Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 122

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau này, hắn dần dần bắt đầu hiểu biết cuộc sống của Nhan Tri Huyền, biết được cô có một người chị học đại học ở hải cảng, chi phí kinh tế đều do Nhan Tri Huyền gồng gánh, hắn thấy không được thoải mái, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện giúp đỡ, nếu không có thể lại bị nghĩ là tên háo sắc, vì vậy hắn âm thầm liên hệ nhà trường, nhờ họ dùng vốn quyên góp hằng năm của mình để cấp học bổng cho chị gái Nhan Tri Huyền, mặc dù thành tích học tập của chị cô nói chung...

Hắn cũng đã gặp chị Nhan Tri Huyền, hai chị em đi cùng nhau chính là một bức tranh đẹp, chỉ là hắn không hề có thiện cảm với chị Nhan Tri Huyền, mặc dù dáng dấp chị cô so với cô đẹp hơn một chút, hơi giống tiên nữ không phải người phàm trong một bức tranh cổ, chỉ là trong cái nhìn của hắn, chị cô có nhiều nét lưu luyến trần tục hơn, cùng gương mặt đó không được tương xứng. So ra hắn vẫn thích Nhan Tri Huyền kiều mị đáng yêu, vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ tươi cười hơn.

Mặc dù hắn đến gần Nhan Tri Huyền là có dụng tâm khác, nhưng có thể do lần nghỉ tại khách sạn đêm đó, cô cảm thấy hắn là chính nhân quân tử, cho nên cũng thả lỏng đề phòng không ít, thậm chí chủ động đảm trách hướng dẫn du lịch thành phố hải cảng cho hắn, bọn họ cũng dần dần quen biết, Tất Duy Tư phát hiện hắn ngày càng thích Nhan Tri Huyền, thậm chí sinh ra loại tình yêu như thời còn trẻ...

Nhưng tuổi tác bọn họ chênh lệch nhau hai mươi tuổi, Nhan Tri Huyền dường như cũng xem hắn là trưởng bối mà đối đãi, hắn rất phiền não, một công tước lắm mưu nhiều kế mà giờ bó tay chịu thua như một đứa trẻ, hôn nhân trước của hắn đều do gia tộc sắp xếp, vì đó là cơ hội giúp đỡ cho gia tộc phát triển, càng về sau, khi hắn kế thừa tước vị, cũng dần dần đưa công chuyện làm ăn của gia tộc đi vào quỹ đạo, đợi sau khi thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, hắn không muốn tiếp tục đi cùng người vợ hắn không yêu nữa, mặc dù vợ hắn không đồng ý, nhưng vẫn chấp nhận, sớm hợp sớm tan, sinh năm người con trai đều do hắn nuôi nấng, cũng để bà tìm một cuộc hôn nhân tốt đẹp hơn.

Phong cách Tất Duy Tư không quá giống người Pháp, nghiêng về khắt khe như người Trung Quốc, thậm chí có người nghi ngờ hắn là gay, nhưng hắn chỉ mỉm cười lắc đầu phủ nhận, hắn chỉ chưa yêu ai thôi, cho đến khi gặp Nhan Tri Huyền, cho dù tuổi thanh xuân đã qua, hắn vẫn muốn theo đuổi cô gái mình mê luyến.

Hắn lấy can đảm, dưới một nhà hàng Trung Hoa ở Luân Đôn đứng trước Nhan Tri Huyền tỏ tình, đổi lấy một chậu nước lạnh, ướt toàn bộ từ đầu đến chân ướt bó hoa tươi ướt bộ âu phục nổi tiếng...

Có người nói với hắn, đeo đuổi con gái da mặt phải đủ dày, huống hồ như Nhan Tri Huyền một cô gái du học ở Anh đang đi làm thêm là phải dùng tiền và hoa, những thứ đồ đắt tiền xa xỉ rất dễ gây ấn tượng cho nàng, mặc dù hắn không quá đồng ý với những lời này của bạn bè, nhưng vẫn thử xem sao.

Đổi lấy lại là một chậu nước lạnh, càng về sau, Nhan Tri Huyền càng không thể nhịn được, xém chút nữa hất nước sôi, chỉ là bị quản lý ngăn lại, kéo vào trong.

"Chú, chú muốn sao mới tha cho tôi đây?"

Ngày hôm đó, Nhan Tri Huyền nhận lời Tất Duy Tư đi ăn ở nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng nhất, hỏi hắn một cách bất lực.

Đầu tiên Tất Duy Tư cho hầu bàn rót rượu vào ly cao cổ, sau đó hắn đưa Nhan Tri Huyền nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, hy vọng cô sẽ gả cho hắn, người khác bắt đầu bằng hẹn hò rồi yêu, hắn trực tiếp vào đề luôn, hắn không cần hẹn hò với Nhan Tri Huyền, hắn cảm thấy muốn cùng Nhan Tri Huyền trải qua cả đời, chỉ vậy thôi.

Nhan Tri Huyền trực tiếp tạt rượu vang hầu bàn vừa rót vào mặt Tất Duy Tư.

"Tôi nói cho chú biết, tôi sẽ không cưới chú, trâu già gặm cỏ non sao? Hơn nữa tôi là les, tôi không có hứng thú với đàn ông."

Giọng cô rất to, vốn phòng ăn đã yên tĩnh nhất thời càng yên tĩnh hơn, cùng đồng loạt nhìn về bàn của Tất Duy Tư.

Mặc dù Tất Duy Tư bối rối, nhưng càng khiếp sợ trước lời nói của Nhan Tri Huyền, cô không chỉ chê hắn già, hơn nữa cô còn là les?

Sau khi Nhan Tri Huyền giận đùng đùng bỏ đi, hắn thanh toán, cho người hầu đi tiệm âu phục mang đến cho hắn một bộ âu phục mới, Nhan Tri Huyền vừa rồi lấy rượu vang làm bẩn toàn bộ âu phục, nhưng hắn một chút cũng không nổi giận với Nhan Tri Huyền, ngược lại càng cảm thấy cô chân phương đáng yêu, nếu không phải les thì tốt rồi.

Chuyện làm ăn của gia tộc trở nên bận rộn, Tất Duy Tư bận tối mặt tối mày, nhưng hắn vẫn nghe ngóng về hướng đi của Nhan Tri Huyền, nghe nói cô được không ít giải thưởng trong trường học, hơn nữa có làm sao hắn cũng không ngờ cô học tâm lý học, thật đúng với câu nói xưa ở Trung Quốc, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong... Hắn vốn nghĩ rằng một cô gái đáng yêu như Nhan Tri Huyền sẽ không có hứng thú với những thứ ấy.

Đến khi Nhan Tri Huyền tốt nghiệp, hắn vừa vặn đến hải cảng làm việc, trong lúc đang cố gắng, hắn lại gặp phải Nhan Tri Huyền, chỉ là lần này không phải một mình Nhan Tri Huyền, mà cô đang ở bên chị cô, các cô ấy dường như đang lôi kéo, cô ôm thật chặt chị cô, mà chị cô lại dùng sức phản kháng, hai người tranh chấp không ngừng, Tất Duy Tư vốn định tiến lên ngăn cản, kết quả hai người ngừng tranh chấp, nguyên nhân là chị cô tát cô, sau đó bực dọc rời đi, lưu lại cô một mình đứng đó khóc lóc.

Tất Duy Tư yêu thương đến bên cạnh cô, vỗ về bả vai dành cho cô sự an ủi của hắn, Nhan Tri Huyền quay đầu lại, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn hắn.

"Chú có rất nhiều tiền phải không?"

Cô làm Tất Duy Tư sững sờ một lúc, nhưng hắn vẫn gật đầu.

"Phải, cũng được coi là vậy."

"Chúng ta giao dịch đi, tôi kết hôn với chú, chú cho tôi nhiều thật nhiều tiền chú thấy sao?"

Đôi mắt Nhan Tri Huyền rũ xuống, lạnh lùng nói ra yêu cầu của mình.

Tất Duy Tư cau mày, hắn không thích giọng điệu Nhan Tri Huyền, nhưng đây là cơ hội của hắn, có lẽ hắn sẽ ngày nào cũng được gặp cô.

"Được."

Hai người làm một lễ cưới long trọng ở Paris, nhân vật nổi tiếng khắp thế giới cũng đến tham dự, hơn nữa chị cô cũng đến, đưa theo anh rể... còn Tất Duy Tư cũng phát hiện, ánh mắt Nhan Tri Huyền từ đầu đến cuối đều dính trên người chị cô...

Đêm tân hôn, Tất Duy Tư biết điều rời phòng tân hôn qua đêm trong thư phòng, hắn chỉ muốn mỗi ngày đều được gặp cô, không hề muốn chiếm đoạt, hắn cũng hiểu Nhan Tri Huyền kết hôn với hắn là vì hắn có tiền.

