Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 120

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiễn Peter xong, Thẩm Mộng Hi sờ cằm hồi tưởng lại tình hình Peter đã kể, lấy danh vọng của Peter trên thế giới, hắn không thể nào làm loại chuyện như vậy, huống hồ năm đó Thẩm Mộng Hi trả thù lao cho hắn không nhỏ, hơn nữa một đồng hắn cũng không nhận chỉ thở dài rời đi. Nếu là Tất Duy Tư An Đức Mỗ muốn giết Nhan Thiều Nguyệt, tại sao hắn lại muốn chọn cái cách phí nhiều tâm sức như vậy, để Nhan Thiều Nguyệt đau đớn ba năm, từng chút từng chút hành hạ bà, cuối cùng chết đi như vậy, sau cùng lại cho con gái hắn và Lạc Khuynh Nhan ở bên nhau, rốt cuộc xuất phát từ dụng ý gì đây?

Chỉ cần vừa nghĩ đến Lạc Khuynh Nhan, trái tim nàng lại đập mạnh như thường ngày, nhưng mỗi lần nhảy một nhịp, lại đau đớn giống như bị con dao cùn cứa vào, vẫn không buông được sao? Nhưng em ấy mất tích rồi, bảo nàng làm sao không lo lắng, cho dù nàng không thể ở bên em ấy nữa, nàng cũng không phép cho bất kỳ ai gây chút tổn hại nào đến em ấy.

Tại thời điểm này, Lạc Khuynh Nhan ngồi trong phòng khách biệt thự, ngồi đối diện cô là người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, tóc vàng mắt xanh, vóc người vẫn nóng bỏng.

"Lạc tiểu thư, tình hình đại khái chính là như vậy."

Julie nói.

"Vậy sao? Tôi đã hiểu, cảm ơn cô."

Từ lúc Julie bắt đầu kể lại, Lạc Khuynh Nhan vẫn cuối đầu, để tất cả những người ở đây không ai thấy rõ vẻ mặt của cô.

Sau khi Julie rời đi, Lạc Khuynh Nhan đến phòng An Mộ Ca, sau đó khóa cửa lại, quan sát tỉ mỉ căn phòng coi có gắn camera loại nhỏ và máy nghe lén không, sau khi kiểm tra xong, Lạc Khuynh Nhan ngồi bên mép giường, nhìn An Mộ Ca nằm trên giường gần như đờ đẫn, khẽ vuốt ve tóc của cô.

"Mộ Ca, tôi muốn nói, buổi chiều cha cô cũng sẽ không đến."

Đôi mắt An Mộ Ca ảm đạm trống rỗng như cũ, nhưng nước mắt đã dọc theo khóe mắt tràn ra, đôi môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm nói.

"Cha đã không cần em, em chẳng qua chỉ là con cờ của mẹ và ông ấy thôi."

Cô không hiểu, vĩnh viễn cũng không hiểu, tất cả những thứ cô cho rằng là đẹp nhất, chẳng qua chỉ là bị người lên kế hoạch cẩn thận mà thôi, bao gồm cả tuổi thơ, tình yêu, chẳng lẽ bọn họ đối với mình một chút tình thân cũng không có sao?

"Bất kể ông ta có cần cô hay không, cô cũng phải tỉnh táo lại, chúng ta phải trốn khỏi đây."

Lạc Khuynh Nhan khích lệ nói.

Bỗng An Mộ Ca ngồi dậy, ôm lấy Lạc Khuynh Nhan.

"Lạc Khuynh Nhan, chị nói xem lý do tại sao bọn họ lại muốn em yêu chị vậy?"

An Mộ Ca khóc thút thít nói.

"Tôi cũng không biết."

Lạc Khuynh Nhan cũng không biết nên an ủi An Mộ Ca thế nào, dù sao cô cũng là một trong số những người trong cuộc, cũng chưa nắm rõ tình hình.

"Em yêu chị, không phải do nhận định trong tiềm thức, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải..."

An Mộ Ca ôm Lạc Khuynh Nhan lắc đầu mãnh liệt, mặc dù khí chất và khuôn mặt Lạc Khuynh Nhan dường như giống với những gì Nhan Tri Huyền đã kể, nhưng cô xác thực đã yêu một người tên là Lạc Khuynh Nhan, chứ không phải một cái bóng mơ hồ mờ ảo, cho dù từ lúc bắt đầu cô vì chiếc bóng mờ ảo đó mà thích cô ấy.

Lạc Khuynh Nhan không từ chối An Mộ Ca ôm lấy, cô hơi thương hại An Mộ Ca, mặc dù An Mộ Ca đã chia rẽ cô với Thẩm Mộng Hi, nhưng em ấy cũng là bị lợi dụng, bị chính người cha thân cận tín nhiệm nhất.

Bỗng, An Mộ Ca đột ngột hôn lên bờ môi Lạc Khuynh Nhan, cắn xé, mút máp, khiến Lạc Khuynh Nhan không trở tay kịp.

Lạc Khuynh Nhan muốn đẩy An Mộ Ca ra, chỉ là đã bị An Mộ Ca ôm chặt mất, đẩy thế nào cũng không đẩy được, mà cảm giác đau đớn trên đôi môi khiến cô hơi chán ghét, An Mộ Ca thậm chí còn muốn đẩy đầu lưỡi vào.

"Đủ rồi."

Lạc Khuynh Nhan hung ác cắn đầu lưỡi An Mộ Ca, An Mộ Ca bị đau thối lui lại, Lạc Khuynh Nhan cũng nhân cơ hội ngoái đầu đi, thoát khỏi giam cầm của An Mộ Ca, mặc dù An Mộ Ca vẫn ôm lấy cô rất chặt.

"Lạc Khuynh Nhan, em không phải vì nhận định trong tiềm thức mà yêu chị, em yêu chị vì chị là người mà em yêu, bởi vì chị là Lạc Khuynh Nhan."

Hai mắt An Mộ Ca mông lung ngấn lệ giải thích.

Lạc Khuynh Nhan liếc mắt An Mộ Ca, lạnh lùng nói.

"Cô có yêu tôi hay không không quan trọng, cô cũng không cần giải thích, tôi yêu chỉ có Thẩm Mộng Hi."

"Nhưng chị ta đã mang thai con của người khác, cho dù vậy chị vẫn yêu chị ta?"

An Mộ Ca bệnh tâm thần quát lên với Lạc Khuynh Nhan.

Đôi mắt Lạc Khuynh Nhan rũ xuống, giọng trầm thấp mang theo đau khổ.

"Đứa nhỏ là của tôi, lúc đó chị ấy đã lấy trứng trong cơ thể tôi..."

Nghĩ đến cô và Thẩm Mộng Hi, nghĩ đến đứa con đã mất của các cô, trái tim Lạc Khuynh Nhan đau thắt, nước mắt cũng lan tràn trong hốc mắt.

An Mộ Ca buồn bã buông Lạc Khuynh Nhan, lẩm bẩm nói.

"Thật sao?"

"Phải, là con của tôi, tôi tin chị ấy."

Lạc Khuynh Nhan gật đầu.

"Quả thật, em yêu chị không bằng chị ta."

Thần sắc An Mộ Ca ảm đạm nói.

"Trong tình yêu không có sự so bì, Mộ Ca à, cô yêu tôi có lẽ chỉ là tình cờ, chứ không phải cái gọi là nhận định trong tiềm thức, bất kể phải hay không, tôi đã gặp được rồi, thật ra thì ngoại trừ tình thân chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Lạc Khuynh Nhan nói, mới bắt đầu, cô quả thật tò mò đối với An Mộ Ca, cũng muốn kết bạn với em ấy.

"Chị không yêu em, có thể không kiêng dè làm bạn với em được, nhưng em thì sao? Vĩnh viễn em cũng không làm được, em yêu chị, không cách nào có thể làm bạn với chị."

An Mộ Ca nói.

"Nhưng mà, chị yêu Thẩm Mộng Hi như vậy, tại sao lại bị ông ấy bắt được đem đến đây vậy? Thẩm Mộng Hi không phái người bảo vệ chị sao? Không biết có giống em lần trước dùng chiến thuật biển người không?"

An Mộ Ca cười khổ nói.

"Chị ấy không cần tôi nữa..."

Nói đến đây, Lạc Khuynh Nhan kềm chế nước mắt, hốc mắt ướt đỏ, cô nhớ Thẩm Mộng Hi, nhớ chị ấy ôm cô vào lòng, càng hối hận mình đã không tin tưởng Thẩm Mộng Hi, để cô xém chút nữa đã mất đi Thẩm Mộng Hi, cô không muốn lại có thêm bất kỳ người thân nào của mình rời bỏ mình nữa.

An Mộ Ca kinh ngạc, Thẩm Mộng Hi lại không cần Lạc Khuynh Nhan, chị ta vì Lạc Khuynh Nhan mà tự sát, thậm chí tự giết chết thai nhi của mình, sao có thể không cần Lạc Khuynh Nhan nữa chứ?

"Ngày hôm đó chị ta nói, là thật ư?"

Thẩm Mộng Hi tôi buông tay, từ đây trở về sau không bao giờ với Lạc Khuynh Nhan có bất kỳ mối liên quan nào nữa, thì ra là nói thật.

"Thật, chị ấy tỉnh dậy vào ngày hôm sau liền rời đi, tôi đi tìm chị ấy nửa tháng, nhưng vẫn không gặp được, sau đó liền bị hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại đã nằm trên giường cô."

Lạc Khuynh Nhan câu lên một nụ cười khổ, có thể đến bây giờ Thẩm Mộng Hi vẫn chưa biết cô đang ở bên Pháp? Dù sao nàng đã không còn quan tâm đến cô, không đuổi theo cô nữa... còn có mẹ nuôi của các cô, bọn họ nhất định rất lo lắng, lâu như vậy mình chưa liên lạc cho họ.

An Mộ Ca hít sâu một hơi, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cô, trong lúc nhất thời cả hai đều im lặng.

"Đúng rồi, tôi quên nói với cô, cái cô Julie đó đang nói dối."

Lạc Khuynh Nhan lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.

An Mộ Ca cau mày.

"Làm sao chị nhìn ra được?"

"Cô ta đã bỏ sót vài chi tiết, cho nên tôi mới đoán ra, cũng chỉ là suy đoán của tôi."

Lạc Khuynh Nhan nhớ lại lời kể của Julie, cố gắng hết mức duy trì lý trí.

"Chi tiết gì cơ?"

"Tôi hỏi làm sao cô có được tài liệu kia, cô ta đáp lấy được trong phòng làm việc của Peter."

Lạc Khuynh Nhan nói.

"Nhưng cô ta kể lúc ấy muốn tố cáo Peter, nhưng ngược lại đã bị Peter hãm hại, vậy làm sao lấy được tài liệu? Nếu bảng báo cáo biến mất, Peter hẳn sẽ biết, hắn sẽ liên lạc báo cho Thẩm Mộng Hi, hoặc càng có thể Thẩm Mộng Hi vì sợ tôi biết chuyện sẽ diệt cỏ tận gốc Julie."

Loại chuyện diệt cỏ tận gốc này, năm đó Thẩm Mộng Hi tuyệt đối làm được...

Trải qua mấy giờ, An Mộ Ca đã khôi phục lý trí, cô tiếp tục nói.

"Vậy nhất định là ông ấy đã che chở Julie, không cho Thẩm Mộng Hi có thể tổn thương cô ta."

Bây giờ cô rất khó gọi Tất Duy Tư là cha, dù có là ai cũng không thể chấp nhận được chuyện mình bị người thân lợi dụng.

"Đây chính là điểm chính, Julie kể, năm đó cô ta phát hiện Peter làm chuyện độc ác, còn nói tháng 1 năm nay bị Thẩm Mộng Hi đuổi giết, may mắn được công tước che chở, nhưng vào tháng 1 Thẩm Mộng Hi đều 24 trên 24 ở bên tôi, dù là sắp xếp người khác đi làm, dựa vào nhân viên của Thẩm Mộng Hi, hoàn toàn có thể bắn chết cô ta ở Đức, làm sao để sống sót đến bây giờ? Còn có thể để cho cô ta ngàn dặm xa xôi đến được Pháp tìm công tước che chở? Mà cô cũng đã nói, công tước cho Julie mấy triệu Euro, công tước đã che chở rồi, sao cô ta còn nhận mấy triệu Euro, chẳng lẽ vì bảng báo cáo kia? Vậy tại sao cô ta không công bố bảng báo cáo cho mọi người, chứng minh mình bị Peter hãm hại, đến lúc đó kiện tụng, nếu Peter thua, tiền bồi thường tổn thất danh dự chỉ sợ không chỉ có mấy triệu Euro?"

Lạc Khuynh Nhan nhắm mắt, giải thích.

Cô liên tục lắng nghe lời giải thích của Julie, thậm chí không nói chuyện, như vậy Julie sẽ dựa theo kịch bản mà nói liên tục, hoặc sẽ càng âm thầm đắc ý, cho rằng cô đã tin tưởng, vì đau lòng nên không nói lời nào, như vậy cô ta sẽ thả lỏng cảnh giác, sẽ từ từ dựa theo lời kể của bản thân, nói đến lời cuối cùng sẽ có chút sơ hở, nếu như mình hỏi, cô ta liền sẽ nóng nảy y theo những giải thích đã nghĩ kỹ trước đó của mình, cái ban sơ nhất, mới là cái chân thật nhất. Huống hồ hôm nay công tước không đến đây, có thể hắn lo lắng mình sẽ nhìn ra điều khác thường, bởi vì lúc đầu nói chuyện Julie có chút cứng ngắc, giống như lời thoại được chuẩn bị vậy, nếu có mặt hắn, theo bản năng của mình, Julie có thể sẽ không ngừng nhìn trộm hắn, xem ánh mắt ám chỉ của hắn coi cô có nói sai không.

"Rõ ràng, Julie đang nói dối, người ra lệnh cho cô ta hoàn toàn là công tước."

Lạc Khuynh Nhan suy đoán nói, bởi vì chỉ có công tước mới nghĩ được cách chia rẽ cô và Thẩm Mộng Hi, hơn nữa cộng thêm An Mộ Ca đã từng nói công tước bảo vợ hắn do Thẩm Mộng Hi hại chết, còn Julie là do công tước tìm đến.

Lạc Khuynh Nhan thở dài, nếu không phải lúc ấy không bị lời nói của An Mộ Ca và bảng báo cáo kia cộng thêm cây bút ghi âm làm cho thần chí không tỉnh táo, có lẽ cô đã phát hiện chỗ sơ hở, thậm chí tin tưởng Thẩm Mộng Hi... Nhưng thực tế vĩnh viễn không có nếu như, các cô đã bỏ lỡ...

"Thì ra, ngay cả chứng cớ ông ấy cho em cũng là giả?"

An Mộ Ca cười rơi lệ nói.

"Mộ Ca, cô có thể kể cho tôi, mẹ cô làm sao mà qua đời không?"

Lạc Khuynh Nhan hiểu bây giờ hỏi An Mộ Ca những vấn đề này có chút không ổn, nhưng cô phải tìm hiểu chân tướng sự thật, Thẩm Mộng Hi đã phải chịu đựng những tổn thương không đáng, nếu không đứa con của cô sẽ chết vô ích.

An Mộ Ca nhắm mắt, hồi tưởng, giọng mang theo nồng nặc đau buồn.

"Năm em 18 tuổi mẹ qua đời, ông ấy nói mẹ bị bệnh truyền nhiễm, từ lúc 17 tuổi không còn cho em đi thăm mẹ, càng về sau, trước lúc mẹ qua đời mấy ngày, ông ấy đưa em đi gặp bà, toàn thân bà đều là vết thương, thậm chí còn có vết dao và vết máu ứ đọng, trên người đầy ống tiêm, bên cạnh còn có y tá và bác sĩ, sau đó, rạng sáng một ngày nọ ông ấy gọi điện đến, nói mẹ đi rồi, đã lên thiên đường..."

An Mộ Ca nói xong, cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho nước mắt chảy ra lần nữa, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không làm được.

"Bệnh truyền nhiễm?"

Lạc Khuynh Nhan nghi ngờ nói.

"Nếu nói bệnh truyền nhiễm, vậy mỗi ngày ông ấy đều bên cạnh mẹ nửa bước không rời, sao lại không bị lây nhiễm nhỉ? Tình trạng lúc đó của mẹ hình như không giống bị bệnh, ngược lại giống như là..."

An Mộ Ca cố gắng nhớ lại chuyện xưa thương tâm nhất của năm đó, môi dưới cũng cắn đến chảy máu, để lòng dạ Lạc Khuynh Nhan cũng không đành.

Lạc Khuynh Nhan lấy khăn giấy, ôn nhu lau nước mắt cho An Mộ Ca, an ủi.

"Nếu như không muốn nói, thì không nói."

"Ngược lại dáng vẻ giống như đang phát tác bệnh tâm thần, hốc mắt lõm sâu, còn dấu vết trên người giống như do tự hủy hoại dẫn đến, nhưng không thể nào ông ấy lại tổn thương mẹ, hơn nữa đó cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy ông ấy khóc..."

An Mộ Ca một hơi nói hết những lời cô muốn nói, tiếp theo chậm rãi ngã vào lòng Lạc Khuynh Nhan.

Thân thể Lạc Khuynh Nhan cứng đờ, không biết nên đẩy ra như thế nào, thần sắc hơi cứng ngắc.

"Ôm lấy em, mặc kệ tình cảm nào cũng được, bây giờ em rất cần hơi ấm..."

An Mộ Ca khẩn cầu nói.

Lạc Khuynh Nhan cũng thuận thế ôm lấy An Mộ Ca, thật lâu vẫn không lên tiếng.

"Lạc Khuynh Nhan, nửa tháng nữa, chính là ngày giỗ của mẹ, hằng năm vào ngày này, ông ấy đều sẽ đưa em cùng đi thăm mẹ, nếu như mẹ đã cài nhận định vào trong tiềm thức của em, nghĩa là bà hy vọng em sẽ ở bên chị, có lẽ vào ngày đó, ông ấy cũng sẽ đưa chị theo, có lẽ chị sẽ bỏ trốn được."

An Mộ Ca nằm trong lòng Lạc Khuynh Nhan buồn bực nói.

Lạc Khuynh Nhan nghe vậy, giống như nhìn thấy hy vọng gật đầu, nhưng ngay sau đó giống như lại nghĩ đến chuyện gì, hỏi.

"Vậy còn cô?"

An Mộ Ca lắc đầu.

"Nơi này chính là nhà em, em còn có thể đi đâu chứ? Hơn nữa em ở lại đối phó với cha, mới có thể bảo vệ Mục Tuyết Nhi..."

Cô không muốn Lạc Khuynh Nhan lại mất thêm điều gì nữa, nếu Mục Tuyết Nhi có chuyện, cho dù Lạc Khuynh Nhan rời đi, cũng sẽ sống không được vui, như vậy coi như cũng vì Lạc Khuynh Nhan làm được một chuyện...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Tu La