Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 129

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của vệ sĩ An Đức Mỗ, ngay lập tức liền bị chúng đồng loạt cho đo đất, còn Lạc Khuynh Nhan cũng sớm bị một trong những tên vệ sĩ bắt lại, chỉ còn mình An Mộ Ca đơn thân độc đấu.

Có nữ du khách trong đoàn du khách thét chói tai không ngừng, có người chuẩn bị đỡ lấy bạn đồng hành của bọn họ, có người móc điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.

Vệ sĩ thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay họ.

"Xin lỗi, chúng tôi không hề có ý muốn làm bị thương người vô tội."

Tất Duy Tư xoay người, nhìn An Mộ Ca đang trong vòng vây vệ sĩ.

"Ngả Luân, đủ rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến thăm mẹ con rồi."

Hắn hướng những người du khách cúi chào xin lỗi, bày tỏ đây là mâu thuẫn trong gia đình bọn họ.

Các du khách nửa tin nửa ngờ, cũng hoài nghi nhìn chăm chăm đám người.

"Các anh làm sao chứng minh đây là mâu thuẫn trong gia đình, tôi cảm thấy hai vị tiểu thư xinh đẹp đây dường như không có liên quan đến các anh."

Một người đàn ông trong số người có tham gia giải cứu chất vấn.

Ngay lúc Tất Duy Tư chuẩn bị giải thích lần nữa, bỗng Lạc Khuynh Nhan nhấc chân lên rất mạnh, lực đạo rất lớn, một cước đá vào giữa hai chân vệ sĩ, nhất thời người nọ đau đớn hô lên "Á~" giống tên bị An Mộ Ca đá trúng lúc nãy ngồi xổm trên đất hai tay xoa xoa vị trí bị giày cao gót đá trúng để giảm đau đớn. (ừ thì 'đều là đàn ông' mới được=)))

Ai cũng không ngờ Lạc Khuynh Nhan sẽ có hành động này, bao gồm cả Tất Duy Tư cũng nằm trong tất cả những người đang ngạc nhiên ngơ ngác tại chỗ nhìn Lạc Khuynh Nhan dường như cực kỳ nhu nhược, vẻ mặt vô tội thế mà lại...

Lạc Khuynh Nhan thấy tất cả những người ở đây đều trợn mắt há hốc nhìn cô, có chút xấu hổ, dù sao cũng là lần đầu tiên cô đá người ta, còn là chỗ đó của đàn ông...

"Còn nhìn gì nữa? Chạy đi!"

Lạc Khuynh Nhan hướng An Mộ Ca đang ngốc lăng giữa vệ sĩ hô lên.

Sau khi An Mộ Ca nghe, lập tức lao ra khỏi đám người, nắm cổ tay Lạc Khuynh Nhan liền chạy khỏi, còn không quên quay đầu nói.

"Cô chú ơi, bọn họ bắt cóc chúng cháu, làm ơn giúp chúng cháu với..."

Sau khi du khách nghe thấy, lập tức hình thành bức tường người ngăn cản bọn vệ sĩ chuẩn bị tiến lên đuổi theo, chỉ là vẫn bị bọn vệ sĩ đẩy ra một cách bạo lực, dù sao số lượng bọn họ cũng không nhiều.

"Các người đây là phạm pháp, huống hồ đây còn là nghĩa trang thiêng liêng, thượng đế sẽ nhìn thấy, các người sẽ phải chịu sự trừng phạt của chúa..."

Một phụ nữ trong số đó nói với Tất Duy Tư.

Tất Duy Tư không để ý bọn họ.

"Phái vài người trông chừng bọn họ, đừng để họ gây họa, số còn lại đuổi theo."

Hắn ra lệnh cho những người còn lại, còn hắn thì chậm rãi bước theo con đường An Mộ Ca hai người vừa chạy trốn.

Bởi vì có du khách ngăn cản mấy giây, Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca mới chạy cách được một đoạn đằng trước, nhưng vệ sĩ hậu phương cũng đang theo sát phía sau, cũng thử kêu cứu với du khách giữa đường, cũng gây trễ nãi vài giây cho những tên vệ sĩ, nhưng thật may có vài du khách có tinh thần chính nghĩa ra tay ngăn cản những vệ sĩ phía sau, nếu không hai người phụ nữ mang giày cao gót sớm đã bị bắt...

Nhưng mà, những con đường trong nghĩa trang cơ bản đều là đường lát đá tảng, giày cao gót của các cô rất bất tiện, vấp ngã liên hồi. Nhưng trên đất có những nhành cây nhỏ và đá sỏi những thứ nhọn nhọn, các cô không dám tùy tiện tháo giày chạy như điên, bằng không sẽ còn nghiêm trọng hơn.

"Sắp đến cửa ra rồi."

Sau khi nhìn ký hiệu trong nghĩa trang, cô nói với Lạc Khuynh Nhan đang thở hổn hển bên cạnh.

Lúc này Lạc Khuynh Nhan đã đổ mồ hôi đầm đìa, còn may hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, sợi tóc cũng không tính là bù xù, mới vừa rồi cô đá tên kia, vớ đã rách một cái lỗ nhỏ, nhìn qua khắp người khá chật vật.

An Mộ Ca cũng không khá hơn chút nào, vớ trên đùi rách mấy lỗ, quần bó cũng xé rách, trên đường chạy nhanh hầu như có thể nhìn thấy cả quần chíp.

Nhưng mà, trước mắt sắp đến cửa ra, thì tại lối ra có một nhóm mặc đồ bảo vệ, những tên đàn ông cầm côn điện chạy về hướng các cô, trong lòng An Mộ Ca cảm thấy không ổn, lập tức kéo Lạc Khuynh Nhan rẽ phải, lên cầu thang.

"Sao vậy?"

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy thể năng của mình sắp đến cực hạn, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng ỉu xìu rồi.

An Mộ Ca giải thích.

"Không thể điều động một lúc được nhiều bảo vệ như vậy, trừ phi tình huống đặc thù, hơn nữa vừa rồi em có xem thử một chút, không ngờ bọn chúng lại đuổi theo chúng ta, rõ ràng là người của ông ấy, chúng ta không thể công khai tìm du khách giúp đỡ nữa rồi, bọn họ làm sao gây trở ngại cho bảo vệ được?"

Trong lòng An Mộ Ca cuống cuồng, cô rõ ràng thấy được thể lực Lạc Khuynh Nhan cũng sắp hết rồi.

"Nhưng mà, tôi... chạy... hết nổi rồi."

Lạc Khuynh Nhan thở dốc nói.

Bỗng nhiên vào lúc này An Mộ Ca dừng lại, cô nhanh chóng tháo giày cao gót của mình, lại tháo giày cao gót của Lạc Khuynh Nhan, các cô đứng trên nấc thang cao, thu dọn bốn chiếc cao gót, sau đó ném chính xác về phía đầu những tên bảo vệ truy tìm các cô, rất nhanh giải quyết bốn tên chạy đằng trước, nhìn bọn họ lăn lông lốc xuống cầu thang... Lạc Khuynh Nhan hơi thở hổn hển, An Mộ Ca lại kéo cô bắt đầu chạy hết tốc lực, bây giờ các cô chỉ có dốc sức chạy trong vô đích, tận lực không để người của Tất Duy Tư đuổi bắt được.

"Thẩm tiểu thư, trong nghĩa trang đang hỗn loạn."

Người của đội lính đánh thuê nói.

Thẩm Mộng Hi vừa đạp giày cao gót xuống xe.

"Chuyện gì?"

"Người cô muốn tìm đang chạy trốn với con gái công tước, bây giờ trong nghĩa trang đang triển khai các cuộc truy đuổi..."

Giọng người kia có chút chế giễu, bởi vì mấy vị cao thủ kia ngay cả hai người phụ nữ cũng không bắt được, mặc dù nguyên nhân bị mấy đám người cản trở, nhưng điều này cũng để các cô hiểu rõ bọn chúng không dám công khai gây khó dễ cho du khách trong nghĩa trang.

"Vậy mau đi giúp các cô ấy đi."

Chân mày Thẩm Mộng Hi hơi nhăn lại, Lạc Khuynh Nhan lại bỏ trốn với An Đức Mỗ?

Sau khi người nọ nghe thấy lời Thẩm Mộng Hi, lập tức dùng tai nghe liên lạc những người khác.

"Các chị em trong nghĩa trang, toàn bộ hãy đến giúp đỡ người Thẩm tiểu thư muốn tìm và con gái công tước, đừng để bọn người kia bắt kịp các cô ấy."

"Nhận được."

Các cô gái trong đội đánh thuê chuẩn bị đã lâu trong nghĩa trang lập tức toàn bộ vũ trang ra trận, bắt đầu tiếp cận con đường chạy trốn của Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca.

"A~ "

Lạc Khuynh Nhan kêu đau một tiếng, xem chút ngã nhào.

An Mộ Ca hỏi.

"Sao rồi?"

"Hình như lòng bàn chân bị vật bén nhọn nào đó đâm rách rồi?"

Lạc Khuynh Nhan cau mày nói.

Bỗng An Mộ Ca cõng Lạc Khuynh Nhan lên lưng.

"Đừng nói chuyện, hình như phía trước có bọn chúng, chúng ta sẽ thừa dịp nấp sau những ngôi mộ kia."

Lạc Khuynh Nhan nằm trên lưng An Mộ Ca yếu ớt gật đầu, tiếp theo cô cảm thấy được An Mộ Ca bắt đầu cõng cô chạy hết sức nhanh chóng, chỉ là vừa chạy vừa ngả nghiêng, hệt như tùy thời sẽ ngã nhào.

An Mộ Ca cõng Lạc Khuynh Nhan lảo đảo chạy đến trước mặt du khách.

"Làm ơn giúp chúng tôi."

Sau khi nói xong, cô cũng không để ý phản ứng của những người đó liền nhanh chóng cõng Lạc Khuynh Nhan chạy đến trốn sau một ngôi mộ có thập tự giá rất lớn.

Cô cũng không để ý thấy toàn bộ nhóm du khách kia đều là những phụ nữ xinh đẹp, cô chỉ theo bản năng cầu cứu, bởi vì cô cũng đau đến sắp ngất xỉu, lòng bàn chân sớm đã bị các loại vật bén nhọn đâm rách, chảy máu không ngừng, hoàn toàn không nhận ra mình đã để lại không ít dấu chân máu.

"Chính là các cô ấy."

Một trong số những phụ nữ nói.

"Thẩm tiểu thư vẫn chưa hạ lệnh, tạm thời chào hỏi bọn chúng một chút vậy."

Đội trưởng lính đánh thuê nói.

Vì vậy từng người vóc dáng gợi cảm, phong tình vạn chủng như xuyên quốc tế bước đến đám bảo vệ, xém chút nữa đâm mù mắt bọn chúng, chỉ là trên người chúng còn nhiệm vụ quan trọng, chỉ lễ phép nói còn phải truy tìm phạm nhân, sau đó chuẩn bị tiếp tục truy tìm theo dấu chân máu, nhưng đám phụ nữ kia lại ôm chúng bắt đầu hôn môi, trong lúc nhất thời bọn chúng cũng không biết phải làm sao.

Đợi cho chúng kịp phản ứng, thì sống lưng đã bị họng súng vô cùng cứng rắn chĩa vào, lập tức bị uy hiếp công khai, ai cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

"Công tước đại nhân, ở phía trước."

Vốn những người truy tìm các cô lúc này đang chuẩn bị đánh bọc sườn* ở một hướng khác, vừa rồi bọn họ nhận được báo cáo từ những bảo vệ kia, là chạy đường này.

(*) Vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.

Tất Duy Tư bước lên cầu thang, trong tay vẫn cầm chắc bó hoa tươi, con đường này cách mộ Nhan Tri Huyền xa hơn chút, khiến hắn bất giác bắt đầu cau mày.

"Mộ Ca, chân cô có phải cũng bị thương?"

Sau khi Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca dựa vào thập tự giá rất cao, nơi này đủ để che chắn thân thể các cô, với lại cô cũng chú ý thấy dấu máu lưu lại trên đường cô cùng An Mộ Ca đi.

An Mộ Ca đỏ mắt, cắn chặt răng, nói.

"Ừm, cơ mà không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da."

Cô cậy mạnh nói.

Lạc Khuynh Nhan thấy bộ dáng An Mộ Ca không nhịn được sắp khóc, lập tức kiểm tra lòng bàn chân cho cô. Quả nhiên, vớ chân sớm đã rách bươm, còn lòng bàn chân dính máu mịt mù, thê thảm đến không nỡ nhìn, thậm chí còn có mấy cây dằm nhỏ đâm vào chân...

Lạc Khuynh Nhan cẩn thận lấy dằm ra, nhất thời những giọt nước mắt nóng bỏng của An Mộ Ca chảy xuống, không phải chỉ vì đau đớn, còn vì động tác bảo vệ rất cẩn thận của Lạc Khuynh Nhan, khiến cô cảm thấy bị những thứ này không phải đều vô ích, nhưng vừa nghĩ đến các cô sắp phải chia xa thì thấy rất khó chịu, cô không muốn xa Lạc Khuynh Nhan, nhưng không còn cách nào khác...

Bỗng An Mộ Ca ôm lấy Lạc Khuynh Nhan đang vì cô gỡ những thứ kia, ở bên tai thầm thì nói.

"Lạc Khuynh Nhan, nhớ kỹ em, em yêu chị..."

Cô sợ sau khi trở về Lạc Khuynh Nhan sẽ quên cô, mặc dù là nhà cô đã hại cô ấy thành ra như vậy...

Lúc Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị nói gì đó để an ủi An Mộ Ca, bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, lập tức xoay người cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng. Nhưng mà, lại không phải người của Tất Duy Tư, cũng không giống du khách, người này là một phụ nữ tóc vàng mặc một chiếc đầm dài tuyệt đẹp, màu sắc tươi đẹp hoàn toàn xa cách với bầu không khí nặng nề bao trùm lên nghĩa trang, hết sức đột ngột toát lên vẻ quỷ dị.

Lạc Khuynh Nhan nhìn vào đôi mắt xanh biếc của nàng (*thình thịch thình thịch* @@), hệt như bị nàng nhìn thấu cả linh hồn vậy, quá mức thâm thúy, như hố đen vũ trụ, hút lấy vạn vật. Chỉ là ánh mắt của nàng lại như muốn đem hai người xé nát, trong cái lạnh lẽo có sát khí mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng mang oán hận và nồng đậm đau khổ...

An Mộ Ca và Lạc Khuynh Nhan bị sự xuất hiện đột ngột của cô gái tóc vàng làm cho ù ù cạc cạc, sao một cô gái xa lạ lại dùng ánh mắt như có ngàn lời muốn nói chăm chăm nhìn các cô vậy?

Ngay lúc An Mộ Ca chuẩn bị mở miệng hỏi, cô gái tóc vàng nọ bỗng vén đầm của mình lên, lộ ra bắp đùi thon thả trắng như tuyết, hơn nữa dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô lấy bao súng buộc bên trái ném cho cô, sau đó xoay người, đi thẳng một mạch không quay đầu, suốt quá trình không nói câu nào...

An Mộ Ca đưa cánh tay run lẩy bẩy của mình nhặt khẩu súng nằm cạnh chân trái, cô phát hiện toàn bộ khẩu súng đều được chế tạo bằng ngà voi, bao gồm cả đạn, một khẩu súng tinh tế như vậy hẳn không dưới mấy chục ngàn Euro, nàng cứ vậy cho các cô, rốt cuộc nàng là ai?

Còn Lạc Khuynh Nhan cứ trầm tư nhìn xuất thuần về hướng cô gái tóc vàng rời đi, sau đó bỗng dưng cô hoảng loạn đẩy An Mộ Ca, nổi điên đứng dậy, khập khiễng chạy về hướng cô gái tóc vàng vừa đi mất.

-----------------------------------------------------------

Uống thuốc trợ tim, tiếp tục theo dõi @@

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị