Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 64 - Tiếng Súng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giờ phút này, An Mộ Ca chật vật từ dưới đất ngồi dậy, < Khụ Khụ! > Cô ngồi dậy liền bắt đầu không ngừng ho khan, mới vừa rồi Lộ Dịch Tư bổ nhào lên người cô quá mức nhanh, cô cũng không phản ứng kịp...

Lộ Dịch Tư chắn ở trước mặt An Mộ Ca, hắn bịt vai phải đang chảy máu tứ phía, cảnh giác lại mang sợ hãi nhìn chăm chăm Thẩm Mộng Hi đang chĩa họng súng về mình, hắn làm sao cũng không ngờ được trong buổi gặp trước lễ cưới của mình Thẩm Mộng Hi lại mang theo súng, hơn nữa còn điên loạn như vậy.

Vừa rồi một chút báo trước cũng không có Thẩm Mộng Hi liền nổ súng bắn An Mộ Ca, đủ thấy nàng đã quyết định muốn đưa An Mộ Ca vào chỗ chết, không nhân nhượng một chút đường sống, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không.

"Lục tướng quân, chẳng lẽ ông hi vọng Thẩm đại tiểu thư gánh thêm tội danh nữa sao?!"

Lộ Dịch Tư vội vã kêu Lục Chấn Thiên đã bị chấn kinh tại chỗ, nhưng hai con ngươi xanh biếc của hắn lại chăm chú khóa chặt vào ngón tay trên cò súng ru lô của Thẩm Mộng Hi, không dám lơi lỏng chút nào.

Lục Chấn Thiên bị tiếng kêu vội vã của Lộ Dịch Tư làm tỉnh hồn, mồ hôi lạnh bất giác từ trán ông chảy xuống, súng ru lô của Thẩm Mộng Hi rốt cuộc từ đâu đến, ông chưa bao giờ cho súng Thẩm Mộng Hi, hơn nữa hình dáng súng ru lô này không phải loại trong nước, đây nhất định là từ công ty quân hỏa, ở Tây Thanh thị có thể cùng công ty quân hỏa liên hệ như vậy chỉ có bang Mộc Thu!

Vì có Thẩm Mộng Hi, nên Lục Chấn Thiên mới mắt nhắm mắt mở với bang Mộc Thu, cho nên bang Mộc Thu mới có thể ngày càng lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của hội phó Thẩm Mộc Thu. Nhưng lần này hắn lại cho Thẩm Mộng Hi vũ khí nguy hiểm như vậy, ông không thể buông thả bọn họ hơn nữa, với lại ông vẫn chưa biết Thẩm Mộng Hi còn vũ khí nguy hiểm nào khác nữa không.

"Mộng Hi bỏ xuống!"

Lục Chấn Thiên chống quải trượng đứng chắn trước đám người Lộ Dịch Tư cùng An Mộ Ca, giọng nặng nề nghiêm túc với Thẩm Mộng Hi hai con ngươi đã vô hồn.

Thẩm Mộng Hi từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, ông có lòng tin nàng tuyệt đối sẽ không hướng ông nổ súng.

Quả nhiên, Thẩm Mộng Hi đã chần chờ, hai con ngươi cũng khôi phục một ít thanh tỉnh, chỉ có điều chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt. Nàng dùng ngón tay cái kéo chốt súng, khiến nó nằm trong trạng thái đợi bắn, sau đó lại ngắm họng súng ngay Lục Chấn Thiên.

"Cậu, tránh ra, nếu không đừng trách cháu!!!"

Ngón trỏ cùng ngón giữa của Thẩm Mộng Hi chụp lên cò súng, tựa như tùy thời đều có thể bóp cò lấy mạng Lục Chấn Thiên.

Lục Chấn Thiên không ngờ ông chắn trước Lộ Dịch Tư cùng An Mộ Ca sẽ khiến Thẩm Mộng Hi quay họng súng về ông, ngực có chút đau nhói, trong đầu hiện ra hình ảnh một người đàn bà cầm súng ngắm ngay mặt ông.

Quả nhiên, đều có cùng một bộ dáng...

Thẩm Mộng Hi thấy Lục Chấn Thiên một chút nhượng bộ cũng không có, họng súng ngắm ngay mé chân Lục Chấn Thiên, sau đó nhanh chóng bóp cò < Đoàng >, tiếng súng lại vang lên, Lục Chấn Thiên vì đứng không vững, xém chút ngã xuống.

May mắn Lộ Dịch Tư nhanh tay lẹ mắt, lập tức từ phía sau ôm lấy phần lưng Lục Chấn Thiên, đem ông đỡ dậy. Thẩm Mộng Hi lại ngắm ngay quải trượng Lục Chấn Thiên, bắn, muốn Lục Chấn Thiên mất đi chống đỡ, sau đó liền có thể nhân cơ hội Lục Chấn Thiên ngã xuống hướng An Mộ Ca cùng hắn ta bắn.

"Hôm nay tôi nhất định phải giết chết các người!"

Thẩm Mộng Hi xem nhẹ ánh mắt đau lòng cùng khiếp sợ của Lục Chấn Thiên, nàng đưa ra đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình, động tác hết sức mị hoạt, nhưng giọng điệu lại rất dữ tợn.

Tiếp theo nàng kéo chốt súng lần nữa, ngắm họng súng chính xác ngay phía hai người đứng sau Lục Chấn Thiên. Bóp cò, tất cả sẽ khôi phục như bình thường, Nhan nhi cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình, nếu không xử lý được chuyện, cùng lắm mình mang Nhan nhi cùng bỏ trốn sang Châu Mỹ, nơi đó không có bất kỳ ai biết các cô, từ đây các cô sẽ cùng trãi qua cuộc sống hạnh phúc như bình thường.

Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh mình cùng Lạc Khuynh Nhan sống chung, để nàng quyết định nổ súng lần nữa, lúc ngón tay chuẩn bị bóp cò, một dung nhan đẹp tuyệt trần ánh vào trong mắt nàng.

Cô đưa cổ mình dính thật chặt trên họng súng Thẩm Mộng Hi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Mộng Hi. Thẩm Mộng Hi sao có thể nổ súng với người thân của mình chứ?! Chị ấy làm sao có thể vô tình như vậy? Chị ấy vẫn còn là Thẩm Mộng Hi sao?

Nếu như hôm nay nhất định có một người phải chết, người đó chắc chắn phải là mình! Mình đã làm nhiều người liên lụy, Cố Vân Tuấn, cô gái thế thân đó, còn nữa, Mục Tuyết Nhi, có thể vẫn chưa dừng lại, có lẽ một phát súng này của Thẩm Mộng Hi, hết thảy đều sẽ kết thúc.

Lúc nãy Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, là đem cô dựa vào cửa, không để cho cô bởi vì mình bỗng nhiên buông mà ngã xuống, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Thẩm Mộng Hi lựa chọn lùi đến cạnh cửa. Có thể do lần đầu tiên chân chính nghe thấy tiếng súng, Lạc Khuynh Nhan đứng tại đó cũng không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng. Chẳng qua lúc Thẩm Mộng Hi hướng Lục Chấn Thiên nổ súng, cô mới bỗng nhiên thức tỉnh, cô xoay người nhìn cặp mắt đỏ bừng, hiện lên nồng nặc sát ý của Thẩm Mộng Hi. Bây giờ Thẩm Mộng Hi đáng sợ hơn bất kỳ lúc nào.

Nhân lúc Thẩm Mộng Hi chuẩn bị bóp cò, Lạc Khuynh Nhan dằn cơ thể run rẩy vì sợ hãi của mình xuống, dứt khoát kiên quyết chặn trước họng súng, hết thảy đều do mình, vậy hãy để mình gánh vác trách nhiệm này đi! Hơn nữa nếu Thẩm Mộng Hi nổ súng với bọn An Mộ Ca, không thể nghi ngờ Thẩm Mộng Hi sẽ xảy ra chuyện, cô không muốn Thẩm Mộng Hi ngồi tù, nếu như là mình, Lục Chấn Thiên nhất định sẽ có cách giúp Thẩm Mộng Hi!

"Em, em tránh ra..."

Thẩm Mộng Hi run rẩy nói với Lạc Khuynh Nhan chặn cổ trước họng súng, tay nàng cũng đang hơi run rẩy, nàng dùng bàn tay trống không còn lại của mình cầm thật chặt súng ru lô, nàng sợ mình sẽ vô tình nổ súng mà giết chết Lạc Khuynh Nhan, vậy tất cả đều sẽ tan nát, mình cũng sẽ tan vỡ.

"Lạc Khuynh Nhan, chị tránh ra cho em, chị ấy là một người điên, chị mau tránh ra, mục tiêu của chị ấy là em!!!"

An Mộ Ca bị bọn họ chắn ở phía sau cùng, có thể sau khi thấy Thẩm Mộng Hi nói những lời hung ác kia xong, nhưng vẫn chậm chạp không nổ súng, liền tò mò quay đầu lại, từ sau chiếc lưng cao lớn của Lộ Dịch Tư lộ ra một đôi mắt, kết quả nhìn một cái trái tim liền sợ hãi ngưng đập trong nháy mắt.

Cô vội vàng đứng dậy sau lưng Lộ Dịch Tư, khẩn cấp lại lo âu kêu gào Lạc Khuynh Nhan, lúc này Thẩm Mộng Hi đã điên rồi, nếu như chị ấy nổ súng với Lạc Khuynh Nhan, những gì cô làm còn ý nghĩ gì nữa, như vậy cũng ngang với việc cô đã hại Lạc Khuynh Nhan.

Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe tiếng An Mộ Ca khẩn cấp lại lo âu kêu gào Lạc Khuynh Nhan, vội vàng chuyển họng súng về hướng An Mộ Ca, nhưng một bàn tay ngọc trắng nõn lại ngăn trên họng súng.

"Thẩm Mộng Hi chị lại làm tôi thất vọng lần nữa, đến cuối cùng sẽ là tuyệt vọng, nếu như tất cả đều do tôi, vậy hãy để tôi đến kết thúc đi!"

Lạc Khuynh Nhan nhịn được sợ hãi trong nội tâm, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Mộng Hi, nhưng cô nói lời cuối cùng xong, tiếng nói lại không khắc chế được run rẩy.

"Tránh ra, em biết rõ là chị không nỡ tổn thương em!"

Thẩm Mộng Hi mất khống chế vung vẫy khẩu súng, tựa hồ muốn bỏ tay Lạc Khuynh Nhan ngăn trên họng súng ra.

"Cô ta muốn có được em, chị nhìn bằng mắt cũng biết, chị không thể dễ dàng tha thứ cho ngoài chị có bất kỳ ai muốn nghĩ cách lấy được em, cho nên, hôm nay cô ta phải chết!!!"

Mặc dù Thẩm Mộng Hi đang gào to với Lạc Khuynh Nhan, nhưng hai con ngươi đỏ lên một mực tập trung khóa chặt An Mộ Ca!

Ngay lúc Thẩm Mộng Hi bỗng nhiên hất tay Lạc Khuynh Nhan ra, ngón tay run rẩy của nàng bất giác bóp cò, Lạc Khuynh Nhan ngay tại trước mặt Thẩm Mộng Hi, tránh không kịp, hoàn toàn không tránh được phát súng này, viên đạn lao qua chiếc vai ngọc trần trụi của Lạc Khuynh Nhan với tốc độ ánh sáng, bay thẳng tắp về hướng An Mộ Ca đứng.

"Á..."

"Ư!!!"

Hai giọng nữ thống khổ đồng thời vang lên, đạn từ bả vai Lạc Khuynh Nhan lao qua bay thẳng vào giữa cánh tay phải An Mộ Ca.

Lạc Khuynh Nhan cùng An Mộ Ca cơ hồ lảo đảo đồng thời muốn ngã, Lộ Dịch Tư vội vàng đỡ lấy An Mộ Ca đã bị trúng đạn. Còn Thẩm Mộng Hi thả súng xuống, vội vàng ôm chặt Lạc Khuynh Nhan vào ngực, từ nhỏ thể chất Lạc khuynh Nhan đã hơi yếu ớt, chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng, liền lập tức hôn mê trong ngực Thẩm Mộng Hi.

"Gọi tiểu đội chuyên cứu thương của cháu đến! Nhanh, nhanh!!!"

Lục Chấn Thiên vội vàng ấn nút gọi khẩn cấp trong phòng khách quý, cơ hồ dùng âm thanh lớn nhất kêu gào với những người bên trong.

Lúc này An Mộ Ca cùng Lộ Dịch Tư đều bị thương, nghiêm trọng nhất là An Mộ Ca, đạn cắm bên trong, cô nhịn đau đớn, khó khăn ngẩng đầu nói với Thẩm Mộng Hi.

"Đây chính là tình yêu của chị à? Quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi... bây giờ kết quả này là điều chị muốn sao? Ha ha ha, khụ..."

An Mộ Ca che vết thương, nghẹn ngào cười to nói, nhưng không biết làm sao với vết thương không có nông, khóe miệng bất giác ra một chút máu tươi, không ngừng ho khan.

"Khụ... tôi nói cho... chị biết... nếu... nếu Lạc Khuynh Nhan có... chuyện gì... tôi sẽ cho chị nợ máu trả bằng máu!!! Ư..."

Dưới tình huống đang đau nhức sau khi An Mộ Ca nói những lời hung ác xong, liền kêu đau một tiếng, hôn mê.

Lục Chấn Thiên vội vàng bước đến, xem tình trạng Lạc Khuynh Nhan.

"Mau, Mộng Hi, buông Lạc Khuynh Nhan ra, con bé đã bị sốc do mất máu, đừng tiếp tục ôm chặt nó như vậy!"

Lần đầu tiên Lục Chấn Thiên dùng giọng dạy dỗ gào to với Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi nghe vậy vội vàng nhẹ nhàng thả Lạc Khuynh Nhan nằm lên mặt đất, nàng tựa hồ đã mất đi năng lực nói chuyện, ngoại trừ đôi môi khẽ nhúc nhích ra, còn lại không phát ra được tiếng nào.

Mà giờ phút này trên gương mặt yêu mị của nàng đã đầy nước mắt, những giọt nước long lanh trong suốt yên lặng nhỏ xuống gương mặt Lạc Khuynh Nhan, sau đó ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Chấn Thiên đang khẩn cấp dùng các biện pháp cấp cứu Lạc Khuynh Nhan đang nằm trên vũng máu.

Ngay lúc đội cứu thương gõ cửa phòng, Thẩm Mộng Hi đang quỳ ngồi bên người Lạc Khuynh Nhan, cầm lên khẩu ru lô vứt trên đất đã dính đầy máu Lạc Khuynh Nhan ngắm ngay vai phải của mình, lại một tiếng súng vang lên, Thẩm Mộng Hi ngã xuống đất, trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu liên tục hiện lên năm đó hình ảnh Lạc Khuynh nhan đứng trên ruộng oải hương yếu ớt nở nụ cười.

Nhan nhi bị thương ở đâu, chị liền bị thương ở đó...

Nhan nhi đau, chị cũng đau...

Nhan nhi nếu không còn nữa, chị cũng sẽ không còn...

--------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Bị dồn vào đường chết để rồi sau được hồi sinh, Thẩm Mộng Hi trải qua chuyện lần này sẽ có một chút thay đổi.

P/S : Mình không edit đoạn này, đại khái Băng Ngôn than phiền bị đạo văn.

---------

Editor : Hai chị yêu nhau nhanh nhanh cho tui nhờờờờờ, giai đoạn này edit khổ mà đọc cũng khổ. Tui ráng sức là vì muốn chờ được đến lúc hai chị yêu nhau đó TT! Khổ không nói nên lời, hai người đừng chơi trò ngược nhau nữa ah!!!

P/S : dưới đây là súng ru lô, hay còn gọi là súng ổ xoay. Nhét giấu được dễ dàng thì nên là loại nhỏ gọn, ổ loại 6 viên.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thôn Thiên Chiến Tôn