Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 112

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thiếu nữ trước mắt chẳng qua chỉ gật đầu trầm ngâm, sau đó nở nụ cười.

"Hi tỷ tỷ."

Cô quay lưng về hướng ánh nắng chói mắt, trong ánh nắng một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lấy bóng người, cộng thêm mỗi tia sáng chứa cả vườn hoa oải hương không lời nào có thể tả xiết, dường như đang vẽ nên một mộng cảnh huyền ảo.

Thẩm Mộng Hi bỗng sững sốt kinh ngạc, Hi tỷ tỷ? Nàng dường như nghe thấy trái tim mình đau nhói, kêu gào, một loại cảm xúc khó thể giải thích...

"Hi tỷ tỷ là khách du lịch đến đây chơi hả?"

Thiếu nữ thấy Thẩm Mộng Hi nhìn chăm chăm mình không chớp mắt, suy nghĩ một lúc, rồi đặt câu hỏi của mình.

Thẩm Mộng Hi lúc này mới hoàn hồn, hai gò má tươi sáng ửng đỏ một mảnh, hơn nữa nóng ran vô cùng, nàng gật đầu.

"Đúng vậy, chị ở khách sạn sau núi, còn em?"

Bây giờ Thẩm Mộng Hi vô cùng muốn biết có thể nhìn thấy thiếu nữ trước mắt này một lần nữa không...

"Haha, em sống trên nông trại, hoan nghênh chị đến nông trại tìm em chơi."

Thiếu nữ mỉm cười nói, cô nói xong, cúi ngực xuống.

Lúc này, Thẩm Mộng Hi mới để ý thấy bức tranh, giá vẽ, bảng pha màu để bên cạnh chân thiếu nữ.

"Em đến đây vẽ tranh phong cảnh à?"

Thẩm Mộng Hi cũng cúi ngực xuống, giúp cô nhặt dụng cụ vẽ tranh trên đất.

"Vâng, xem như là bài tập hè, cơ mà vẫn chưa vẽ xong..."

Thiếu nữ nhận lấy dụng cụ vẽ tranh Thẩm Mộng Hi đưa, xếp chỉnh tể từng cái trên ngăn lửng giá vẽ.

"Cảm ơn Hi tỷ tỷ..."

Thiếu nữ gật đầu cảm ơn Thẩm Mộng Hi, đeo giá vẽ lên lưng xong vẫy tay chào Thẩm Mộng Hi, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng lại bị Thẩm Mộng Hi kéo cổ tay lại.

Thẩm Mộng Hi kéo cổ tay thiếu nữ, ngăn chặn cô rời khỏi tầm mắt của mình, trong đầu óc từng động tác không hề trải qua suy nghĩ, cho nên lúc nhìn thấy ánh mắt khó hiểu thiếu nữ nhìn nàng, nàng tỏ ra lúng túng không thôi.

"Chị gọi em Nhan nhi nha?"

"Ừm, cha mẹ cũng gọi em như vậy."

Lạc Khuynh Nhan nói.

"Hi tỷ tỷ, bây giờ em phải về rồi, mẹ chỉ cho em ra ngoài 2 giờ, sắp đến giờ cơm trưa..."

Lạc Khuynh Nhan thấy Thẩm Mộng Hi cũng không định thả tay, mà cũng không tức giận, nghiêm túc giải thích cho Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi cau mày, nhanh như vậy sắp đi rồi sao?

"Vậy Nhan nhi nói cho chị, em ở đâu? Đợi một lát chị tìm em chơi, hay là bây giờ chị đi theo em luôn được không?"

Thẩm Mộng Hi thả cổ tay cô, rồi nắm tay với bàn tay trắng nõn mềm mại.

"Được chứ, nếu Hi tỷ tỷ đến chơi, chắc chắn cha mẹ em sẽ rất vui."

Lạc Khuynh Nhan rất vui vẻ, mặc dù lúc trước cô cũng muốn mời Thẩm Mộng Hi về nhà chơi, nhưng Thẩm Mộng Hi toàn thân đều toát ra một cỗ lãnh ngạo, cô vẫn thấy một chút sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được bị chị ấy cuốn hút, muốn làm bạn với chị ấy, nếu chị ấy có thể đến nhà mình chơi, tự nhiên không gì có thể tốt hơn được nữa, hơn nữa chị ấy cũng không giống người xấu...

Giang thành được bao bọc bởi núi và sông nước, còn trang trại được xây nên trên vùng ngoại ô vắng vẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài bạn học nhỏ ở trường tiểu học lân cận đến tìm cô chơi, thì không còn ai khác.

"Hi tỷ tỷ, chị chờ một chút nha?"

Lạc Khuynh Nhan định thả bàn tay Thẩm Mộng Hi đang nắm chặt, nhưng không có kết quả, chỉ đành mở miệng nói với Thẩm Mộng Hi.

Sau khi nghe, Thẩm Mộng Hi quyến luyến không thôi thả tay cô, hoài nghi nhìn cô, nhưng càng hoài nghi cử chỉ của mình, đây là lần đầu tiên nàng đối đãi dịu dàng với một ai đó, cũng để nàng khó thể tin được giọng điệu rất mềm mại, cẩn thận, hơn nữa còn là lần đầu tiên chủ động bắt chuyện lấy lòng.

Lạc Khuynh Nhan mỉm cười với Thẩm Mộng Hi, sau đó chậm rãi đến dưới bóng cây cách đó không xa, làm một động tác tay nàng không hiểu, nhưng ngay sau đó một vật thể màu vàng kim chạy cực nhanh đến chỗ Lạc Khuynh Nhan.

Thẩm Mộng Hi thấy vật thể chưa xác định được chạy về phía Lạc Khuynh Nhan, thả nón rơm trên tay xuống, cũng không để ý mình có đang mặc váy dài hay không, liền chạy đến chỗ Lạc Khuynh Nhan, mắt thấy vật thể màu vàng đến gần, liền tung một cước vào vật thể đó, vật thể bị nàng đá một cái văng đến vị trí cách các cô 5m nằm đó, và cũng phát ra tiếng rên cực kỳ đau đớn.

< Ẳng ẳng ~ >

Lạc Khuynh Nhan bị cảnh này làm cho hóa đá (=)))))), sau khi có lại phản ứng, vội vàng chạy đến chỗ vật thể màu vàng, ôm nó vào lòng.

"Đinh Đinh mày có sao không?"

Lạc Khuynh Nhan nhẹ nhàng vuốt lấy phần eo bị đá trúng của nó, rất đau lòng.

Lúc này Thẩm Mộng Hi mới thấy trong lòng Lạc Khuynh Nhan là con chó trưởng thành lông vàng, bộ dạng cực kỳ đáng yêu thật thà, chỉ là rên đau ư ử không ngừng, nhìn qua hết sức đáng thương.

"Cái đó, xin lỗi nha, chị... chị không biết..."

Thẩm Mộng Hi cũng chậm rãi đi đến chỗ chú chó lông vàng, đứng trước chân nó, xin lỗi Lạc Khuynh Nhan.

"Không sao đâu, vừa rồi em ấy cũng dọa chị đi!"

Lạc Khuynh Nhan cũng biết Thẩm Mộng Hi lo lắng cho cô, cho nên vốn cũng không so đo, ngược lại còn lo lắng cho Thẩm Mộng Hi có bị dọa không.

Vì vậy, hai người một chó xuyên qua ruộng oải hương, rảo bước trên con đường mòn rợp bóng cây, chú chó lông vàng đi trước ngậm giá vẽ hơi nặng trong miệng, thường xuyên hướng hai người đi sau lưng nhìn quanh, tỏ ý các cô đi nhanh một chút.

"Tặng chị sao?"

Ngày hôm sau, Thẩm Mộng Hi vẫn đến vườn riêng nhà Lạc Khuynh Nhan tìm cô, kết quả Lạc Khuynh Nhan thần thần bí bí dẫn nàng về phòng, đưa nàng bức tranh phong cảnh cô vẽ ngày hôm qua, chỉ là bây giờ bức họa này đã vẽ xong, bên trên có thêm một người, cư nhiên là nàng? Đội nón rơm rộng vành, thân mặc váy dài lộ vai xanh da trời, mềm mại mà xinh đẹp, nhưng mà...

"Tại sao không có em?"

Nhận được bức họa này, nàng mừng còn hơn nhận được bất kỳ một món quà đắt tiền nào, cũng là lần đầu tiên Thẩm Mộng Hi vui vẻ tận đáy lòng, nhưng mà, tại sao bên trên lại không có Nhan nhi?

Sau đó Lạc Khuynh Nhan còn nói nói, Thẩm Mộng Hi dần dần cũng không còn nhớ rõ, nhưng điều duy nhất nàng còn nhớ là sau lần bỏ trốn thất bại đầu tiên của Lạc Khuynh Nhan, vì chuyện của Mục Tuyết Nhi mà gây gỗ với cô không nhỏ, bức tranh mà nàng cất giữ như báu vật rất lâu cũng bị Lạc Khuynh Nhan xé tan thành từng mảnh, ghép ra sao cũng không thể ghép lại hoàn chỉnh, sau khi Lạc Khuynh Nhan ngủ, nàng đã ôm những mảnh vụn khóc rất lâu...

-------------

Thẩm Mộng Hi mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng nề, hàng mi rậm khẽ lay động, cuối cùng vẫn vật lộn mở ra được một khe hở nhỏ, trước mắt một mảnh trắng xóa, mơ hồ không rõ, cuối cùng nàng cố gắng tiếp tục chậm rãi mở mắt, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, ra trải giường màu trắng, đơn điệu một màu, không thể nghi ngờ là bệnh viện, tại sao mình vẫn chưa chết?

Nàng nhớ lại cảnh trên sân bay, bỗng ký ức tràn về như trận lũ lụt, tâm cực kỳ đau đớn, nước mắt không chút nào cảnh giác từ khóe mắt rơi xuống.

"Tỉnh rồi?"

Một giọng nói cứng cáp vang lên bên tai nàng.

Đôi mắt Thẩm Mộng Hi rũ xuống.

"Cậu?"

Giọng nàng cực kỳ khàn đục, từng chữ đều tản ra hơi thở tuyệt vọng, em ấy đi rồi?

"Ừ, cậu đi gọi đội trưởng đội y tế."

Lục Chấn Thiên im lặng thở dài, Thẩm Mộng Hi còn chưa kịp quay đầu nhìn, ông đã rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi kiểm tra thân thể cho Thẩm Mộng Hi xong, nữ bác sĩ mới cung kính dặn dò Thẩm Mộng Hi.

"Đại tiểu thư, thân thể cô tạm thời không có gì trở ngại, chú ý tĩnh dưỡng nhiều hơn..."

Đợi nữ bác sĩ giao phó xong, biểu tình Thẩm Mộng Hi một chút thay đổi cũng không có, đôi mắt tan rã trống rỗng, như thể một người đã mất đi tri giác.

"Đức bé mất rồi phải không?"

Ngay lúc nữ bác sĩ chuẩn bị rời đi, Thẩm Mộng Hi bỗng lên tiếng hỏi, bị nàng dọa tay run lẩy bẩy, bảng kiểm tra trên tay rơi xuống đất.

Nữ bác dĩ do dự một lúc, mới cẩn thận nói.

"Xin lỗi, đại tiểu thư, đứa bé... đứa bé không giữ được nữa, với tướng quân cũng đã biết chuyện..."

Ngày đó Lục Chấn Thiên đích thân thẩm vấn cô, cô bị ép buộc không biết làm sao mới nói cho Lục Chấn Thiên chuyện Thẩm Mộng Hi đã giao phó cho cô, chỉ là không muốn bị trừng phạt, nhưng bên Thẩm Mộng Hi liền khó mà nói...

"Ừ, lui xuống đi, tôi chính là muốn đứa bé không giữ được..."

Thẩm Mộng Hi đột nhiên cười, nhưng không còn quyến rũ như trong quá khứ, mà rất buồn bã.

Thẩm Mộng Hi phối hợp y tá, máy móc uống thuốc, uống thuốc xong, ngồi dựa trên giường, thất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra lần nữa, một bóng người mềm mại quen thuộc từ từ bước đến.

"Hi tỷ tỷ..."

Thẩm Mộng Hi vẫn không có phản ứng, không hề có ý quay đầu lại nhìn cô.

Lạc Khuynh Nhan cắn chặt môi dưới, những ngày qua cô canh giữ bên giường Thẩm Mộng Hi, sáng sớm nay mới xuống lầu nhận quần áo vợ chồng Ôn Kiến Quân đưa đến, không ngờ cô vừa rời khỏi Thẩm Mộng Hi liền tỉnh dậy, vì vậy cô liền đi lên ngay lập tức.

Thẩm Mộng Hi không có bất kỳ phản ứng, cuối cùng cô vẫn chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường Thẩm Mộng Hi, ngơ ngẩn nhìn nàng, không có bất kỳ động tác...

"Hi tỷ tỷ, em xin lỗi..."

Lạc Khuynh Nhan cuối đầu, hướng Thẩm Mộng Hi xin lỗi.

Thẩm Mộng Hi chỉ gật đầu, sau đó nghiêng đầu, nhìn về Lạc Khuynh Nhan, nhưng trong mắt không còn yêu thương như trong quá khứ, giống như nhìn người xa lạ vậy.

"Ừ, em về đi, mấy ngày nữa tôi sẽ cho luật sư đem một bộ hồ sơ sang cho em, là đơn chuyển nhượng quyền sở hữu nông trường Hâm Nguyệt, em chỉ cần ký tên, nông trường Hâm Nguyệt sẽ sang tên em, như vậy giữa chúng ta sẽ không còn ràng buộc..."

Thẩm Mộng Hi lạnh lùng nhàn nhạt nói.

Sau khi nghe thấy những lời hờ hững của Thẩm Mộng Hi, lệ trong hốc mắt Lạc Khuynh Nhan không cầm được nữa, cô cẩn thận nắm tay Thẩm Mộng Hi.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em không đi Pháp nữa, cũng không đi đâu hết, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh chị, sẽ không trốn, sẽ không chạy, em sẽ tin chị, tin vào chị..."

Lạc Khuynh Nhan khóc nức nở nói.

"Tin vào tôi? Chắc em đã biết đứa bé trong bụng tôi đã bị sinh non?"

Lạc Khuynh Nhan bị sốc, cô có để ý, nhưng cô tin tưởng không thể nào Thẩm Mộng Hi làm chuyện có lỗi với cô, cũng sẽ không, nhưng mà... nhưng mà...

"Biết..."

Cô không muốn thảo luận vấn đề này, cô muốn tiếp tục ở bên Thẩm Mộng Hi, suốt đời cũng không nghĩ về chuyện này nữa...

"Nếu đứa nhỏ là con của tôi với một tên đàn ông khác, em vẫn sẽ tiếp tục tin vào tôi sao?"

Khóe miệng Thẩm Mộng Hi nâng lên nụ cười tàn nhẫn, nàng để mặc Lạc Khuynh Nhan nắm chặt tay nàng, không một chút giãy giụa.

Lạc Khuynh Nhan chỉ không ngừng dùng sức lắc đầu, cô không tin, không tin, Thẩm Mộng Hi sẽ không làm loại chuyện đó, nhưng thực tế đang ở ngay trước mắt, cô chỉ lắc đầu lệ tuôn rơi không ngừng... Mấy ngày nay cô không ngừng nhớ lại lời người bác sĩ nọ, cô liên tục tưởng tượng Thẩm Mộng Hi có thể đã cùng người đàn ông khác... với người đàn ông khác.

Nhưng mà... nhưng mà Thẩm Mộng Hi yêu cô đến vậy, chị ấy sẽ không... mấy ngày nay cô không ngừng tưởng tượng, không ngừng tự tra tấn bản thân, một bên lo lắng cho thân thể Thẩm Mộng Hi, một bên muốn bản thân tin tưởng Thẩm Mộng Hi, cuối cùng cả người hốc hác vô cùng, giống như đóa hoa héo rũ vậy. Việc đứa trẻ sinh non kia giống như đã sinh ra một cái dằm trong lòng Lạc Khuynh Nhan, đâm cho tim cô trích ra đau nhức cực kỳ...

"Con họ Lạc, tên Dĩ Huân... Lạc Dĩ Huân..."

-----------------------------------------------------------

Đối với kiểu yêu của Thẩm Mộng Hi, khi yêu sẽ ở tận cùng của thái cực, mà khi hận cũng sẽ ở tận cùng thế giới. Hic, đứa bé vô tội mà chị Thẩm :'(

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ta Dựa Trang Bức, Đương Lánh Đời Tông Môn Chưởng Giáo