Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 63 - Khác Thường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhưng, tôi không cần chị!"

Lần này sau khi Thẩm Mộng Hi nghe được lời của Lạc Khuynh Nhan, cơ thể vốn căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng một chút, thả giam cầm đối với Lạc Khuynh Nhan.

"Chị từng nói, dù em muốn chị hay không, em vĩnh viễn vẫn phải thuộc về chị!!!"

Thẩm Mộng Hi mang âm nức nở nói, nói xong nàng liền nâng hai gò má Lạc Khuynh Nhan lên hôn, một nụ hôn bá đạo mà triền miên, để Lạc Khuynh Nhan không tránh được giật mình.

"Đủ rồi, bây giờ chị còn gì nữa để trói buộc tôi?"

Lúc cái lưỡi thơm tho của Thẩm Mộng Hi chuẩn bị cạy ra hàm răng, Lạc Khuynh Nhan chợt cắn môi dưới của nàng, để Thẩm Mộng Hi hơi bị đau mà buông cô ra.

Thế nhưng, ngay sau đó Lạc Khuynh Nhan lại bị Thẩm Mộng Hi ôm chặt lấy, tiếp theo cùng nàng đứng lên.

"Thẩm Mộng Hi, chị buông tha cho tôi, cũng buông tha chính mình đi!"

Lạc Khuynh Nhan biết mình không đủ sức vùng ra khỏi giam cầm của Thẩm mộng Hi, dựa vào lồng ngực nàng than thở.

Thẩm Mộng Hi tựa hồ như cái gì cũng không nghe thấy, ngưng mắt thâm tình nhìn người trong lồng ngực, ôn nhu hôn một cái lên trán cô.

"Em không thích chị làm những chuyện kia phải không?! Nếu em không thích chị có thể sửa đổi, chị chỉ cần em ở lại bên chị..."

Sau khi Thẩm Mộng Hi nhẹ giọng nói xong liền chôn mặt vào hõm cổ Lạc Khuynh Nhan thật sâu, tham lam hít thở mùi oải hương trên người cô.

Mà An Mộ Ca thấy Thẩm Mộng Hi vẫn còn muốn chiếm lấy Lạc Khuynh Nhan không thả, tức giận nói.

"Thẩm Mộng Hi, Lạc Khuynh Nhan không muốn ở bên cạnh chị, hà tất phải miễn cưỡng chứ? Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ sao? Cường nữu đích qua bất điềm*!!!"

(*) Dưa còn xanh mà cứ cố ép hái, dưa sẽ không ngọt, cưỡng ép mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu.

Sau khi cô ra khỏi phòng vệ sinh tìm được Lộ Dịch Tư, mà Lộ Dịch Tư nói toàn bộ mọi chuyện cho An Mộ Ca, trừ những chuyện bên ngoài công tước An Đức Mỗ phân phó cho hắn.

Sau khi thấy những việc Thẩm Mộng Hi đã làm mấy năm qua, đôi mi thanh tú nhíu lại, sao Lạc Khuynh Nhan lại thích một người phụ nữ độc địa như vậy, hơn nữa theo lý thuyết, Lạc Khuynh Nhan đã phí nhiều sức như vậy để trốn khỏi Thẩm Mộng Hi, sao lại còn thích Thẩm Mộng Hi chứ? Chẳng lẽ là hội chứng Stockholm*?

(*) Hội chứng mà nạn nhân sẽ yêu kẻ bắt cóc mình. Kiểu như một quá trình tâm lý mà tâm trạng nạn nhân rơi vào sợ hãi hoảng loạn do bị bắt cóc lại nhận được không phải sự ngược đãi hành hạ đau đớn mà là sự quan tâm chăm sóc của chính từ kẻ đã gây ra những cảm giác hoảng sợ đó cho mình, dần dần đồng cảm với kẻ bắt cóc và yêu họ.

"Cút!"

Thẩm Mộng Hi không ngẩng đầu gào to với An Mộ Ca, mà hai tay nàng vẫn vững vàng giữ chặt trên thắt lưng Lạc Khuynh Nhan, để Lạc Khuynh Nhan không thể động đậy.

Một tiếng rống giận của Thẩm Mộng Hi làm bốn người vì thế mà ngây ngẩn tại chỗ, còn Lục Chấn Thiên sau khi bình tĩnh lại chính là nhìn Thẩm Mộng Hi phức tạp.

"Mộng Hi, buông tay Khuynh Nhan đi!"

