Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 128

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời gian nháy mắt trôi qua, rất nhanh đến ngày giỗ Nhan Tri Huyền, trước một ngày, nếu theo đúng như dự đoán của An Mộ Ca, Tất Duy Tư sẽ tự mình đến báo các cô biết ngày mai sẽ đi viếng mộ Nhan Tri Huyền, cũng mong các cô không cần có bất kỳ ý nghĩ bỏ trốn nào, bằng không hắn cũng không bảo đảm có xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Mục Tuyết Nhi hay không.

"Đáng ghét~ bọn họ đều mang vật dụng bén nhọn đi hết."

Nửa đêm An Mộ Ca lẻn vào phòng bếp, kết quả chỗ luôn để chén dĩa thậm chí đũa cũng không để lại.

Sau khi Lạc Khuynh Nhan nghe An Mộ Ca kêu la, đi tới đầu cầu thang nhìn An Mộ Ca nổi giận bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cô nghĩ ông ta sẽ không đề phòng chúng ta sao?"

Nếu trước thời điểm này mà đề phòng lấy đồ trước hắn phát hiện rồi có thể sẽ không đưa các cô đi nữa, nhưng nếu không có chuẩn bị trước thì sẽ như hôm nay không còn vũ khí, quay đầu lại vẫn là hắn cao hơn một bậc.

"Vậy làm sao giờ?"

An Mộ Ca ủ rũ cuối đầu hỏi, chỉ còn lại cái chén cổ, không phải sẽ giấu mang theo chứ?

Lạc Khuynh Nhan trầm tư nhìn thân hình An Mộ Ca mặc áo ngủ màu xanh nhạt hỏi.

"Kungfu của cô thế nào?"

Cô nhớ thân thủ An Mộ Ca cũng không tồi, nếu không đã không tránh được đòn tấn công của Thẩm Mộng Hi.

Sau khi nghe An Mộ Ca hé miệng.

"Chẳng ra sao."

Kungfu của cô chẳng qua chỉ là phòng thân, tính công kích rất nhỏ, nhưng dùng đối mặt cao thủ như Lộ Dịch Tư cũng tương đương có cũng như không.

"Chẳng ra sao là ra sao?"

Lạc Khuynh kiên nhẫn không từ bỏ hỏi tiếp.

"Thậm chí Lộ Dịch Tư cũng không đánh lại, huống hồ ngày mai thuộc hạ hắn mang theo đều là cao thủ số một Châu Âu."

An Mộ Ca than thở, trừ phi cô có súng, nếu không cũng như con nít đấu với một tên to con vạm vỡ.

Lạc Khuynh Nhan trầm tư gật đầu.

"Đều là đàn ông cả?"

"Cũng có lẽ? Chị hỏi cái này làm gì?"

An Mộ Ca không hiểu, đều là đàn ông có liên quan gì sao? Chẳng lẽ chị ấy tưởng là shemale*?

(*) Cách gọi kết hợp từ she (cô ấy) và male (người đàn ông), thuật ngữ để chỉ người nam dùng hormone, phẫu thuật thành nữ, hoặc người nam không phẫu thuật có hành vi như là phụ nữ. Chi tiết https://vi.wikipedia.org/wiki/Shemale

"Qua đây."

Lạc Khuynh Nhan hướng An Mộ Ca đối diện ngoắc ngoắc tay, tỏ ý cô kề lỗ tai vào.

"Làm gì chứ?"

Thần thần bí bí, chỉ là An Mộ Ca vẫn nghe lời ghé đầu đến, đưa lỗ tai sát vào Lạc Khuynh Nhan, thậm chí tim còn có cảm giác đập rộn lên.

Lạc Khuynh Nhan ngược lại không để ý nhiều, cô cũng không biết kế hoạch này có qua được không, cô cũng chỉ hay thấy trong phim, huống hồ muốn cô một người phụ nữ nói ra có bao nhiêu xấu hổ...

Sau khi Lạc Khuynh Nhan nói xong, sắc mặt An Mộ Ca đỏ bừng hơn nữa còn ngạc nhiên nhìn Lạc Khuynh Nhan sắc mặt vô cùng không được tự nhiên.

"Em còn tưởng chị muốn dùng mỹ nhân kế? Không ngờ chị muốn làm như vậy, không biết được hay không, thân thủ bọn họ em cũng chưa từng tiếp xúc."

"Tổng vẫn còn hơn so với ngồi chờ chết? Có lẽ sẽ được, nhưng cho dù thất bại, kết quả cũng không khác chúng ta bây giờ là bao."

Cô mơ hồ biết Tất Duy Tư tạm thời sẽ không dễ dàng động vào Mục Tuyết Nhi, Mục Tuyết Nhi là con cờ quan trọng hắn dùng để khống chế cô và An Mộ Ca, chưa đến cuối cùng sẽ không động vào.

"Ngược lại cũng đúng."

An Mộ Ca suy tính.

Hai người một đêm không ngủ, đều bàn bạc làm sao để bỏ trốn, bây giờ trên người cả hai ngoài bộ đồ đắt tiền ra, thậm chí một xu cũng không có, cho nên An Mộ Ca giao phó Lạc Khuynh Nhan chuyện đầu tiên không phải đi tìm cảnh sát, mà là chui vào đoàn người du lịch, tốt nhất là để họ hướng dẫn đi tìm cảnh sát giúp đỡ, nhưng cũng phải đề phòng gặp phải kẻ xấu. Lỡ cảnh sát quanh khu nghĩa trang đều đã bị Tất Duy Tư mua chuộc hết thì xem như xong đời, đoàn du lịch hẳn là an toàn nhất.

Sáng sớm, Tất Duy Tư mặc tây trang đen đến biệt thự đón các cô, ngày này Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca đều mặc trang phục màu đen nghiêm trang, giày cao gót dưới chân khiến hai người cau mày, đợi chút nữa hơn phân nửa phải chân không ra trận rồi.

Đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Nhan rời khỏi biệt thự, rời sân sau ngôi biệt thự xong, ánh vào mắt là những chiếc xe tương tự như xe đưa đón trên sân golf, còn bên cạnh xe có chừng mười mấy người dắt những con chó Doberman đang sủa điên cuồng, giương nanh múa vuốt, sủa các cô một cách điên loạn, hệt như tùy thời sẽ thoát khỏi sợi dây mà lao tới xé nát các cô, khiến cô sợ hãi núp sau lưng An Mộ Ca.

"Im miệng."

An Mộ Ca la hét những con chó Doberman.

Những con chó đó nhận ra An Mộ Ca, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm trên đất, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan không rời.

"Các hướng chú ý, công tước đại nhân ra vườn, mời phối hợp xoay các thiết bị hồng ngoại lại."

Vệ sĩ cầm đầu mang tai nghe hướng về tai nghe nói.

Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca ngồi trên chiếc xe thứ hai, trên đường đi đều băng qua rừng cây hệt như rừng nguyên thủy, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu động vật, thậm chí còn có rất nhiều con sóc nhảy ra cản đường các loại. Đại khái chừng một giờ đồng hồ, xe mới chậm rãi rời khỏi trang viên nhà An Đức Mỗ (khiếp, rộng gì mà rộng @@), lúc này rất nhiều vệ sĩ đứng trước cửa, để Lạc Khuynh Nhan ngạc nhiên là trong tay một vệ sĩ đeo kính mát đang dắt một con báo săn mồi trưởng thành Châu Phi, còn liếm mép mắt nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan ngồi trên xe, hệt như Lạc Khuynh Nhan chủ nhân bữa ăn xinh đẹp của nó.

"Đừng sợ, mặc dù dáng dấp chúng hung dữ, nhưng không ăn thịt người..."

An Mộ Ca an ủi, cô cũng chỉ muốn trấn an Lạc Khuynh Nhan, con báo săn mồi này thế nhưng đã từng thịt những kẻ đến đây ăn trộm.

Dọc theo đường đi, xe lái rất chậm, toàn bộ báo săn mồi đều theo sau xe, hệt như có chút tò mò đối với Lạc Khuynh Nhan không quá quen mặt, trên cơ bản đều nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan, khiến Lạc Khuynh Nhan như ngồi trên thảm kim, trước kia cô có nuôi sủng vật nhưng thân thiện hơn bọn chúng nhiều...

Lúc này đập vào mắt là tòa nhà tương tự lâu đài, cách bãi cỏ xe đang chạy khoảng 100m, ngay phía trước là đài phun nước thần Cupid và vườn hoa khổng lồ, An Mộ Ca trên đường cũng giảng giải, nơi đó cũng giống như mê cung, hay có người vào trong bị lạc.

Đại khái nửa giờ sau, bọn họ đến vùng xe hơi có thể chạy, toàn bộ vệ sĩ lùi vào trong trang viên, tiếp theo các cô và Tất Duy Tư cùng lên một chiếc xe Lincoln có rèm che...

"Số người có ba người, trong số đó có người Thẩm tiểu thư muốn."

Trên một cái cây to gần trang viên, một phụ nữ đang ngồi trên quan sát bằng ống nhòm.

"Chắc chắn chứ?"

Lúc này trong tai nghe truyền ra giọng một người phụ nữ.

"Giống hệt với người trong hình Thẩm tiểu thư đã đưa."

Người phụ nữ trên cây trả lời.

"Có bao nhiêu vệ sĩ?"

"24 người, 8 xe, đám người công tước toàn bộ đều trong chiếc Lincoln thứ hai, phỏng chừng đều là cao thủ."

Lúc này trong phòng nhỏ Thẩm Mộng Hi cũng nhận được tin tức, bây giờ nàng cũng đã trang điểm xong, một cô gái tóc vàng gợi cảm, nàng đem hai cây súng ngà voi bó bên đùi, thuận tiện tùy thời rút ra, hôm nay để cho tiện nổ súng nàng mặc một bộ đầm dài đỏ thẫm, dù nàng sợ màu sắc này, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa trên người có thể sẽ dính máu cha con Tất Duy Tư nàng liền thấy có chút hưng phấn, chỉ cần không phải máu Lạc Khuynh Nhan, thứ gì nàng cũng không cố kỵ.

"Đại tiểu thư, vừa nhận được tin, hôm nay Lạc tiểu thư cũng cùng đi."

Thiên Cửu nói.

Sau khi nghe chân mày Thẩm Mộng Hi nhíu chặt, nàng không hy vọng Lạc Khuynh Nhan nhìn thấy hình dáng khi giết người của nàng, chỉ là đảo mắt lại bây giờ nàng với Lạc Khuynh Nhan đã không còn quan hệ gì, trong lòng cô ấy nghĩ thế nào liên quan gì nàng chứ?

"Mang lính đánh thuê theo, chúng ta giữ nguyên kế hoạch cải trang thành đoàn du lịch."

Nàng theo thuyết vô thần, cho dù ở nghĩa trang giết người với nàng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.

Thiên Cửu nghe xong, chuẩn bị liên lạc đội lính đánh thuê, nhưng sau đó lại bị Thẩm Mộng Hi gọi lại.

"Giao phó một chút, đưa Lạc Khuynh Nhan ra, đừng giết người trước mặt cô ấy."

Nàng vẫn không muốn để Lạc Khuynh Nhan nhìn thấy một màn máu tanh, dù rằng không phải cô nổ súng giết người, nàng sợ trong lòng Lạc Khuynh Nhan không chịu được.

"Rõ."

Thiên Cửu trả lời, quả nhiên đại tiểu thư vẫn quan tâm cô ấy.

Thẩm Mộng Hi lại nhìn màn hình một lúc, lại hỏi.

"Lãnh Tâm Du chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng, cô ấy đã đưa Julie đến Paris."

Julie dường như không muốn đến Pháp lần nữa, Thẩm Mộng Hi chỉ còn cách xài một khoảng kha khá mới thuyết phục được cô, rồi cho Lãnh Tâm Du bảo vệ, sau cùng bỏ mười triệu Euro vào tài khoảng Julie trước, Julie mới thôi, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, cô quyết định làm thêm một quả, mà không biết rằng cô đã không còn đường để quay đầu...

Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Mộng Hi dẫn người rời đi, Thiên Cửu ở lại, phụ trách liên lạc giữa các bộ phận, tất cả thành viên đều đã trang bị đầy đủ, mặc dù Thẩm Mộng Hi có mặc trong lớp đầm một lớp áo chống đạn mỏng, nhưng chỉ có thể phòng súng lục chứ đạn lực mạnh thì thua, nếu để súng máy hoặc súng bắn tỉa nhả đạn, không thể nghi ngờ nàng cầm chắc cái chết.