Ngày hôm sau, hắn bỏ mười triệu Euro (khoảng 248 tỷ vnd) vào thẻ ngân hàng cho Nhan Tri Huyền, hắn đưa một lần cho cô nhiều như vậy, cũng không sợ cô bỏ đi, vì hắn tin, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu hắn tốt với cô, hắn nguyện ý chờ Nhan Tri Huyền thật lòng thích hắn, hơn nữa cô đã nhập tên vào gia phả gia tộc An Đức Mỗ, dùng luôn tên bên Anh Quốc của cô, Monica...

Nhưng, ngày hôm sau, Nhan Tri Huyền lấy được tiền vẫn rời đi, theo báo cáo của thuộc hạ, là trở về hải cảng, hắn cũng không đuổi theo, vẫn như cũ đợi chờ ở Pháp, mặc dù hắn không phát sinh chuyện vợ chồng với Nhan Tri Huyền, nhưng trên phương diện pháp luật bọn họ đã là vợ chồng, Nhan Tri Huyền đã là của hắn, đuổi theo sát sao, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

Quả nhiên, chưa đầy một tuần lễ, Nhan Tri Huyền trở lại, không nói tiếng nào trở về phòng khóc thút thít, còn hắn chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa, an tĩnh ở bên cạnh cô, thẳng đến khi trong phòng dần dần an tĩnh, hắn mới dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, bế Nhan Tri Huyền đã khóc lóc mệt mỏi thiếp đi lên chiếc giường ấm áp, nhẹ nhàng đắp chăn lông cho cô, hôn trán cô mới lặng lẽ rời đi.

Mà loại chuyện này dường như cách vài tuần đều diễn ra một lần, Nhan Tri Huyền rời khỏi nhà, sau đó khóc lóc trở về, hắn cũng không còn thấy lạ nữa, chỉ có điều, trôi qua vài năm, bỗng Nhan Tri Huyền trở về nói với hắn, cô muốn sinh con, hơn nữa phải là con gái, nếu không phải thì phá thai, muốn hắn phối hợp với cô.

Những năm này, hắn đều phái thêm người theo dõi Nhan Tri Huyền, nhưng hành tung của Nhan Tri Huyền dường như đều đến nhà chị cô, sau đó khóc lóc chạy ra, thậm chí có lúc trên đường cái làm loạn ôm lấy chị cô đang mang thai...

Đêm đó, hắn tiến vào cơ thể cô, ngạc nhiên phát hiện cô vẫn là xử nữ, chỉ có điều cô đang khóc gọi tên, là ai, hắn đã biết, Thiều Thiều, Nhan Thiều Nguyệt, chị cô...

Sau khi mang thai, cô cũng không ra ngoài nữa, nhưng cũng không thân cận hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng vui vẻ, trong bụng cô là đứa trẻ kết tinh của hai người, đại khái mấy tháng sau, bọn họ thông qua kết quả siêu âm, quả thật là con gái, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không ngày nào hắn cũng phải nghe Nhan Tri Huyền nói không phải con gái lập tức phá bỏ, dọa hắn sợ ngày nào cũng đến nhà thờ cầu nguyện, nhưng mà hắn cũng rất mong bọn họ sẽ sinh được con gái, mặc dù không thừa kế tước vị được, nhưng hắn sẽ cho con gái của cô và hắn môi trường tốt nhất và sự yêu thương vô hạn, cho con gái cả đời vô lo.

Theo tiểu Ngả Luân dần dần lớn lên, ngày càng giống Nhan Tri Huyền, trừ màu da với màu mắt, còn lại đều giống Nhan Tri Huyền, có thể do dòng máu lai, dáng dấp tiểu Ngả Luân ngày càng giống Nhan Tri Huyền, đáng yêu như nhành cỏ non, khiến Tất Duy Tư thỏa mãn không thôi, tựa như gia đình hắn chỉ có ba người.

Mặc dù Nhan Tri Huyền thường xuyên ra nước ngoài, nhưng ngoại trừ cho Lộ Dịch Tư đi theo, và vệ sĩ bên cạnh, cũng không làm những phương cách khác, vì hắn hiểu Nhan Tri Huyền không thích quá nhiều người đi theo.

Sau khi Nhan Tri Huyền biết Lam Hinh Quân bạn tốt của cô qua đời bên Anh Quốc, hắn lấy danh nghĩa chồng của Nhan Tri Huyền tham dự tang lễ, cũng nhìn thấy Nhan Tri Huyền ôm một đứa bé trai người Châu Á ánh mắt đang lộ ra sợ hãi, truyền dũng khí để đứa bé sống tiếp, sau đó đứa con trai còn nhỏ được người đàn ông tên Thẩm Tuấn dẫn đi, chỉ là trước khi đi thỉnh thoảng còn nhìn quanh Nhan Tri Huyền, dường như nhìn không ngừng nghỉ.

Trong khoang hạng nhất chuyến bay đi Paris, Nhan Tri Huyền tựa đầu lên bả vai hắn lẩm bẩm nói.

"Có biết không? Tôi chỉ giúp đỡ chị Quân Quân, khí chất chị ấy giống hệt Thiều Thiều, tôi không tìm được Thiều Thiều, chỉ có thể thường xuyên nhìn chị Quân Quân để nhớ mong chị ấy, bây giờ chị Quân Quân đi rồi, tôi phải làm sao đây?"

Giọng cô không hề giống như đau khổ, ngược lại như đang thất vọng. (@@)

Lại qua thêm mấy năm, tiểu Ngả Luân khoảng chừng bảy tuổi, Tất Duy Tư nhìn Nhan Tri Huyền bế tiểu Ngả Luân ngồi kể chuyện trên xích đu trong vườn hoa, hắn mỉm cười tiến lên hỏi hai mẹ con đang kể chuyện gì, khiến tiểu Ngả Luân cười vui vẻ không ngừng.

Ngả Luân chợt từ xích đu đứng dậy, bước chân lảo đảo chạy về phía hắn ôm lấy bắp đùi hắn nói.

"Cha, mẹ đang kể cho con nghe chuyện về tiên nữ thời xa xưa ở quốc gia phương đông cổ, truyện rất hay, rất đẹp a."

Tiểu Ngả Luân ngây thơ nói tiếp, sau đó liền bị Tất Duy Tư ôm lấy, hơi sợ hãi ôm lấy cổ Tất Duy Tư.

"Đẹp thật sao? Chỉ là câu chuyện thôi, sao biết có đẹp thật không? Con nhìn thấy được sao?"

Tất Duy Tư cười híp mắt hỏi.

"Cha thật ngốc, có thể tưởng tượng mà, mẹ kể so với thầy hay hơn nhiều."

Tiểu Ngả Luân bĩu môi nói.

Còn Nhan Tri Huyền chỉ khẽ mỉm cười với cha con họ, sau đó đung đưa xích đu, ánh mắt tan rã nhìn về phương xa.

Một năm này Nhan Tri Huyền thường xuyên ra ngoài, không về nhà, có lúc đi chữa trị cho bệnh nhân tâm thần, có lúc sẽ trở về Trung Quốc, nhưng cô không cho Lộ Dịch Tư đi theo một bên, đều một thân một mình đi, thật ra Tất Duy Tư đã cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống như vậy, chỉ cần cô có thể trở về, để mình và con gái thường xuyên gặp cô là được.

Mấy năm nay, Nhan Tri Huyền thường xuyên không ở Paris, có lúc thậm chí sẽ mang Ngả Luân ra ngoài chơi, Tất Duy Tư không yên tâm, cho người lén đi theo Nhan Tri Huyền, nhưng sau khi bị cô phát hiện, cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hắn cảm thấy tâm lạnh thấu, từ đó về sau hắn không dám tùy ý cho người theo dõi Nhan Tri Huyền nữa.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây Nhan Tri Huyền một mực ngon ngọt dụ dỗ muốn tiểu Ngả Luân học Thái cực quyền và Không thủ đạo các loại võ tự vệ, Ngả Luân sợ mệt, khóc không muốn học, Tất Duy Tư đau lòng, nói nếu không muốn học có thể không học, hắn sẽ phụ trách bảo vệ Ngả Luân, nhưng tiểu Ngả Luân nói, không thích có nhiều ông chú đi theo, không được tự nhiên, có mẹ là đủ rồi. Tất Duy Tư cười nói, mẹ con cũng không biết võ, làm sao cứ như vậy mà có cảm giác an toàn? Không biết là ảo giác hay thế nào, hắn cảm nhận được ánh mắt Nhan Tri Huyền có chút sắc lạnh, không phải đối với hắn, mà là đối với tiểu Ngả Luân...

Sau đó, có một lần, Nhan Tri Huyền đưa tiểu Ngả Luân đi Provence du ngoạn, đang trên đường về, Ngả Luân bị cướp bắt cóc, Nhan Tri Huyền không rõ tung tích, hắn phái người tìm khắp Provence, lòng như lửa đốt, lúc chuẩn bị báo cảnh sát, Nhan Tri Huyền gọi điện đến, không cho phép hắn báo cảnh sát, nói cho hắn địa chỉ một nơi hẻo lánh, để hắn đến đón tiểu Ngả Luân.