Lục Chấn Thiên do dự một hồi, nhưng trên mặt đất đều đầy những tờ giấy chứng thực chắc chắn những tội lỗi Thẩm Mộng Hi đã phạm phải đến nay, còn phía An Mộ Ca chính là tối nay nhất định phải mang Lạc Khuynh Nhan đi, vậy chỉ đành để Thẩm Mộng Hi buông tay Lạc Khuynh Nhan, còn ông trong thời gian ngắn nhất phải nghĩ cách lấy toàn bộ tài liệu trong tay công tước An Đức Mỗ mang đi tiêu hủy.

"Cậu, tại sao? Ngay cả cậu cũng không giúp cháu?"

Thẩm Mộng Hi chôn trong hõm cổ Lạc Khuynh Nhan như cũ, truyền ra tiếng nói buồn bã. Mà bước chân nàng chính là chậm rãi lùi về sau, Lạc Khuynh Nhan bị nàng ôm vòng thật chặt, buộc lòng phải bị ép buộc theo từng bước của nàng.

Lục Chấn Thiên tựa hồ chưa chú ý thấy khác thường của Thẩm Mộng Hi, ông thở dài, thấp giọng nói.

"Mộng Hi, dù cho cháu buông tay Lạc Khuynh Nhan, cháu vẫn còn cậu, còn người yêu vẫn có thể tìm được người khác!"

Thật ra những lời này Lục Chấn Thiên không phải nói với Thẩm Mộng Hi, mà nói với Lộ Dịch Tư cùng An Mộ Ca, để bọn họ trở về trình báo công tước An Đức Mỗ, để hắn yên tâm thả lỏng cảnh giác, ông phái người đi hủy diệt tài liệu tất được dễ dàng.

Nếu là bình thường chắc chắn Thẩm Mộng Hi sẽ nghe hiểu ý Lục Chấn Thiên, nhưng đáng tiếc bây giờ Thẩm Mộng Hi đã nằm bên bờ tan vỡ, bây giờ nàng cảm thấy tất cả người ở đây ai cũng muốn mình buông tay Lạc Khuynh Nhan, mà cậu bình thường sủng ái nàng nhất cũng khuyên nàng buông tay. Nhưng mà, nhưng mà, nếu như có thể buông tay, nàng sớm đã buông, cần gì phải đến bước đường như ngày hôm nay?

"Cậu vì tòa cao ốc Lijin sao?"

Thẩm Mộng Hi yếu ớt mở miệng nói, mà môi nàng hơi nhúc nhích, luôn luôn đưa đầu lưỡi ra, hôn liếm da thịt trắng ngọc trong suốt của Lạc Khuynh Nhan.

Bây giờ nàng thật sự muốn cắn rách da thịt Lạc Khuynh Nhan, hút máu cô, có lẽ như vậy nàng mới có thể hòa lẫn vào trong máu thịt cô ấy. Nhưng mà nàng không nỡ làm Lạc Khuynh Nhan đau đớn, không nỡ. Dù cho dưới tình huống này, trong tiềm thức Thẩm Mộng Hi vẫn nói với nàng phải ôn nhu đối đãi Lạc Khuynh Nhan.

"Tòa cao ốc Lijin có thể được coi là một trong số những vụ làm ăn đứng đầu ở Paris, tốt hơn không biết bao nhiêu lần những tòa nhà trên Đại Lục, bao nhiêu người mơ muốn có được, đều bị cha tôi cự tuyệt, lần này lại tặng không cho các người, chẳng lẽ không phải miếng bánh trừ trên trời rớt xuống sao?"

An Mộ Ca biết Lục Chấn Thiên không quan tâm những thứ này, nguyên nhân cô làm vậy không thể nghi ngờ là đang muốn chọc giận Thẩm Mộng Hi, sau đó thừa dịp lúc Thẩm Mộng Hi phân tâm, cô sẽ xông lên cứu Lạc Khuynh Nhan.

Bây giờ dáng vẻ Lục Chấn Thiên dường như đã thỏa hiệp, chỉ còn Thẩm Mộng Hi nữa thôi, nếu bức ép tách Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan ra, vậy ít nhiều cũng sẽ tổn thương Lạc Khuynh Nhan, cho nên An Mộ Ca mới có thể ra hạ sách này...

Còn Lộ Dịch Tư mắt nhìn chăm chăm Thẩm Mộng Hi, hắn tựa hồ phát giác Thẩm Mộng Hi có khác thường, nhưng vì Thẩm Mộng Hi chôn mặt trong hõm cổ Lạc Khuynh Nhan, nên hắn không thấy được biểu tình Lạc Khuynh Nhan, cho nên tạm thời còn chưa đoán được hành động của Thẩm Mộng Hi.

"Haha, vậy sao?! Cũng vì vậy mà muốn dẫn Nhan nhi rời khỏi tôi???"

Bỗng nhiên Thẩm Mộng Hi bật cười, để người ta giữa đêm hè có loại cảm giác quỷ dị nổi da gà. Tiếng nói quỷ dị đó khiến An Mộ Ca kinh hãi, lúc này cô không suy đoán được Thẩm Mộng Hi, cho dù lúc mười tám tuổi đã bắt đầu giúp công tước An Đức Mỗ xử lý chuyện trong gia tộc, cũng đã gặp qua đa dạng người, nhưng lúc này cô vẫn thủy chung không nhìn ra được biểu tình của Thẩm Mộng Hi, rốt cuộc là đau khổ, hay là...

Mà từ lúc Thẩm Mộng Hi ôm lấy Lạc Khuynh Nhan cô vẫn không mở miệng nói chuyện, cho dù Thẩm Mộng Hi luôn luôn liếm da thịt bên cổ cô, vì lúc này cô cảm nhận được Thẩm Mộng Hi khác thường, tận lực không chọc giận Thẩm Mộng Hi, nhưng vào lúc này lời nói của An Mộ Ca lại đã hoàn toàn làm đứt đoạn thần kinh lý trí yếu ớt của Thẩm Mộng Hi.

Bỗng nhiên, Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, nàng bỗng xé rách váy đỏ dài của mình, thình lình có một khẩu súng ngắn ổ quay buộc chặt trên bắp đùi phải của nàng.

<Đoàng> một tiếng, Thẩm Mộng Hi cầm súng bắn về hướng An Mộ Ca với tốc độ nhanh nhất, sở dĩ nàng không ngừng lùi về sau là muốn tìm một cự ly hoàn hảo để nổ súng. Nếu quá gần bọn họ, vậy hành động của nàng có thể sẽ bị Lục Chấn Thiên hoặc Lộ Dịch Tư ngăn cản, cho nên nàng lùi liên tục đến cạnh cửa, dùng tiếng để phán đoán hướng An Mộ Ca đứng.

Mà bên kia Lộ Dịch Tư phóng nhào lên người An Mộ Ca, lúc hắn thấy Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, liền phát giác có chỗ không đúng, khi hắn thấy Thẩm Mộng Hi xé rách váy dài của nàng, liền lập tức bổ nhào về phía An Mộ Ca, vì hắn cách Thẩm Mộng Hi quá xa, không cách nào ngăn cản hành động của nàng, chỉ có giữ cho An Mộ Ca trước hết được an toàn.

"Đúng là một người đàn bà điên!"

Lộ Dịch Tư chật vật từ trên người An Mộ Ca đứng dậy, hắn che vai phải đang chảy máu, tức giận mắng một câu tiếng Pháp.

Mà ánh mắt Thẩm Mộng Hi chính là lạnh nhạt nhìn An Mộ Ca, mục tiêu của nàng vẫn là An Mộ Ca, lúc nãy đạn bắn sượt qua vai Lộ Dịch Tư, để hắn bị thương nhẹ, còn An Mộ Ca thế nhưng không bị chút sứt mẻ nào, họng súng của nàng nhắm ngay Lộ Dịch Tư.

"Thật đáng tiếc, vậy ta sẽ giải quyết mi trước, rồi mới đến con bé dòm ngó Nhan nhi!"

Lúc này trong mắt Thẩm Mộng Hi toàn bộ đều là trống rỗng, hoàn toàn giống một người đã không còn linh hồn, để nàng nói ra được những lời đáng sợ làm người ta kinh hãi.

------------------------------------------------------

Xem định nghĩa hội chứng Stockholm trên wiki ở đây :

https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%99i_ch%E1%BB%A9ng_Stockholm

Tác giả có lời muốn nói :

Giải thích một chút, Thẩm Mộng Hi đến cuối cùng vẫn chỉ là một người phụ nữ, nàng vẫn có mặt nhu nhược của mình, mà cái xương mềm đó của nàng chính là Lạc Khuynh Nhan.

Ngoài ra tác giả sẽ tận lực giải thích nhân vật cho rõ ràng, các bạn thân mến đừng sốt ruột, nội dung vở kịch chỉ vừa mới bắt đầu!

Hơn nữa ta muốn dựa theo ý tưởng mà viết tiếp.

Nếu mọi người cảm thấy Thẩm Mộng Hi thật quá điên cuồng, vậy sau này xem loạt tiểu thuyết Trói buộc tình yêu có thể sẽ vỡ mộng, bởi vì có một nhân vật chính khác là Âu Niệm Tuyết sẽ càng ác độc và điên cuồng hơn.

------------

Editor : Hiuhiu xin lỗi mọi người ad up muộn. Đi ngủ đây, mọi người mà còn thức xem xong thì ngủ ngon. Mai đi học bù ù ù ù ù TT

P/S : Chương này mình edit có hơi lôi thôi một tí...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tối Cường Yêu Nghiệt Đặc Chủng Binh Vương