Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 121

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Khi đó vào trong một góc mù ư?"

Thẩm Mộng Hi cho những vệ sĩ đi theo Lạc Khuynh Nhan lần đó thuật lại tình hình lần nữa.

"Vâng, chúng tôi dùng óm nhòm tầm xa, nhìn thấy vẻ mặt Lạc tiểu thư dường như bị cái gì đó thu hút."

Một người trong số đó trả lời.

"Hai phút không nhìn thấy cô ấy?"

Thẩm Mộng Hi hỏi sắc bén, có lẽ vấn đề xảy ra trong góc mù, Lạc Khuynh Nhan ngồi máy bay rời đi, hơn nữa còn không liên lạc Vương Tú Phương với Ôn Kiến Quân, vậy liệu có phải đã xảy ra vấn đề lúc lên máy bay, hoặc sau khi xuống máy bay không, rốt cuộc mất tích lúc nào đây?

"Thưa, khoảng chừng hai phút, chúng tôi không dám để lộ hành tung, cho nên chỉ có thể lẻn đến gần, đợi đến lúc lại gần rồi, mới phát hiện Lạc tiểu thư đang giúp một bà lão nhặt rau cải bị rơi xuống đất."

Rau cải? Bà lão? Thẩm Mộng Hi hơi nhớ ra.

"Các cậu phát lại đoạn camera trong công viên ngày đó đi."

Dù sao chỉ còn cách tra xét từng chút một, Lạc Khuynh Nhan chỉ có giấy tờ tùy thân trên người, không thể nào ra nước ngoài, vậy rốt cuộc em ấy ở đâu chứ?

Thời gian dần trôi, thuộc hạ nàng mang băng ghi hình camera trong công viên về, nhưng mà...

"Đại tiểu thư, nhân viên làm việc trong công viên nói, trong bóng cây đó là góc mù, mắt camera cũng chỉ có thể thấy được những hình ảnh mờ mờ, hơn nữa còn bị nhành cây che kín, e rằng..."

"Mở lên."

Thẩm Mộng Hi ra lệnh, chỉ cần có manh mối nàng đều sẽ không bỏ qua, huống hồ đây còn là liên quan Lạc Khuynh Nhan.

Tại thời điểm này, màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh mờ mờ, Thẩm Mộng Hi cho người điều chỉnh hình ảnh đến thời gian Lạc Khuynh Nhan nhặt rau, xem đi xem lại tỉ mỉ, nhưng chỉ thấy được Lạc Khuynh Nhan đi vào bóng cây, sau đó đi ra, tiếp theo một bà lão cũng xách túi tiện lợi đi ra, không có điểm nào bất thường, chẳng lẽ vấn đề không phải xảy ra ở đây.

"Đợi đã, các cậu hãy chỉnh lại 3 phút trước."

Thẩm Mộng Hi sau lưng Thiên Cửu hình như chú ý thấy điều gì, lập tức nói.

Những người đó điều chỉnh lại 3 phút, nhưng hình như cũng đâu có khác biệt gì, nhưng vẻ mặt Thiên Cửu lại hết sức khiếp sợ, cô cho người điều chỉnh lại thời gian, sau đó pause lại.

"Đại tiểu thư, không thấy rõ bọn họ trong bóng cây, nhưng cô nhìn xem, nhìn xuyên qua nhành cây mờ mờ, có thấy đôi giày của bà lão không, cô nhìn lần nữa đi."

Thiên Cửu giải thích.

Thẩm Mộng Hi cho người phát tiếp, trải qua nhắc nhở, quả nhiên nhìn thấy giày của bà lão, không qua mấy giây, một màn dọa người xuất hiện, đôi giày của Lạc Khuynh Nhan đột nhiên biến mất không thấy mười mấy giây, lại xuất hiện, mà vị trí đôi giày của bà lão cũng nhanh chóng xê dịch, nhưng không thấy được rõ cho lắm, còn giày của Lạc Khuynh Nhan biến mất mười mấy giây, đột ngột biến mất, rất giống bỗng bị người ta kéo đi hoặc là mang đi vậy.

"Tráo người?"

Thẩm Mộng Hi kinh hô.

Thiên Cửu híp mắt gật đầu.

"Rất có khả năng..."

Bọn chúng bắt cóc Lạc Khuynh Nhan ư?

"Vậy chứ em ấy đang ở đâu? Tinh vi như vậy, không thể nào là bọn bắt bóc bình thường được."

Thẩm Mộng Hi bỗng mất đi lý trí, gầm lên ném chiếc ly kiểu trên bàn về phía vệ sĩ.

"Một lũ ăn hại."

Chiếc ly chứa đầy nước nóng ngay lập tức đập trúng vệ sĩ mở băng ghi hình đứng hàng trước, nhất thời trán bị va trúng chảy máu, người cũng đầy nước, cũng may nước nóng không làm bỏng da thịt hắn.

"Đại tiểu thư, rất có thể là người của công tước An Đức Mỗ, nếu tôi đoán không lầm, có lẽ Lạc tiểu thư đang ở Paris."

Thiên Cửu trầm tư nói.

"Chắc chắn?"

Thẩm Mộng Hi hỏi, mặc dù nàng biết Lạc Khuynh Nhan rất có thể ở Pháp, những vẫn phải xác định đầy đủ, dù sao thời gian đã trì hoãn lâu như vậy, tình hình Lạc Khuynh Nhan như thế nào nàng không biết được, phải chắc chắn em ấy đang ở đâu, nàng mới nghĩ được cách giải cứu.

"Mặc dù không chắc chắn, nhưng nửa tháng trước tôi nghe được từ chỗ tướng quân, bên Paris có tin truyền đến, hình như Lộ Dich Tư đích thân nhận một món hàng ở bến tàu, do người của ta cách chúng quá xa, nên không thể thấy rõ, nhưng hình như món hàng được phủ một lớp vải đen, món hàng đó... rất có thể là Lạc tiểu thư, cộng thêm nếu là lén đưa qua, xem thời gian cũng gần như trùng khớp."

Thiên Cửu giải thích.

Phủ lên miếng vải đen, chẳng lẽ lấy cách thức mình bỏ thuốc Mục Tuyết Nhi để bỏ thuốc Lạc Khuynh Nhan? Thẩm Mộng Hi vừa nghĩ đến tình cảnh Lạc Khuynh Nhan bị chụp thuốc mê mang sang Pháp liền giận điên lên, ngay lập tức ra lệnh.

"Thiên Cửu, đi đặt chuyến bay gần nhất, tôi phải đi Paris."

Nhất định phải đi, nàng chết cũng không nỡ để Lạc Khuynh Nhan bị nửa điểm tổn thương, đám người Lộ Dịch Tư lại dám đối đãi em ấy như vậy, cộng thêm hận cũ, nàng nhất định phải để tất cả bọn chúng trả một cái giá tương xứng.

Thiên Cửu nhíu mày.

"Đại tiểu thư, tôi cảm thấy không thích hợp đâu."

Bây giờ Thẩm Mộng Hi giống như con sư tử cái nổi điên không còn lý trí, nàng vội vã đi Pháp như vậy rất dễ bị An Đức Mỗ phát hiện, nơi đó cũng không phải địa bàn của họ, nguy hiểm ngàn trùng, cũng rất có thể công tước An Đức Mỗ đang dụ nàng đến.

"Tôi không lo được nhiều như vậy, tôi phải đi ngay lập tức."

Thẩm Mộng Hi nói xong, liền đứng dậy chuẩn bị ra cửa.

"Bây giờ chúng ta còn chưa biết vị trí cụ thể của Lạc tiểu thư, huống hồ nơi đó cũng không phải nơi chúng ta có thể nắm trong lòng bàn tay, nếu đại tiểu thư muốn đi, đợi thêm hai ba ngày, tôi đi chuẩn bị hộ chiếu với giấy tờ chứng nhận..."

Lấy tính tình của đại tiểu thư, rất có thể sẽ dấy lên một trận đẫm máu, nếu xảy ra án mạng, sẽ không dễ giải quyết như ở trong nước.

Thẩm Mộng Hi nghe vậy, ép buộc mình bình tĩnh lại, Thiên Cửu nói quả thật có lý, bây giờ nàng quả thật không thể vội vàng sang Pháp.

"Báo với cậu, cho người bên Pháp của cậu theo dõi sát sao công tước An Đức Mỗ, nhưng đừng để hắn phát hiện, nếu không rất có thể sẽ vì thế mà bại lộ."

Lúc Thẩm Mộng Hi nói ra những lời này, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nàng hận không thể ngay lập tức bay sang Pháp cứu Lạc Khuynh Nhan.

"Vâng."

Lúc Thiên Cửu chuẩn bị rời đi, bỗng Thẩm Mộng Hi hô lên.

"Cô chuẩn bị thêm giấy tờ chứng nhận cho Lãnh Tâm Du, lần hành động này tôi nghĩ có lẽ sẽ cần đến cô bé."

Năng lực bắt người, khả năng và thân thủ nàng đã từng xem, mang theo hẳn sẽ có ích, hy vọng có thể đưa Lạc Khuynh Nhan bình an về nước.

"Công tước đại nhân, chuyện người căn dặn tôi đã chuẩn bị xong."

Lộ Dịch Tư đưa mấy phần tài liệu cho Tất Duy Tư.

Tất Duy Tư xem kỹ chữ ghi bên trên, lật xem không ngừng, đọc cẩn thận, sau khi xác nhận không có sai lầm, mới ký tên lên mấy phần tài liệu, sau đó in dấu tay lên.

"Cất những thứ này vào két sắt an toàn trong ngân hàng Thụy Sĩ, ở đây có hai chiếc chìa khóa, đến lúc đó đưa cho Ngả Luân và Á Ma Tư mỗi người một chìa..."

Tất Duy Tư giao phó.

Sau khi Lộ Dịch Tư rời đi, Tất Duy Tư chán nản ngồi trên ghế làm việc, hoàn toàn không còn khí thế thường ngày, hắn quay đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm hình trên bàn làm việc, giơ tay ôn nhu vuốt ve gương mặt người phụ nữ trong hình, cho dù cách một lớp thủy tinh lạnh lẽo...

--------------

"Ối, xin lỗi chú, xin lỗi, cháu không cố ý..."

Tất Duy Tư mới từ viện bảo tàng Ashmolean bước ra, một nữ sinh mang mắt kiếng, tóc dài trong tay còn ôm một đống sách vốn vội vã hướng về phía hắn, có thể do tốc độ nữ sinh quá nhanh, trong lúc nhất thời không dừng được, bỗng va vào ngực hắn. Hắn cũng không sao, chẳng qua không đỡ cô bé nữ sinh kịp, nữ sinh kia đã ngã ngồi trên nền đất, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi hắn.

"Cô có sao không?"

Tất Duy Tư cũng không tức giận, ngồi xổm giúp cô nhặt những cuốn sách rơi rải rác trên mặt đất.

"Chú... chú biết tiếng Trung?"

Nữ sinh ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi, chẳng qua cô cũng vừa nhớ ra, do vừa rồi nhanh quá, cô đã nói tiếng mẹ đẻ theo bản năng.

Tất Duy Tư mỉm cười ngẩng đầu lên.

"Đương nhiên..."

Chẳng qua sau khi thấy rõ dung mạo nữ sinh, có một loại cảm giác tươi đẹp, cho đến bây giờ hắn chưa từng cảm thấy, cho dù người vợ trước cũng chưa từng cho hắn loại cảm giác này, cảm giác kinh diễm khó mà diễn tả hết...

Kiều mị đáng yêu, như một đóa hồng nở rộ, ánh mắt lại cực kỳ rạng ngời trong suốt, khiến hắn bất tri bất giác luân hãm trong đôi mắt nâu của cô bé nữ sinh.

Sau đó, Tất Duy Tư bắt chuyện với cô nữ sinh nọ, đáng tiếc người ta chẳng qua chỉ liếc hắn một cái, cầm lấy sách trong tay hắn, phủi phủi bụi bặm trên quần jean.

"Dáng dấp lịch sự thế này, sao lại là một ông chú háo sắc a."

Sau đó nghêng ngang mà đi...

Lần đầu tiên Tất Duy Tư bị người khác chê bai, hơn nữa còn nói hắn dê xồm? Hắn chỉ muốn lưu lại phương thức liên lạc với cô thôi mà...

Không qua mấy ngày, Tất Duy Tư cũng quên mất chuyện này, bởi vì bạn tốt mời, hắn đến Luân Đôn du ngoạn, không biết trời cao an bài hay do duyên phận đã đến, ngày đó hắn vô tình gặp gỡ cô nữ sinh nọ, giữa ánh mắt mê mang của bạn bè, hắn lại tiến lên bắt chuyện với cô bé, kết quả đổi lấy ánh mắt hoảng sợ của người ta.

"Chị Quân Quân, đừng để ý hắn, tên này có thể là một tên háo sắc đó." (Lam Hinh Quân, mẹ của Thẩm Mộng Quân)

Nữ sinh kéo người thiếu phụ thanh nhã nhan sắc tuyệt trần bên cạnh chuẩn bị rời đi, vị thiếu phụ cũng cảnh giác nhìn hắn một cái, sau đó mang người nữ sinh nọ xoay người rời đi.

Sau đó, vì có chuyện mà hắn đi thành phố hải cảng ở Trung Quốc, chuẩn bị cùng bạn bè trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng có một bóng người lảo đảo nghiêng ngã làm hắn chú ý, hắn lễ phép tạm biệt bạn bè, đuổi theo thân ảnh nọ, càng đến gần, hắn càng kích động phát hiện, lại là cô bé nữ sinh kia, chẳng qua vẻ mặt cô hình như có chỗ không đúng, xong rồi, sắp ngã xuống biển rồi.

Hắn vội vàng chạy đến ôm lấy cô nữ sinh, bế ngang cô đi đến bên cạnh bến tàu, mà nữ sinh cũng ngoan ngoãn cho hắn bế, không có chút phản kháng, hắn cúi đầu nhìn một cái, kết quả nữ sinh kia đang lặng thinh rơi lệ, hơn nữa toàn thân đều mùi rượu, hắn tưởng hắn đã dọa cô bé, vội vã thả cô xuống, sau đó lịch sự cởi âu phục trên người choàng lên cho cô, phòng ngừa gió đêm làm cô lạnh.

"Thiều Thiều..."

Nữ sinh ngồi dưới đất khóc thút thít nói.

Tất Duy Tư không nghe rõ, tưởng cô đang gọi mình.

"Cô có cần gì không?"

"Chị đợi em tốt nghiệp có được không? Em... em có để dành rất nhiều tiền bên Anh Quốc, đợi em tốt nghiệp em chắc chắn sẽ cho chị một cuộc sống với vật chất mà chị mong muốn, được không chị?"

Nữ sinh bỗng gắt gao ôm lấy cổ Tất Duy Tư, nằm lên bả vai hắn khóc lóc nói.

Tiếp theo nữ sinh nằm trong cổ hắn, nước mắt chảy không ngừng nói đứt quãng những lời hắn nghe xong không hiểu lắm.

"Em tên gì?"

Sau khi nữ sinh khóc thút thít xong, hắn hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.

"Thiều Thiều, chị quên rồi sao? Em là em gái chị Tri Huyền a!"

Nói xong cô lại bắt đầu khóc lên, khóc tại sao hắn lại quên cô, vốn nước mắt trên cổ áo hắn đã hong khô, sau đó lại bị nữ sinh khóc như điên làm cho ướt tiếp...

Sau đó, nữ sinh từ từ ngủ mất, Tất Duy Tư không biết làm sao, lại không biết cô là ai, cũng không biết cô ở đâu, buộc lòng mang cô về khách sạn hắn ở, ngoài ra thuê cho cô một căn phòng, sau đó cho người trong khách sạn thay quần áo cho cô.

Kết quả ngày hôm sau, hắn vì sợ nữ sinh rời đi, cố ý dậy thật sớm, đêm qua say rượu, hẳn cô ấy sẽ không dậy sớm được... Gõ cửa hồi lâu, cánh cửa mới chậm rãi mở, đập vào mắt là vẻ mặt nữ sinh cuống quýt, cùng với quần áo mặc tùy ý, sau đó chính là một cái tát... (không SM khôngquenbiết =)))

Cuối cùng hắn vật vã cực kỳ mới giải thích rõ ràng được với nữ sinh, nữ sinh mới hai má đỏ bừng cúi người xin lỗi hắn, cũng nói sẽ trả lại tiền thuê phòng và quần áo cho hắn, hắn cũng không từ chối, giữ lại được cách thức liên lạc với nữ sinh, cũng biết được tên cô bé...

Nhan Tri Huyền...

-----------------------------------------------------------

Sắp hết rồi, chừng 19 chương nữa 0v0~

Bao nhiêu ngóc ngách tốitămcònlạisẽraánhsánghết.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần