất thuần túy mang vẻ đẹp quê nhà

_Mùi hoa anh đào thật là thơm ... ưm...ưm...

Hàm Vi chưa kịp hít thở một ngụm không khí nào, cổ họng đã bị chặn đứng, cô ôm ngực lông mày chau lại khốn khổ, mùi hoa mà mỗi mùa xuân cô thường ngửi bây giờ nó làm khứu giác cô mẫn cảm chỉ muốn nôn mửa

_Ưm..ọe...khó chịu quá...

Cô hươ loạn xạ cố gắng đóng cửa sổ, gương mặt xoay đi cố tìm đường đi vào phòng tắm xả nước rửa mặt, càng lúc cảm giác nôn ói càng mạnh dù không phải là mùi cá tanh nhưng cảm giác bây giờ sặc sụa sắp nôn lộn ruột

_Bịch...

Cô tông phải Ảnh Thuần Vương khi hắn mở cửa bước vào hằng hộc cô một số chuyện, nào ngờ vầng tráng nhỏ đập vào bắp tay hắn, hắn nhíu mày gương mặt sắc lạnh nhìn bàn tay nhỏ đang bịt miệng của cô, trông cô xanh xao quá

_Bị làm sao?

Ảnh Thuần Vương thoáng chút nghi hoặc, tình trạng này rất giống một chuyện hắn không muốn xảy ra, bàn tay lớn kéo cổ tay cô quăng mạnh xuống giường, cô nhỏm dậy mồm vẫn không ngừng nôn, hắn nhìn thấy càng khó chịu hơn, thân người nóng nảy ngồi xuống giường, động tác thô bạo kéo tay cô bắt mạch

_"hmm"

Hắn bắt mạch, cơ mặt căng như dây đàn, hầu kết nghẽn lại không muốn lên xuống, những tia lạnh trong lòng mắt thật u tối, gương mặt lãnh khốc bỗng trầm mặt khó coi, chuyện hắn không muốn rốt cuộc cũng tìm đến gây họa, ngực trái hắn thắt lại tâm tư sóng vỗ chỉ toàn những mãn tối bắt đầu gào thét

_Ai cho phép em mang thai???

Ảnh Thuần Vương hất tay cô đứng dậy, thanh âm khàn đục vang lên thật lớn, bàn chân nóng giận đá đổ lọ hoa tường vi làm những cánh hoa mỏng manh dập nát dưới chân hắn, một tháng không gặp nhau do vết thương đúng là thảm họa khi hắn không quan sát được chu kỳ của cô, cô mang thai là một bất lợi, hắn hận điều oan nghiệt này, hắn hận định mệnh như dòng xoáy cứ lao đao trên con đường hận thù

_Mình có thai?

Hàm Vi như chết lặng dưới đống đổ nát ân oán, cô ngỡ ngàng cắn môi, việc hình thành giọt máu của hắn còn gì ngang trái hơn, cô thừa biết mang trong mình cốt nhục của hắn là chuyện không thể, nhưng mầm sống này đã cựa quậy cô không nhẫn tâm hủy hoại có điều hắn sẽ không để yên

_Tôi sẽ hủy thứ nghiệt chủng này, em đừng mong thoát khỏi

Hắn nâng khuôn mặt mù lòa khổ sở ngập trong nước mắt đau thương, lời nói của hắn tàn nhẫn còn hơn loài thú dữ, hắn không cần đứa bé này cũng đâu cần nhẫn tâm như vậy, trái tim cô sao lại đau đớn vô tận, nó đau thắt nhiều hơn là cảm giác ghét bỏ, có lẽ cô là người có nhiều xúc cảm cho nên những gì đang diễn ra cứ như đánh đổ mọi tình cảm của cô, cái thai này đúng là thật trớ trêu cô tự trách tại sao nó có thể hình thành khi mà giữa hắn và cô chỉ là mối hận thù sâu sắc

_Anh là đồ khốn nạn, tôi hận anh...cả đời cũng không hết hận anh!

Hàm Vi đứng dậy gào lên, đôi mắt sáng rực như nhìn thẳng vào hắn, cô nói với tất cả nghẹn ngào uất hận, tại sao cõi lòng đớn đau khi mà hắn không phải người cô yêu vậy mà trái tim vẫn vì hắn đánh sai một nhịp, trớ trêu...cô chỉ biết tự trách số phận đã cho cô gặp hắn lại còn bắt cô mang cốt nhục của hắn

_Chính tay tôi sẽ hủy cái thai này, giữa chúng ta không có chuyện tình cảm lấn lướt, nên nhớ tôi sẽ chôn sống cả nhà họ Hàm

Ảnh Thuần Vương mấp máy lời tuyệt tình trên cánh môi anh đào, đáy mắt u tối ẩn sâu nỗi niềm bí ẩn, bàn tay bất giác sờ lên cái bụng đang có một mầm sống nhỏ tha thiết hình thành, lời thốt ra trong cõi lòng cũng bị đâm mạnh một nhát len lõi cảm giác đau thắt, tự tâm sinh ra lý trí không kìm lại được, lời cô nói sẽ hận hắn cả đời nó như in sâu vào thần trí thật sâu sắc và dường như không có tổn thương mất mác nào sánh bằng, hắn chỉ có thể chôn chặt một điều ở trong lòng, mọi quyết định đều không thể giải tỏa hết đớn đau, càng đi sâu vào hận thù hắn càng nhận ra mình như đang đi vào ngõ cục, tâm can bị xé ra hàng trăm mảnh cũng không thể nào làm theo dòng duy nghĩ hiện giờ, chỉ biết cố gắng đem lý trí khô khốc ngăn chặn trái tim sắp tan chảy

_Tại sao tôi có thể mang thai gần một tháng khi mà lúc đó anh cho tôi uống thuốc tránh thai rất nhiều? Chuyện này không phải mình tôi muốn, anh không có quyền hủy hoại đứa bé

Hàm Vi rớt nước mắt, khóe mắt đó chứa đựng đầy kiên định, một sức mạnh có thể phá hủy trái tim băng giá của hắn nếu như hắn cứ nhìn cô mãi, hắn không muốn bí mật giấu kín trong lòng bị lộ ra, dáng vẻ băng lãnh vẫn một mực che đậy, ẩn trong thần sắc lạnh lẽo hắn tàn độc lần nữa khẳn định

_Đừng mong cái thai này yên ổn thành hình

Ảnh Thuần Vương dang bàn tay to áp trên gương mặt có dòng nước ấm đang loan ra bàn tay thô ráp của mình, thanh âm khô hạn cất giấu những mảnh ghép buồn, trái tim hắn từ lâu đã không vì ai mà đau đớn, nhưng lần này lòng ngực có tản đá lớn đè xuống, kéo đi tất cả khí chất vô tình...

_Nếu anh muốn hủy cái thai này, vậy cứ giết tôi luôn cũng được

Cô yêu cầu hắn một điều xem như là lối thoát, việc nhẫn tâm này chắc là hắn làm được còn gì, cô nghĩ dòng máu lạnh lẽo từ trong người hắn có gì mà không ra tay được, cô đã khó khăn lắm mới có thể cô đọng lời nói cố gắng bật ra cánh môi mỏng manh, nào ngờ hắn chỉ khướt từ, đen tối bỏ đi, một động tĩnh nhỏ cũng không muốn để cô nhận ra

Trước/87Sau

Theo Dõi Bình Luận