Về sau, tiểu Ngả Luân nghe lời Nhan Tri Huyền ngoan ngoãn học rất nhiều võ nghệ phòng thân, mỗi lần đều mệt đến rã rời, Nhan Tri Huyền sẽ nói với cô bé, chỉ có học những thứ này, những tên bắt cóc kia ra tay mới khó khăn, cho nên có mệt có khổ đi nữa, tiểu Ngả Luân cũng kiên trì theo.

Hắn mơ hồ hiểu được, có lẽ đây là Nhan Tri Huyền đã âm thầm ra tay, nhưng cho dù hắn nổi giận, rồi vẫn như cũ không nỡ trách móc Nhan Tri Huyền, chỉ lửa giận không có chỗ trút, cho nên cho người đi giết đám người bắt cóc kia, cho dù bọn họ do Nhan Tri Huyền mời đến để diễn.

Mỗi lần đến hè, Nhan Tri Huyền đều sẽ ra ngoài hết mấy tuần lễ, ngày này cũng không ngoại lệ, nhưng đến ngày hôm sau thì trở về, chỉ là khóe miệng câu lên nụ cười nghiền ngẫm, trong miệng lẩm bẩm.

"Thẩm Mộng Hi à?"

Những lời này của cô như muỗi vo ve vậy, Tất Duy Tư hơi không nghe rõ cho lắm, nhưng nghĩ đến, cũng có thể cô gặp phải trò vui nào đó cũng nên?

Những năm này Tất Duy Tư bề bộn nhiều việc, mặc dù Nhan Thiều Nguyệt thường xuyên không ở nhà, nhưng cơ bản cũng coi như chăm sóc cho tiểu Ngả Luân, dường như lần nào ở nhà cô cũng kể chuyện thần thoại xưa ở Trung Quốc cho tiểu Ngả Luân, nhiều nhất, đều là câu chuyện về tiên nữ mà tiểu Ngả Luân thích nghe nhất, Tất Duy Tư nghe, thế nhưng cũng cảm thấy Nhan Tri Huyền kể chuyện như thật, tựa như đang sờ sờ trước mắt vậy, giống như chị cô, nhưng cũng không phải, so với chị cô ý cảnh càng thoát tục hơn nhiều, bớt đi dung tục tầm thường, là một tiểu tiên nữ không hiểu vì gì mà âu sầu, cho dù nghe cô kể, hắn cũng hoàn toàn tưởng tượng được loại cảnh tượng đó, càng không cần phải nói đến trí tưởng tượng phong phú của con nít.

Trôi qua khoảng bốn năm hoặc lâu hơn, Ngả Luân đã mười sáu tuổi, học cấp 3 ở trường nữ quý tộc, còn Nhan Tri Huyền trong những năm này bận bịu tối mày tối mặt, thường xuyên bay tới bay lui, vì do thường xuyên công tác diễn thuyết ở các học viện, càng để hắn kiêu ngạo chính là mấy năm trước Nhan Tri Huyền đã nghiên cứu ra một loại thuốc thôi miên có tác dụng liên tục, được chút danh tiếng trong giới y học.

Thế nhưng, một ngày kia, hắn từ New York về nhà, lúc chuẩn bị vào phòng, phát hiện Nhan Tri Huyền không bật đèn, ngã ngồi trên sàn nhà ôm chai rượu đỏ uống như điên, trong miệng còn mơ hồ nói.

"Tiền cũng không thích sao? Hắn... nghèo như vậy... tại sao còn muốn ở... bên hắn?"

Tất Duy Tư như thường ngày bế cô về giường, nhưng cô vẫn khóc thút thít.

"Thiều Thiều, em đã có tiền rồi, tại sao chị vẫn..."

Cô nói chưa hết câu cuối liền ngủ mất.

----------------------------------------------------------

A hèm, sau đây chuyên mục soi (luôn sót) của ê đích tờ, hô hô hô =))) :

Thẩm Mộng Hi thoạt nhìn tính cách giống Lục Kính Hân cơ mà nhìn trúng người yêu thì giống Thẩm Tuấn :]]], tại zì Lam Hinh Quân giống Nhan Thiều Nguyệt mà, mị dám (hơihơi =)))) chắc chắn nếu cho đóng phim Nhan Thiều Nguyệt với Lạc Khuynh Nhan sẽ là một người đóng, An An với Nhan Tri Huyền là một người đóng =))))), tưởng rằng 2 người sẽ về với nhau cơ mà hông, người mẹ là người thứ 3 nhưng người con là nhân vật chính a, chịThẩmchânmệnhthiêntửcủachịLạc, chịLạc là của chị Thẩm roài =)))))

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Tu La