Père-Lachaise là nghĩa trang lớn nhất Paris, diện tích 118 mẫu Anh (≈ 477529.48 m2, tưởng tượng cho dễ thì gần bằng một phần tư diện tích HCM, cái nghĩa trang bự khủng hoảng @@), Père-Lachaise là một trong những nghĩa trang nổi tiếng nhất thế giới, nằm trong quận 20 thành phố Paris. Từ quận 16 đến quận 20, đoạn đường này khá xa, ngoại trừ xa xa nhìn thấy tháp Eiffel hùng vĩ nổi tiếng, cơ hồ không nhìn thấy dấu hiệu nhà cửa trong thành phố Paris.

Dọc theo đường đi, ba người trên xe không nói tiếng nào, An Mộ Ca lạnh lùng nhìn Tất Duy Tư, còn Tất Duy Tư chỉ cười nhạt ngồi xem tivi trong xe, còn Lạc Khuynh Nhan mặt đầy hiếu kỳ nhìn phong cảnh lóe qua bên ngoài cửa xe.

Bọn họ tiến vào nghĩa trang bằng cửa sau, bởi vì nơi đó gần mộ Nhan Tri Huyền nhất. Tất Duy Tư ôm bó hoa đi trước, hắn một mực lộ ra vẻ mặt cười nhạt, dường như rất vui vẻ.

Lạc Khuynh Nhan kéo ống tay áo An Mộ Ca, thời tiết hôm nay ảm đạm, cộng thêm dấu chân người trong nghĩa trang thưa thớt, những nhành cây chung quanh, không hiểu sao cô có cảm giác âm u tĩnh mịch, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có vài du khách đứng cách đó không xa chụp ảnh, nhưng cô vẫn cảm thấy sởn hết tóc gáy.

Khi đi ngang qua từng ngôi mộ cao hơn cả người, An Mộ Ca bỗng chỉ về hướng pho tượng lớn tiếng nói.

"Mộ đó là của Fédéric Chopin."

"Ừm."

Lạc Khuynh Nhan gật đầu, cô biết An Mô Ca ám chỉ cô hành động tại đó, quả thật, du khách đứng trước mộ danh nhân không ít.

Du khách dường như cũng để ý thấy đám người mặc quần áo trước mặt bọn họ, đứng đầu là một người đàn ông trung niên vô cùng hấp dẫn, hơn nữa liên tục lộ ra vẻ mặt cười nhạt, còn theo sau là một đám giống như vệ sĩ nhìn bọn họ cảnh giác, sau lưng những vệ sĩ đứng thành vòng tròn bảo vệ, có hai khuôn mặt phụ nữ người Châu Á xinh đẹp, chỉ là một người có đôi mắt màu xanh dương, rõ ràng là con lai.

Bọn họ đều rất lễ phép nhường đường, cho bọn chúng thuận tiện đi qua, Tất Duy Tư chỉ mỉm cười gật đầu cảm ơn với họ.

Lúc An Mộ Ca và Lạc Khuynh Nhan đi ngang qua đám du khách, Lạc Khuynh Nhan nhìn xuyên qua khe hở dùng khẩu hình môi nói với bọn họ : Save us...

Ngay lúc đôi môi Lạc Khuynh Nhan khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt An Mộ Ca bỗng xé quần bó cô đang mặc ra một chút, sau đó giơ chân tung một cước thẳng vào mông vệ sĩ không kịp đề phòng đi đằng trước, cộng thêm An Mộ Ca mang đôi giày cao gót 10cm, dường như đã đá trúng cái đó của tên kia, hắn lập tức ôm chỗ bị đá trúng lăn lộn thống khổ trên đất.

Còn nhóm du khách nọ cũng chú ý thấy khẩu hình cầu cứu của Lạc Khuynh Nhan, những anh con trai giàu lòng nghĩa hiệp ngay lập tức vọt vào khe hở do An Mộ Ca đá văng chuẩn bị cứu hai cô gái xinh đẹp.

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Chương sau hai người gặp mặt, muwhahaha, Hi tỷ tỷ soái khí ra sân.

------------

Í hí hí hí, cuối cùng cũng gặp nhau o≧∇≦o

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư