Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 118

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Đại tiểu thư, bác sĩ Peter đang bay từ Berlin đến Tây Thanh thị, tướng quân đã cho người ra sân bay đón."

Thiên Cửu nói, hôm đó Thẩm Mộng Hi vào phòng cấp cứu không bao lâu thì cô liền tỉnh lại, may mà cô có khả năng phòng vệ, chỉ bị chút thương ngoài da, Thẩm Mộng Hi cũng cho người đến thăm hỏi cô...

Thẩm Mộng Hi không ngẩng đầu lên xem tài liệu gật đầu, bây giờ nàng đang ở trụ sở chính Thẩm Thị Quốc Tế, là những tài liệu nàng để lại Thẩm Mộng Quân tạm chưa xử lí xong, nàng muốn cho bản thân mình bận rộn, như vậy mới có thể khá hơn một chút.

"Đúng rồi, thông tin bên Anh Quốc thế nào rồi?"

Thẩm Mộng Hi hỏi.

Thiên Cửu híp mắt nói.

"Thông tin gửi qua từ Anh Quốc cho biết Allan học chuyên ngành tâm lý học, còn Nhan Tri Huyền cũng là trao đổi sinh của Oxford, chuyên ngành cũng là tâm lý học, nhưng lúc đó bà ta đã giành được không ít giải thưởng, thậm chí sau khi kết hôn đã nghiên cứu ra một loại thuốc thôi miên, loại thuốc hỗ trợ cho điều trị người mắc bệnh tâm thần."

Cô có chút không hiểu tại sao đại tiểu thư lại muốn cô điều tra Nhan Tri Huyền và Allan học chuyên ngành gì trong trường, có liên quan gì với lúc này sao?

"Vậy bọn họ có tài liệu chứng tỏ thông tin về loại thuốc thôi miên này hay là kết quả thí nghiệm nào không?"

Thẩm Mộng Hi nghĩ ra chuyện gì đó, hừm, bệnh tâm thần à?

Thiên Cửu gật đầu.

"Trong quá khứ từng có một trường hợp lâm sàn, có một người phụ nữ bị tâm thần phân liệt sau khi uống loại thuốc này được Nhan Tri Huyền thôi miên, sau đó theo sự hướng dẫn của Nhan Tri Huyền, bà ta đã nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình, bộ dáng giống hệt như lúc tỉnh táo, thậm chí có thể trao đổi bình thường với người khác, nhưng sau khi tỉnh lại lại không thể nhớ chuyện gì hết... đúng rồi, đại tiểu thư, thông tin bên đó truyền đến có nói, Nhan Tri Huyền với Allan từng có tiếp xúc ở Anh Quốc, thậm chí có lần bà ta từng đến phòng để tìm cô ta, tôi đoán, bà ta chính là người đã giúp đỡ học phí cho Allan, nếu chỉ dựa vào viện giao, Allan sẽ rất khó chi trả hết cho mớ tiêu pha xa hoa đắt đỏ của mình, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi."

"Tôi hiểu rồi, cô lui xuống đi, tiếp tục hoàn thành chuyện nên hoàn thành của cô."

Thẩm Mộng Hi phất tay, Thiên Cửu cũng rời khỏi phòng làm việc.

Coi tôi là bệnh nhân tâm thần để hướng dẫn sao? Thẩm Mộng Hi thoáng đã hiểu vai trò của kẻ ghi âm nàng là gì, nếu nàng đoán không sai, ngày hôm đó sau khi nàng say rượu, lúc ý chí không còn tập trung, chắc chắn Allan đã cho nàng uống loại thuốc thôi miên mà Nhan Tri Huyền đã nghiên cứu, sau đó sử dụng phương pháp Nhan Tri Huyền đã dạy, hoặc càng có thể lúc đó Nhan Tri Huyền đã vào gian ghế lô, trước khi Thẩm Mộng Quân vào bọn họ đã rời khỏi, cuối cùng giấu bút thu âm trong chỗ tối, Thẩm Mộng Quân bước vào, lúc đó nàng đã bị thôi miên, sau đó nàng liền...

Nghĩ đến bản thân từ sớm, thậm chí có thể đã bị người mưu hại trong từng bước đi, nàng liền lửa giận ngút trời, nhưng mà Nhan Tri Huyền với nàng rốt cuộc có ân oán gì? Chẳng lẽ vì mẹ Thẩm Mộng Quân bị mẹ mình phái người cưỡng gian nên trả thù sao? Nhưng mà, lúc ấy làm gì không trả thù, lúc nàng còn đang học ở Anh Quốc, mặc dù bên cạnh cũng có vệ sĩ, nhưng hoàn toàn không được chặt chẽ nghiêm ngặt như khi ở trong nước, rốt cuộc bà ta có âm mưu gì?

Tại thời điểm này, có tiếng gõ cửa rất vội, nàng cau mày, đây hoàn toàn là phong cách của Thẩm Mộng Quân.

"Vào đi."

Tốt nhất là tin tức hữu ích, bằng không nàng sẽ không tha cho hắn quấy rầy dòng suy tư của nàng.

Thẩm Mộng Quân bước vào trên người đầy vẻ phong trần đi đường, mặt hắn đầy phấn khích nói.

"Chị, em cho người đến hỏi người dân và những cửa hàng ở hiện trường năm đó, mặc dù ở đó gần biên giới, nhưng vẫn có một số người đã tận mắt chứng kiến vụ tai nạn năm đó còn sống tại đó."

Thẩm Mộng Quân thở hổn hển.

"Thật ra Nhan Tri Huyền có khả năng đã đến Tây Thanh thị vào 6 năm trước, trước cả lúc em vào Mộc Thu."

"Hơn 6 năm trước?"

Thẩm Mộng Hi nhướng mày, đây chẳng phải đang phí lời? Nàng cũng ở đó không lâu sau khi bị Nhan Tri Huyền tính kế.

"Đúng vậy, khi vệ sĩ được chị phái đi theo dõi cha mẹ Lạc Khuynh Nhan phát hiện tai nạn xe, đã chen vào cạy cửa xe cứu người, tài xế gây tai nạn cũng trong tình huống đó bỏ trốn đúng không?"

Thẩm Mộng Hi gật đầu, nàng không thích bị người khơi gợi, ánh mắt sắc bén tỏ ý Thẩm Mộng Quân không được ngừng lại.

"Lúc đó chị chỉ bận rộn tìm kiếm tên tài xế gây tai nạn, mà bỏ qua những quần chúng đã chứng kiến, hiện trường xảy ra tai nạn là một ngã ba nhỏ, thiên nhãn*** nơi đó đã bị hỏng, nhưng cơ bản rất ít xảy ra tai nạn, hơn nữa tất cả nhà ở đó đều chỉ có vài ngôi nhà cũ kỹ, đoạn thời gian đó chị từng cho người thăm dò qua, bây giờ ở đó đã phá dỡ và dời đi nơi khác, phần lớn đều biến thành phế tích, nhưng vẫn có vài căn hộ lưu luyến không chịu dời đi."

Thẩm Mộng Quân nói đến đây, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Ban đầu em hỏi nhiều lần đều nói không biết, chị cũng biết em là một thằng côn đồ cắc ké mà, thói quen cũ đâu có bỏ được, cho nên em cho người uy hiếp dụ dỗ, tên kia mói nói, vụ tai nạn xảy ra không lâu, thì có vài người đến những cửa hàng gần hiện trường đã nhìn thấy vụ tai nạn cho họ một khoảng tiền, số tiền không nhiều, nhưng đủ cho cả nhà họ tiêu xài trong 1 năm, sau khi nhận khoảng tiền này, bọn họ không được kể về vụ tai nạn, bằng không vụ tai nạn đó chính là kết cục của bọn họ."

Thẩm Mộng Quân nói khô họng khô lưỡi, nhấp một ngụm nước suối ban nãy thư ký tiểu Đường đưa cho, mới tiếp tục nói.

**50 ngàn : vạncứ hiểu là chục ngàn, 1 vạn là 10.000, 5 vạn là 50.000, theo tỷ giá quy đổi đầu năm nay 5 vạn nhân dân tệ vào khoảng 160.000.000VND -_-)

"Em cho người cho lão già kia 50 ngàn**, lão mới kể lại vụ tai nạn xe xảy ra năm đó, lão nói khi vụ tai nạn xảy ra được một lúc, một đám người mặc âu phục đen liền tiến lên bắt đầu cứu người, sau đó từ bên cạnh ghế lái kéo ra được một người phụ nữ khắp người máu me, đã hôn mê bất tỉnh, nhưng miệng vẫn không ngừng nôn ra máu, lão thấy trong đám người vây xem bỗng xảy ra hỗn loạn, lão tò mò liền bước đến hỏi xem xảy ra chuyện gì, mấy người kia liền nói với lão, có một người phụ nữ đột nhiên phát điên, hóa rồ gầm lên vọt vào trong hiện trường xảy ra tai nạn, nhưng ngay sau đó bị một người đàn ông ngoại quốc ôm lại không cho tiến về trước, nhưng miệng vẫn cứ niệm niệm lải nhải, hắn nói, hình như, hình như đang gọi, chị dâu(*)? Hoặc gì đó, cơ mà hắn cũng nghe từ miệng người khác, cũng không liên quan hắn, với lão cũng biết gần hết rồi."

"Chị dâu?"

Thẩm Mộng Hi lẩm nhẩm.

"Chị dâu, chị dâu, Thiều Thiều? Nhan Thiều Nguyệt?"

(*) Tẩu tẩu (chị dâu) và Thiều Thiều tiếng Trung phát âm gần giống nhau.

Thẩm Mộng Hi chợt liên tưởng, vậy người chuẩn bị lao vào hiện trường vụ tai nạn có thể là Nhan Tri Huyền, mà Lạc Khuynh Nhan cũng từng nói, lúc đó những kẻ đó vốn chỉ định ra tay với Lạc Hâm, không ngờ hôm đó Nhan Thiều Nguyệt, cũng ở trên chiếc xe kia, vậy kẻ tay ác sau bức màn là Nhan Tri Huyền, mà người bà ta muốn hại chính là Lạc Hâm, lại không ngờ người được cứu ra lại có Nhan Thiều Nguyệt, cho nên phát cuồng ngay lập tức, có thể là như vậy, rốt cuộc là chị em ruột của bà ta mà, cớ sao bà ta lại muốn đối phó Lạc Hâm, ra tay với chồng của người nhà mình? Thậm chí còn vắt óc tìm kế muốn mượn đao giết người trên người mình?

Thẩm Mộng Hi nghĩ mãi không ra, nàng phiền não xoa bóp huyệt thái dương, lúc này điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc reo lên, nàng tỏ ý cho Thẩm Mộng Quân nghe máy, dù sao bây giờ nàng cũng không còn là tổng tài.

"Thẩm tổng, có một vị phu nhân họ Vương muốn gặp tổng tài tiền nhiệm, bà ấy cũng là nhân viên trong công ty mình, bà ấy còn nói bà là... mẹ nuôi của tổng tài tiền nhiệm..."

Nhân viên lễ tân hơi khó xử, mặc dù biết hôm nay Thẩm Mộng Hi cũng đến công ty, vốn còn định đuổi bà ấy đi, kết quả trái lại bà lại nói với cô bà là mẹ nuôi của tổng tài tiền nhiệm, bảo cô hãy nối máy với tổng tài đương nhiệm, nói chuyện này với hắn.

"Cái gì? Mẹ nuôi? Chị tôi không có mẹ nuôi, cho bà ấy đi đi... không chịu thì liên lạc bảo vệ..."

Thẩm Mộng Quân lập tức phủ quyết, bà chị lãnh khốc của hắn làm sao nhận mẹ nuôi chứ, nhận hắn là em trai cũng là vất vả cầu lắm mới được.

Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe thấy lời Thẩm Mộng Quân, lập tức cướp điện thoại.

"Mời bà ấy đến phòng khách quý, tôi sẽ đích thân gặp mặt."

Sau khi nhân viên lễ tân nghe thấy giọng Thẩm Mộng Hi, đang chuẩn bị cho những người bên cạnh liên lạc bảo vệ, không ngờ lại nghe thấy bên trong truyền ra giọng Thẩm Mộng Hi, Thẩm Mộng Hi chính là huyền thoại khủng khiếp trước kia của Thẩm Thị Quốc Tế, ai đắc tội nàng hoặc giám đốc tiêu thụ trước kia, tuyệt đối không sống qua ngày mai, cho nên nhất thời bị dọa hết hồn.

"Vâng, được ạ."

Đáng tiếc nói xong rồi, cô mới phát hiện Thẩm Mộng Hi đã ngắt máy từ lâu.

"Phu nhân, mời, tổng tài tiền nhiệm sẽ đích thân gặp bà, tôi đưa bà lên."

Sau khi cúp máy, thái độ của cô với Vương Tú Phương thay đổi 180 độ, vẻ mặt tươi cười, cứ như mẹ ruột cô còn thân thiết không bằng được Vương Tú Phương.

Thẩm Mộng Quân kinh ngạc nhìn điện thoại được cúp xong, nhìn người chị vẻ mặt hơi lúng túng, rốt cuộc ở đâu ra mẹ nuôi vậy?

Đến khi nhân viên lễ tân đưa Vương Tú Phương đến phòng khách quý, Thẩm Mộng Hi sớm đã đợi ở đây từ lâu.

"Mẹ nuôi, mời ngồi."

Thẩm Mộng Hi trước tiên mời Vương Tú Phương ngồi, sau đó cho người bưng lên thêm 1 ly trà, tỏ ý cho nhân viên lễ tân có thể đi ra rồi.

Đợi sau khi cửa đóng lại, Thẩm Mộng Hi nhìn Vương Tú Phương một mực lo lắng, nhìn chăm chăm nàng hỏi.

"Mẹ nuôi, hôm nay mẹ đến tìm con có chuyện gì không?"

Nàng có loại dự cảm, lần nay Vương Tú Phương đến tìm nàng là vì chuyện của Lạc Khuynh Nhan, xem ra bà đã biết chuyện của nàng và Lạc Khuynh Nhan, chẳng lẽ đến nói giúp?

Đầu tiên Vương Tú Phương quan tâm hỏi.

"Tiểu Mộng, con, vết thương của con đỡ tí nào không?"

Bà biết vết thương là vì Nhan Nhan mà có.

"Con đỡ nhiều rồi, mẹ nuôi đừng lo lắng, lần này mẹ đến tìm con, có chuyện quan trọng gì sao?"

Thẩm Mộng Hi ngồi đối diện Vương Tú Phương, cười khổ với bà. Nàng biết Vương Tú Phương cũng mong nhớ nàng, thời gian trước kia còn ở chung với Lạc Khuynh Nhan, bà đối xử với nàng không khác gì như với Lạc Khuynh Nhan, mình len lén bỏ đi, cũng không nói với bọn họ một tiếng, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc cũng không cho bọn họ, Thẩm Mộng Hi từng hơi cảm thấy áy náy, có lẽ vì họ có liên quan Lạc Khuynh Nhan, thế nhưng vừa nghĩ đến Lạc Khuynh Nhan, lòng nàng lại bỗng đau đớn.

Vương Tú Phương nhìn một chút khí sắc Thẩm Mộng Hi, hốc hác xanh xao, nhưng sắc mặt không đến nỗi, ngừng một chút bà mới dò xét hỏi.

"Đã 10 ngày Nhan Nhan không có liên lạc với chúng ta, mẹ muốn biết có phải các con đã làm lành, con bé có ở chỗ con không? Đỡ cho mẹ với lão Ôn lo lắng."

Thẩm Mộng Hi cau mày.

"Bọn con không có bên nhau, cũng không có làm lành, em ấy lại càng không có ở chỗ con."

Giọng Thẩm Mộng Hi ngay lập tức có chút lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia lửa giận khó mà phát hiện.

"Vậy con bé đi đâu nhỉ? Trước giờ sau mỗi lần không tìm được con con bé đều liên lạc cho mẹ, nhưng bây giờ đã 10 ngày rồi không có tin tức, điện thoại cũng tắt máy."

Vương Tú Phương kêu lên.

Thẩm Mộng Hi hé miệng.

"Có thể em ấy đã sang Pháp, đi nhận người dượng của em ấy rồi, hừm..."

Bay sang Paris rồi sao?

Vương Tú Phương phủ quyết.

"Không đâu, giấy tờ chứng nhận và chứng minh nhân dân con bé, với các thứ đều cất giữ ở chỗ mẹ, ra nước ngoài là chuyện không thể nào."

"Nhưng thuộc hạ của con đã tận mắt thấy em ấy qua cửa an ninh, là về Hoành Giang thị hay đi nơi đó, con thật sự không biết."

Giọng Thẩm Mộng Hi có chút nóng nảy, mặc dù nàng đã cố hết sức khắc chế.

"Tiểu Mộng, mẹ hy vọng các con có thể ở bên nhau, đến nước này Nhan Nhan đã đi đâu rồi, một lát mẹ sẽ đi báo cảnh sát, chúng ta sẽ nghĩ cách đi tìm, cũng mong sau khi gặp nó con có thể liên lạc cho chúng ta, hai~ "

Vương Tú Phương thở dài nói, bà cũng biết đứa nhỏ cuối cùng không giữ được, con bé nhắc đến Nhan Nhan nổi giận cũng là chuyện bình thường.

Sau khi Vương Tú Phương đi, Thẩm Mộng Hi vẫn ngồi thừ người trong phòng khách quý hồi tưởng lại lời Vương Tú Phương.

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Muốn canh hai thì hãy lấy hoa hoa để đổi

~\(≧▽≦)/~

Ê đích tờ có lời muốn nói : Muốn ngày mai thì hãy lấy sao sao để đổi

~\(≧▽≦)/~

*** Thiên nhãn mình không tra được nghĩa của nó, sau khi làm đến các chươngsau, chiếutheotìnhhuống, mình nghĩ thiên nhãnmộtbộphậncủacamera, mìnhnghĩmắtcamera. Cácchươngsaunhắc đến mìnhsẽ ghi là mắt camera.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Xuyên Qua Thập Niên 70 Chi Nông Gia Quân Tẩu