Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 127

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bên trong cả căn phòng, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng vang ngón tay gõ phím tốc độ, mà hình ảnh hiện lên màn hình cũng dần rõ ràng, cuối cùng Thiên Cửu gỡ tai nghe xuống, tỏ ý Thẩm Mộng Hi qua xem.

"Đại tiểu thư, vệ tinh của chúng ta nhận được hình ảnh xem xét trong trang viên gia tộc An Đức Mỗ..."

Thẩm Mộng Hi cúi người xem hình ảnh biểu hiện không mấy rõ ràng trên màn hình, loáng thoáng nhìn thấy hình dáng một tòa nhà cổ.

"Nhìn rõ hơn nữa được không?"

"Được."

Thiên Cửu lại rê chuột, không qua mấy giây, hình ảnh cho thấy toàn cảnh tòa nhà, là kiến trúc hùng vĩ của mấy thế kỷ trước, vị trí ven khu rừng rậm Brunswick.

"Bọn họ trong tòa nhà cổ đó?"

Thẩm Mộng Hi hỏi.

Thiên Cửu lắc đầu.

"Tòa nhà cổ chỉ là đại biểu cho lớp quý tộc An Đức Mỗ, căn cứ theo điều tra cho thấy, bên trong toà nhà dùng làm nơi đặt các món đồ cổ là di sản văn hóa ở địa phương, cũng là điểm canh giữ chính, ngoại trừ thỉnh thoảng có người giúp việc vào ra quét dọn, trên căn bản không có người tiến vào, tôi nghĩ Lạc tiểu thư không có trong đó."

Từ sau khi Thẩm Mộng Hi và Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn chia tay nhau, bọn họ không còn gọi Lạc Khuynh Nhan là Nhan tiểu thư nữa, mà gọi Lạc tiểu thư, bởi vì Nhan tiểu thư là đại biểu Lạc Khuynh Nhan là người của Thẩm Mộng Hi...

"Vậy ở đâu?"

Thẩm Mộng Hi không nhịn được hỏi.

Thiên Cửu lại rê chuột, hình ảnh trên màn hình kéo ra sau.

"Nơi này, là trang viên gia tộc An Đức Mỗ, mấy đời triều đại công tước đều sống trong đây, hơn nữa tài liệu cho thấy toàn bộ thành viên gia tộc An Đức Mỗ cũng ở đây, chỗ này có hơn trăm phòng, tôi nghĩ Lạc tiểu thư rất có thể ở đây."

Thiên Cửu chỉ vào tòa nhà lớn gấp 5, 6 lần tòa nhà lúc nãy trong hình, tương tự như lâu đài nói.

Thẩm Mộng Hi cau mày.

"Canh phòng ra sao?"

"Theo tìm hiểu, có khoảng hơn 50 giống khuyển Doberman* canh giữ, ngoài ra có hơn 30 giống báo săn mồi canh vườn, hơn trăm vệ sĩ, đến nỗi bên trong có gắn tia hồng ngoại hay không cũng chưa thể biết, chúng ta tuyệt không thể lấy cứng chọi cứng."

Chân mày Thiên Cửu nhíu lại, hệ thống an ninh nhà An Đức Mỗ hoàn toàn vượt trên hệ thống an ninh của trang viên Lục Chấn Thiên, cho dù bọn họ có phái đặc công đến, sợ rằng cũng chưa đến được toà nhà cổ, đã bị lũ chó săn và vệ sĩ bắt.

"Vậy làm sao đây? Chúng ta ở Pháp thêm ngày nào càng nguy hiểm ngày đó, huống hồ cô ấy chính là ở nơi này."

Thẩm Mộng Hi cực kỳ phiền não, Lạc Khuynh Nhan ở trong tòa nhà An Đức Mỗ lâu thêm một giây, nàng liền lo lắng không thôi.

Lúc Thiên Cửu chuẩn bị định nói thêm gì đó, trên màn hình lại có thêm thông tin, là video trực tiếp, cô lập tức mở lên, là đội trưởng lính đánh thuê, cô ấy thấy Thẩm Mộng Hi bên cạnh máy tính liền lập tức cung kính nở nụ cười.

"Thẩm tiểu thư, người của chúng tôi nhận được tin tức, người cô muốn tìm hiện tại không có trong khu trang viên chính, mà ở hướng 9 giờ của khu đó, trong một ngôi biệt thự bị che bởi khu rừng rậm, vệ tinh của cô cũng không thể tra được nơi đó, cực kỳ kín đáo."

Nhóm các cô vì khoản tiền thưởng kếch xù lần này đã hao tốn không ít sức lực, sắc gì gì cũng dùng luôn, cuối cùng từ chỗ con trai lớn của An Đức Mỗ moi được thông tin liên quan đến ngôi biệt thự.

"Bên ngoài biệt thự có canh gác thay phiên nhau trông chừng nhiều vô cùng, hơn nữa chúng tôi còn thăm dò được công tước đã cho mời đầu bếp người Hoa nấu ăn ngon nhất đến phục vụ trong trang viên, căn bản thức ăn hắn nấu đều đưa đến ngôi biệt thự đó, cho nên tôi đoán người cô tìm 90% ở trong đó."

"Có thâm nhập được biệt thự đó không?"

Thẩm Mộng Hi vội vàng hỏi.

Đội trưởng lính đánh thuê bất đắc dĩ nhún vai.

"Xin lỗi, canh phòng nơi này còn nghiêm ngặt hơn so với cả trong ngoài trang viên, có hai con báo săn mồi trong trang viên được điều đến đó, một khi phát hiện có phần tử khả nghi, ngoại trừ biết bay, bằng không trên căn bản đều sẽ làm bữa ăn cho bọn chúng."

Gia tộc An Đức Mỗ cất giữ những món đồ không ít đạo tặc trên thế giới mơ ước, nhưng đại đa số đều một đi không trở lại, lâu ngày, liền không còn ai dám lại đánh chủ ý lên đồ vật nhà An Đức Mỗ.

"Vậy phải làm sao đây? Cũng đâu thể ngồi chờ chết? Vậy tôi mời các cô đến làm gì?"

Ánh mắt Thẩm Mộng Hi hung ác nhìn đội trưởng lình đánh thuê trong video, gương mặt xinh đẹp cũng biến thành mờ mịt, dường như tùy thời đều sẽ gây khó dễ.

Đội trưởng lính đánh thuê không sợ hãi, cô áy náy với Thẩm Mộng Hi mỉm cười nói.

"Xin lỗi, chúng tôi không có cách thâm nhập được trang viên, nhưng chúng tôi thăm dò được một chuyện, đối với kế hoạch của cô hết sức có ích."

Đôi mắt Thẩm Mộng Hi nhìn chăm chăm cô, nàng không thích người vòng vo.

"Tôi không thích những kẻ có khẩu vị lấp lửng với tôi."

Giọng điệu nàng hết sức nguy hiểm. (cool quá~, biết là ý đồ tác giả tạo hình ảnh cho nhân vật rồi nhưng mà vẫn mê quá :">)

"Xin lỗi, xin lỗi, thói quen của tôi."

Đội trưởng lính đánh thuê xin lỗi.

"1 tuần sau, là ngày giỗ phu nhân Monica, hàng năm vào dịp này công tước đều đưa tiểu công chúa đi thăm phu nhân Monica, tôi nghĩ năm nay cũng không ngoại lệ, đến lúc đó chúng tôi sẽ bắt sống cha con công tước uy hiếp hắn thả người, khi đó sẽ đưa người mà cô muốn tìm trở về, chúng tôi sẽ tiêu diệt cha con công tước sau cũng không muộn."

"Có nắm chắc không?"

Thẩm Mộng Hi hỏi.

"Chắc chắn, mỗi lần hắn đến nghĩa trang vì sợ quấy rầy phu nhân Monica nên mang người theo cực ít."

Chỉ có thể nói con trai lớn công tước thật sự là một tên ăn hại thấy sắc quên nghĩa, chỉ cần lên giường dỗ hắn vài lần là cái gì cũng nói, chả trách công tước cưng chiều con gái và đứa con thứ hai như vậy.

Lúc này, cửa phòng vội vàng đẩy ra, Thiên Cửu phản ứng nhanh chóng xoay người rút súng bên hông nhắm vào người mở cửa, nhưng không ngờ người đến lại là Lãnh Tâm Du, Lãnh Tâm Du lúc nào cũng mặt than, nếu khiến cô lộ ra nét mặt vội vã, đó nhất định là chuyện gấp.

"Đại tiểu thư, hôm nay Julie trở về Berlin, hơn nữa chúng tôi cũng thăm dò được công tước An Đức Mỗ hạ lệnh phái người diệt trừ Julie."

Lãnh Tâm Du gấp gáp nói.

"Nhanh, ngay lập tức liên lạc nhân viên đóng quân bên Đức ra sân bay, chú ý, chỉ cần giữ lại mạng Julie, còn lại bất chấp."

Lúc này Thẩm Mộng Hi cực kỳ hưng phấn, rốt cuộc cũng đợi được công tước An Đức Mỗ muốn diệt trừ Julie, hơn nữa hắn lựa chọn vô cùng thông minh không xuống tay ở Pháp, bởi Julie có ngoại tịch, bị ám sát ở ngoài nước, cảnh sát sẽ điều tra vô cùng nghiêm ngặt, có thể sẽ làm công tước An Đức Mỗ dính vào, nhưng nếu bị ám sát trong nước, vậy không nhất định sẽ hoài nghi trên đầu hắn, thủ đoạn này thật sự cao tay...

Chỉ là Thẩm Mộng Hi cũng sẽ không cứu Julie ở Pháp, nàng muốn cho Julie thấy rõ chính là công tước An Đức Mỗ gây ra, sau đó cô mới có thể hợp tác với nàng, huống hồ nếu Julie ở Pháp, hẳn là nhân chứng công tước An Đức Mỗ sắp xếp cho Lạc Khuynh Nhan, nếu cô có thể lật ngược lời khai lúc trước, đối với nàng trăm lợi không hại. Đến lúc đó sau khi lợi dụng cô xong, nàng sẽ đích thân tiễn cô lên đường, cũng coi như báo thù cho Huân nhi của nàng.

Sân bay quốc tế Brandenburg ở Berlin, Julie đạp giày cao gót ra ngoài sân bay đón taxi, mấy triệu Euro của công tước An Đức Mỗ cô đã cất vào tài khoản, tạm thời đủ cho cô phóng khoáng một trận, lúc này cô đang suy nghĩ làm sao để xài hết khoản tiền này, hoàn toàn không chú ý phương hướng xe đang đến một khu rừng rậm hẻo lánh ngoài ngoại ô.

"Xin hỏi, đây là quốc lộ đi quận Mitte sao?"

Bây giờ Julie mới có phản ứng, con đường này hoàn toàn không đúng.

"Ồ không, cô em xinh đẹp, đây là đường lên thiên đường."

Lái xe taxi nở nụ cười u tối, tiếp theo quẹo xe vào trong một đường hầm bỏ hoang tối om.

Julie khủng hoảng, ôm chặt túi trong tay, như vậy mới có thể giúp cô có cảm giác an toàn.

"Không, không, tôi không có thù oán với anh, anh không thể thế được, nếu anh muốn tiền, tôi có thể cho anh tiền..."

Julie lập tức lấy trong túi xách xấp mấy trăm đồng Euro vứt cho tài xế.

"Xin lỗi, có người muốn cô chết, cô nhất định phải chết."

Nói xong, tài xế chợt mở cửa xe nhảy ra ngoài, còn chiếc taxi vẫn tiếp tục vận tốc, không còn người lái, tay lái loạng choạng, toàn thân xe không yên, còn Julie cũng đung đưa trong thân xe hoảng loạn ngã trái ngã phải, cả khuôn mặt bị đụng mặt mũi sưng húp.

Mắt thấy xe sắp đụng vào một cái chắn đường trong đường hầm thì bỗng nghe thấy tiếng thắng xe <kin kít>, cảm giác thân xe đụng vào các vật thể, tốc độ dần dần chậm lại, sắp đụng vào tường trong nháy mắt thì ngừng lại.

Lúc này thần chí cô đã không còn tỉnh táo, hoảng sợ kêu lên.

"Cứu tôi với, cứu tôi với..."

Julie bên trong xe điên cuồng gào thét.

"Tiểu thư Julie, cô không sao chứ?"

Tiếng nói của vài người đàn ông xa lạ.

"Cứu tôi với, chân tôi không cử động được."

Julie kêu đau.

Sau khi Julie được cứu ra ngoài, mới biết thì ra những người kia dùng xe kết nối cùng chặn thân xe lại khống chế tốc độ, trong khi đầu kia nối kết với vách đá, bằng không thật sự xe hư mà cô thì đã chết.

"Nghĩa trang Père-Lachaise?"

Lạc Khuynh Nhan hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mộ mẹ em được xây dựng ở vùng đất xa nhất, chỉ cần chị chạy được đến khu du lịch, chui vào đoàn du lịch rất có thể được cứu, cho dù là ông ấy cũng không dám trong nghĩa trang Père-Lachaise gây khó dễ cho khách du lịch, nhưng ra khỏi nghĩa trang Père-Lachaise, thì khó nói..."

An Mộ Ca giải thích.

Lạc Khuynh Nhan gật đầu.

"Vậy điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể trốn ra được phải không? Công tước không cho người canh chừng chúng ta sao?"

Dù An Mộ Ca nói ngày đó Tất Duy Tư sẽ không mang nhiều người theo, nhưng chỉ hai cô gái làm sao có thể chạy khỏi một đám cơ bắp lưng hùm vai gấu điên cuồng đuổi theo chứ?

"Em đã nói mộ của mẹ cách khá xa khu du lịch, nửa đường sẽ ngang qua nghĩa trang của các danh nhân, nếu hôm đó có nhiều khách thăm viếng, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách kêu cứu."

An Mộ Ca nói.

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy văn hóa nước ngoài và trong nước không giống nhau lắm, nghĩa trang còn có rất nhiều người đến xem, chỉ là cũng may chỗ này có du khách, bằng không các cô chỉ còn cách ngồi chờ chết.

"Nếu chị không có cách len vào đoàn du lịch, Père-Lachaise có rất nhiều cửa ra vào, ở mỗi cửa đều có bản đồ nghĩa trang, đến lúc đó chị tìm cách đến cửa có nhiều người ra vào nhất, em sẽ ở lại kéo dài thời gian, hẳn sẽ có ích."

An Mộ Ca tính xong trường hợp xấu nhất, ngày đó cô sẽ lén đem theo con dao ăn trong bếp, đến lúc đó có thể tự vệ cũng có thể lấy tính mạng mình uy hiếp Tất Duy Tư, cô không tin Tất Duy Tư sẽ không để ý tình cha con 23 năm nay. Mấy ngày trước lúc sinh nhật cô, Tất Duy Tư còn đặt biệt mời bếp chính Trung Hoa nấu ăn, cho nên cô biết ít nhiều gì Tất Duy Tư vẫn quan tâm tính mạng cô.

-----------------------------------------------------------

Doberman, tênđầyđủDobermanPinscher, là giống chóđượctạora vào cuốithế kỷ 19 bởi Louis Dobermanngười Đức. Doberman giốngchóbảovệ, có khảnăngcanhgáctốt, mạnh mẽ, hung dữtrungthành.

(Nhìn cũng dễ thươngha, chỉkhichưanhehàmrăngra *yaoming*)

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Thôn Phệ Hệ Thống