Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 113

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lạc Dĩ Huân? Lạc Dĩ Huân... Tại sao lại là Lạc Dĩ Huân? Giờ phút này Lạc Khuynh Nhan có loại cảm giác muốn được chết ngay lập tức.

"Em không có nghe lầm, tên con là Lạc Dĩ Huân, là con của em, cũng là con của tôi..."

Thẩm Mộng Hi nói mỗi một câu khuôn mặt đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

"Trứng của em là từ nửa năm trước lần tôi cho em uống thuốc kích dục sau đó tôi tự mình lấy ra, để có tinh trùng, tôi đã lấy tủy xương của mình, nước ngoài đã nghiên cứu được kỹ thuật này, đội trưởng đội y tế của cậu đã từng tham gia cuộc nghiên cứu kỹ thuật..."

Thẩm Mộng Hi nhìn biểu tình Lạc Khuynh Nhan giờ này giống như uống phải thuốc độc, đau đớn trong lòng mà cũng mang theo một chút thống khoái...

"Sau đó em theo An Đức Mỗ rời đi, vì muốn giữ em lại, tôi liền cho đội trưởng đội y tế giúp tôi thụ thai, tỷ lệ số người có thai rất thấp, thêm nữa phụ nữ muốn mang thai với phụ nữ không phải là điều dễ dàng, tôi đã thử hai lần đều thất bại..."

Thẩm Mộng Hi tiếp tục nói.

"Lần cuối cùng, là lúc tôi đến thiên đường trò chơi tìm em, vào hai ngày trước tôi đã làm thụ thai, không ngờ lần đó lại thành công, nhưng tôi vẫn nghĩ chưa thành công... có thể là tôi quá thận trọng, trước mỗi lần làm yêu với em, tôi đều bí mật uống thuốc tránh không bị sảy thai..."

Đó là loại thuốc mới họ vừa nghiên cứu, mùi cực kỳ kinh khủng, rất khó uống, nhưng Thẩm Mộng Hi vẫn kiên trì uống, chỉ là mỗi lần uống xong sắc mặt đều tái nhợt khó chịu, đều cau mày.

Nàng nhàn nhạt nhìn Lạc Khuynh Nhan, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi dưới cắn chặt, bộ dạng chịu đựng.

"Sau đó, một ngày trước khi trở về Tây Thanh thị, tôi có dấu hiệu mang thai, tôi nghi ngờ phải chăng đã mang thai thành công, cho nên tôi nói dối em chuẩn bị trở về Tây Thanh thị tìm đội trưởng kiểm tra..."

Thẩm Mộng Hi ngưng một chút, với vẻ thưởng thức nhìn Lạc Khuynh Nhan.

"Kết quả? Em biến mất, tôi vội vã cuống cuồng trở lại, nhưng em lại nói muốn chia tay tôi?"

"Đừng nói nữa được không?"

Lạc Khuynh Nhan bịt tai, không muốn nghe tiếp nữa, đứa con của cô? Đứa bé là con của cô? Tại sao sau cùng vẫn là chính tay cô giết chết?

Thẩm Mộng Hi trào phúng mỉm cười với Lạc Khuynh Nhan.

"Sau đó, tôi ngày đêm không ngừng nghỉ đi tìm chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình, thậm chí gặp mặt tôi em cũng từ chối, cuối cùng đội trưởng đội y tế đến Hoành Giang thị khám cho tôi, tôi cầm tờ đơn kiểm tra về nhà đợi em, không biết nên nói với em hay là không, hay là nên tìm chứng cớ trước rồi nói sau, nhưng em lại đi với An Đức Mỗ mất rồi..."

Tại thời điểm này lòng trả thù của nàng đặc biệt nồng nặc.

"Nhưng không sao, trong nghiên cứu họ đã nói, lúc thực nghiệm sinh con tỷ lệ sinh ra dị dạng chiếm cao đến 70%, nhưng vẫn có 30% cơ hội sinh ra đứa bé khỏe mạnh, lúc đó tôi nghĩ rằng cho dù dị dạng, cũng là con của tôi và em, tôi nuôi con đến suốt đời cũng không hề gì, cho con cả đời ở bên tôi và em..."

"Xin chị, đừng nói nữa, Hi tỷ tỷ, em xin chị, em sai rồi, em không nên không tin tưởng chị..."

Lạc Khuynh Nhan bỗng quỳ xuống đất, khẩn thiết van xin Thẩm Mộng Hi.

"Biết tại sao tên con là Dĩ Huân không? Còn nhớ năm đó em xé bỏ bức tranh chứ? Lấy oải hương làm cảnh (Dĩ Huân làm cảnh), cho tặng cùng tấm chân tình... lấy bức tranh kia để đặt tên... và cuối cùng tôi để con theo họ Lạc, là thân nhân có huyết mạch của em, nhưng trong thân thể con cũng mang dòng máu của tôi, cho nên mối ràng buộc này muốn cắt đứt thế nào cũng không thể được, lúc đó tôi vọng tưởng dùng con để trói buộc em, không cho em rời xa tôi, không cho em bỏ trốn... đáng tiếc vận mệnh của con cũng giống bức tranh kia..."

Thẩm Mộng Hi tiếp tục nói không lưu tình, không có chút ý muốn ngừng lại nào.

"Nhưng mà, em ở trên sân bay đã nói, tất cả đồ tôi cho đều là để trói buộc em, không sai, mới đầu, con cũng là dùng để trói buộc em, cộng thêm tôi nợ nhà em hai mạng người, mạng của hai chúng tôi trả cho em, được chứ? Chỉ tiếc tôi chết không thành..."

Đôi mắt Thẩm Mộng Hi rũ xuống, khóe miệng nâng lên nụ cười đau thương nhìn xuống Lạc Khuynh Nhan đang quỳ dưới đất bịt tai lại, tâm can vui sướng xen lẫn đau đớn.

"Em xin lỗi, Hi tỷ tỷ, em xin lỗi, tha thứ cho em được không? Em xin lỗi..."

Lạc Khuynh Nhan đau khổ khóc, tại sao cô có thể khốn nạn đến vậy, tại sao không tin tưởng Thẩm Mộng Hi, để cuối cùng thai nhi bị sảy kia là đứa con của cô, tại sao vậy?

Thẩm Mộng Hi lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Nhan.

"Em coi như con hình hài dị dạng đi, dù sao tỷ lệ rất lớn, lỡ như tôi sinh ra quái thai, em không vui vẻ cũng như nhau thôi... dù sao tôi vẫn luôn ghét con nít, con có hay không cũng chẳng khác gì nhau..."

Thẩm Mộng Hi vẫn luôn ghét con nít, nàng lo lắng đứa nhỏ sinh ra sẽ phân tán sự chú ý của Lạc Khuynh Nhan, nhưng nếu Lạc Khuynh Nhan đều đặt hết chú ý lên mình đứa nhỏ, vậy em ấy cũng sẽ không rời khỏi mình, vậy mình vì em ấy sinh đứa con vẫn là có lời... (dạ Thẩm nữ vương, Thẩm đại đại nữ vương =)))

"Có phải lúc nãy em luôn có suy nghĩ hoài nghi kiểu như tôi từng tằng tịu với tên đàn ông khác không?"

Thẩm Mộng Hi lãnh đạm hỏi, không nóng không lạnh...

Bỗng Lạc Khuynh Nhan đứng dậy, nắm tay Thẩm Mộng Hi, chủ động hôn lên bờ môi khô khốc của Thẩm Mộng Hi, nước mắt cứ chảy không ngừng.

"Em xin lỗi, em không nên không tin tưởng chị, em xin lỗi..."

Nhưng, ngay cả cô chủ động hôn Thẩm Mộng Hi, Thẩm Mộng Hi cũng không có một chút phản ứng, thậm chí... đẩy cô ra...

"Được rồi, tôi giải thích xong rồi, Lạc tiểu thư, mời em đi cho? Từ đây chúng ta không còn quan hệ, tôi nợ em cũng trả rồi..."

Thẩm Mộng Hi đẩy Lạc Khuynh Nhan, dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.

"Hi tỷ tỷ, em..."

Lạc Khuynh Nhan cắn môi dưới, muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết nên nói gì? Cô sắp không thể thở nữa, miệng đau rát...

"Cút đi, đừng để tôi trông thấy em lần nữa."

Đôi mắt Thẩm Mộng Hi bỗng toát lên vẻ hung ác, đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan đột nhiên sốc, theo bản năng cuối đầu nhìn về ngón tay thon thả như cành liễu của Thẩm Mộng Hi, mới phát hiện nhẫn trên ngón tay nàng đã không còn.

"Chiếc nhẫn?"

"Nhẫn? Haha, sau khi tôi căn dặn lời sau cùng với Lãnh Tâm Du đã tháo xuống... thứ đồng nát đó không xứng cho tôi lưu niệm..."

Thẩm Mộng Hi nâng tay phải mình lên, không có bất kỳ vật trang sức nào ở trên.

"Thật sự hết khả năng rồi ư?"

Lạc Khuynh Nhan khẩn cầu nói.

"Cậu, cháu biết cậu ở bên ngoài, có thể đưa cô này ra ngoài được không? Cô ấy phiền quá..."

Thẩm Mộng Hi không để ý lời cầu xin của Lạc Khuynh Nhan, bỗng hướng cửa hô to, nàng tin tưởng giọng nàng đủ lớn, Lục Chấn Thiên bên ngoài hẳn sẽ nghe rõ.

Lục Chấn Thiên đẩy cửa vào, lạnh lùng liếc nhìn hai mắt mờ mịt ngấn lệ, xinh đẹp của Lạc Khuynh Nhan.

"Lạc tiểu thư, mời cô đi cho, nếu không tôi không ngại dùng biện pháp mạnh mời cô ra ngoài."

Lạc Khuynh Nhan cười đau khổ.

"Em xin lỗi, nhưng em sẽ tra ra sự thật... chị đợi em..."

Nói xong, Lạc Khuynh Nhan dùng đầu ngón tay tùy ý lau chùi nước mắt của mình, xoay người sượt qua vai Lục Chấn Thiên rời đi.

Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Thẩm Mộng Hi rơi lệ.

"Cậu đã nghe hết tụi cháu đối thoại phải không?"

"Phòng cháu đã được gắn máy nghe lén, nghe thấy rất rõ..."

Vì lo sợ công tước An Đức Mỗ phái người hại Thẩm Mộng Hi, nên phòng Thẩm Mộng Hi được lắp thiết bị nghe lén, cửa ra vào cũng được cài CCTV (là hệ thống truyền hình cáp, thường thì lắp camera, cũng chưa hiểu chỗ này lắm), mà tai nghe trộm chỉ Lục Chấn Thiên có...

"Tại sao cho con bé biết đó là đứa con của nó?"

"Không phải rất tốt sao? Như vậy em ấy sẽ có cảm giác tội lỗi suốt đời, mãi mãi cũng không thể nào đến với người khác, cho dù có đến, cũng vĩnh viễn không xóa được bóng hình cháu..."

Thẩm Mộng Hi nói.

"Nên nói cháu độc ác hay ngu xuẩn đây?"

Lục Chấn Thiên thở dài, cuối cùng Mộng Hi lại lựa chọn làm như vậy.

"Cho dù cháu với em ấy không đến với nhau, cháu cũng phải cho em ấy áy náy với cháu cả đời, bởi vì... bởi vì cháu... cháu không thể nào đến với bất kỳ ai khác..."

Thẩm Mộng Hi suy nghĩ mình và Lạc Khuynh Nhan đã hoàn toàn chia tay, vẫn không thể nhịn được rơi lệ, nhưng nàng có tôn nghiêm của mình, mười năm qua nàng một mực đuổi theo em ấy, nàng đã rất mệt mỏi, đôi khi mệt đến không thể thở cũng phải đuổi theo, nếu không ngay cả vạt áo cũng không thể chạm được...

"Ai, cháu vì buông tay Lạc Khuynh Nhan đã trả cái giá rất lớn đấy? Có biết không? Cháu... sau này có khả năng không thể mang thai được nữa..."

Lục Chấn Thiên hỏi.

"Vậy thì sao, cháu sẽ không sinh con cho bất kỳ ai, ngoại trừ em ấy... nhưng có con cũng vì muốn giữ em ấy lại, nếu không giữ được, đứa bé còn tác dụng gì?"

Thẩm Mộng Hi nhớ đến thai nhi còn chưa thành hình, hốc mắt lại đỏ, dù gì cũng là con của nàng và Lạc Khuynh Nhan, giữ lại giọt máu kết hợp giữa nàng và Lạc Khuynh Nhan, cho dù nói không thương, cũng là để tự lừa dối bản thân.

"Nhưng mà sau này cháu với em ấy không ở bên nhau nữa, với cháu cũng là chuyện tốt, để em ấy trải qua phần đời còn lại trong đau khổ và áy náy đi, haha..."

Bỗng Thẩm Mộng Hi ngửa đầu cười, lệ nơi khóe mắt nhanh chóng lăn xuống.

Vào lúc này, trong trang viên một khu nhà lớn xa hoa ở Paris, An Mộ Ca băng qua con đường mòn lót đá đến một khu nhà hẻo lánh sau trang viên biệt thự.

"Cha, cha... chẳng phải cha bị bệnh sao?"

An Mộ Ca đi theo người dẫn đường đến thư phòng, kết quả thấy cha đứng trước cửa sổ, bóng lưng thẳng thóm hướng về phía cô.

Tất Duy Tư không nhìn lại, hắn nhàn nhạt nói.

"Nếu cha không nói bị bệnh, có phải con vẫn chuẩn bị ở lại nơi đó?"

Giọng hắn hết sức cưng chìu, nhưng mơ hồ có một loại quái dị, để một người quen thuộc như An Mộ Ca tùy tiện cũng phát hiện thấy.

"Cha, cha lừa con? Hừ, con không thương cha nữa."

An Mộ Ca bĩu môi, khoanh hai tay lại không vui nói, giọng mang ý tứ nũng nịu của một cô gái nhỏ.

"Tại sao buông tay?"

Bỗng, Tất Duy Tư bắt đầu đề tài vây quanh chuyến đi lần này của An Mộ Ca...

Ánh mắt An Mộ Ca bỗng trở nên tan rã.

"Cha, con không muốn làm kẻ thứ ba, con hận Lạc Khuynh Nhan lừa con, cũng hận chị ấy đùa giỡn với tình cảm của con, nhưng, từ đầu đến cuối con vẫn không nỡ ngoan độc với chị ấy, con yêu chị ấy, nếu có thể để chị ấy được hạnh phúc, cho dù sau này thế giới chị ấy không có con, con cũng bằng lòng."

An Mộ Ca nghiêm túc nói.

"Hơn nữa, mẹ Lạc Khuynh Nhan có thể với mẹ... là chị em ruột, nếu chị ấy đã không yêu con, con cũng không cần vì chị ấy bước lên con đường loạn luân."

"Ai nói với con mẹ và Nhan Thiều Nguyệt là chị em ruột?"

Tất Duy Tư bỗng bật cười, giọng cười giễu cợt cực kỳ.

An Mộ Ca cau mày.

"Chẳng lẽ không phải?"

"Không phải đâu, mẹ con với Nhan Thiều Nguyệt không có quan hệ máu mủ, cả hai chỉ lớn lên trong một cô nhi viện, hai người bọn họ sở dĩ họ Nhan, cũng chỉ vì thầy chủ nhiệm chăm sóc họ họ Nhan mà thôi, hơn nữa con có thấy có chị em ruột nào mà chênh nhau ba bốn tháng tuổi không?"

Tất Duy Tư giải thích.

"Không đúng? Là Thẩm Mộng Hi nhầm lẫn, hay chị ta muốn lừa con?"

An Mộ Ca nhất thời không phân định được lúc đó Thẩm Mộng Hi kích động là vì lý do gì, chẳng lẽ vì muốn giữ Lạc Khuynh Nhan lại?

"Lúc đó cô ta thâm nhập vào máy tính chủ của cha, chỉ vừa sít sao thấy tên mẹ con trong tài liệu cô nhi viện, đúng rồi, còn có tài liệu Nhan Thiều Nguyệt mới liền hiểu lầm hai người là chị em ruột, thật sự là quá ngu xuẩn a."

Tất Duy Tư lắc đầu, nhưng vẫn không quay đầu nhìn An Mộ Ca.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi