Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 62 - Lạnh Lùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Câm miệng!"

Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, xoay người liền chuẩn bị công kích An Mộ Ca ở sau lưng mình, nhưng An Mộ Ca cứ như sớm đã phòng bị từ trước, ung dung thản nhiên tránh né.

"Xem kìa, ai đó có tật giật mình!"

An Mộ Ca đứng dậy, sửa sang lại quần áo có vài nếp nhăn, cô vứt tờ giấy kia xuống cạnh chân Thẩm Mộng Hi.

"Lạc Khuynh Nhan, tất cả những tài liệu này đều là những chuyện cô ta làm những năm qua, chắc còn rất nhiều chuyện mà chị chưa biết?!"

Từ trên cao An Mộ Ca nhìn xuống Thẩm Mộng Hi đang quỳ ôm Lạc Khuynh Nhan thật chặt vào lồng ngực, giễu cợt nói.

Lần này cô không chỉ dẫn con người Lạc Khuynh Nhan đi, mà còn phải để Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn từ bỏ ý định đối với Thẩm Mộng Hi, cô hiểu được một điều từ Lộ Dịch Tư, Lạc Khuynh Nhan tựa hồ là một cô gái dễ mềm lòng, lại còn hiền lành, cho nên một khi chuyện của Thẩm Mộng Hi phơi bày ra ánh sáng, với cá tính của chị ấy sẽ còn thích Thẩm Mộng Hi sao?

Thẩm Mộng Hi ôm Lạc Khuynh Nhan đã đờ đẫn tại chỗ một lần nữa, liên tục không ngừng vuốt ve trên làn tóc xanh của Lạc Khuynh Nhan, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Nhan nhi, yên tâm, những thứ kia đều là giả, là giả!!!"

Nàng nói những lời này đối với Lạc Khuynh Nhan, mà cũng như đang đối với chính mình...

Lúc này nàng đã rơi vào khủng hoảng điên cuồng, cho đến nay điều mà nàng sợ hãi nhất đã xảy ra, toàn bộ chuyện nàng làm lúc trước đã phơi bày ra ánh sáng ngay trước mặt Lạc Khuynh Nhan, mà còn là do An Mộ Ca nói ra, giờ phút này nàng chỉ có thể tự lừa dối mình, hy vọng tất cả những thứ này đều là giả, Lạc Khuynh Nhan cũng đừng tin.

Còn An Mộ Ca tựa hồ vẫn không buông tha, cô lại liếc nhìn một tờ giấy nằm trên mặt đất, cuối người nhặt lên một tờ có kiểu chữ đặc biệt bắt mắt. Cô nghiêng đầu đọc nội dung bên trên, môi nâng thành độ cong đẹp mắt.

"Ngày 7 tháng 4 năm ngoái, Thẩm Mộng Hi an bài một vài tên côn đồ cắc ké ăn không ngồi rồi ngoài xã hội mai phục ven con đường về nhà mà Mục Tuyết Nhi chắc chắn sẽ đi qua, tựa hồ chuẩn bị để cưỡng bức Mục Tuyết Nhi. Chỉ có điều vì từ nhỏ Mục Tuyết Nhi từng học võ phòng thân, miễn cưỡng cũng tránh được một kiếp..."

An Mộ Ca thuật lại nội dung bên trên bằng ngôn ngữ của mình, Lộ Dịch Tư từng nói với cô, tất cả những chuyện này Lạc Khuynh Nhan đều không biết, vậy nên đối với Lạc Khuynh Nhan mà nói chuyện này không thể nghi ngờ là một cú bom oanh tạc. Trước kia có thể nói hai người kia là người Lạc Khuynh Nhan không quan tâm, có lẽ Lạc Khuynh Nhan còn tha thứ Thẩm Mộng Hi được, nhưng vụ này không thể nghi ngờ là nghịch lân của Lạc Khuynh Nhan, người cô coi trọng lại bị Thẩm Mộng Hi động vào...

Tốt nhất Lạc Khuynh Nhan vĩnh viễn cũng không tha thứ Thẩm Mộng Hi, vậy mình mới có thể nhân cơ hội bước vào trái tim chị ấy...

"Đủ rồi!!!"

Lục Chấn Thiên quả thật không nhìn được nữa, bởi vì bây giờ tâm trạng Thẩm Mộng Hi tựa hồ đã rơi vào ranh giới của sụp đổ, vốn đã không còn sức lực để tâm đến An Mộ Ca, nàng chỉ quỳ giữa đống giấy ôm Lạc Khuynh Nhan thật chặt vào lồng ngực, miệng liên tục khẽ nhúc nhích bên tai Lạc Khuynh Nhan nói ra những lời họ đều không nghe được.

Sắc mặt ông trầm đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Hi, con ngươi mang sát ý nhìn về An Mộ Ca cách đó không xa, để An Mộ Ca có chút không rét mà run, dẫu sao Lục Chấn Thiên cũng là vị tướng quân sát khí rất nặng.

"Chỗ này không hoan nghênh tiểu thư An Đức Mỗ, mời các người về cho! Nếu muốn Mục Tuyết Nhi, mời tùy ý. Nhưng nếu là cháu dâu của tôi, miễn bàn!!!"

Lục Chấn Thiên mặt không thay đổi nói, giọng ông mang một phần uy nghiêm không cho phản bác, để An Mộ Ca nhất thời đứng yên tại đó giống cô bé đã làm sai chuyện không biết phải làm sao, hoàn toàn không còn bộ dáng đắc ý như trước.

Mà lúc này Lộ Dịch Tư liên tục không mở miệng không nhanh không chậm bước đến bên An Mộ Ca, hắn cúi đầu tựa hồ nói gì đó bên tai An Mộ Ca, để trong mắt An Mộ Ca vốn có chút luống cuống nhất thời dấy lên thắng lợi cùng hy vọng.

"Chẳng lẽ Lục tướng quân không muốn biết người nào đã tiết lộ những tài liệu này à?"

Lộ Dịch Tư mỉm cười nói với Lục Chấn Thiên, hắn tuyệt đối nắm chắc khiến cho Lục Chấn Thiên thỏa hiệp.

Lục Chấn Thiên mặt không biểu cảm nhất thời có chút cứng ngắc, giây phút An Mộ Ca đem tài liệu ra ông tựa hồ đã đoán được.

"Lâu Nhất!"

Lục Chấn Thiên trầm giọng nói.

Lộ Dịch Tư tựa hồ hơi không hài lòng, nhún nhún vai.

"Ái chà, thật chẳng còn ý nghĩa gì, hóa ra tướng quân đại nhân đã biết!"

Trong túi xách của mình hắn lấy ra một ít tài liệu khác. Lộ Dịch Tư làm bộ tùy ý lật vài tờ.

"Lục đại tướng quân, thì ra mấy năm nay ông liên tục xây dựng quân đội tư nhân cho riêng mình?! Nhân viên tựa hồ cũng không tồi, đều là một vài nhân vật có danh có tiếng trong bộ đội lẫn vào nha!"

Nghe giọng Lộ Dịch Tư tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng con ngươi màu xanh biếc của hắn vẫn nhìn chăm chăm gương mặt hơi có vẻ già nua của Lục Chấn Thiên.

Quả nhiên, mặc dù mặt Lục Chấn Thiên vẫn không có biểu cảm, nhưng trong hai con mắt lại chợt lóe lên hốt hoảng.

"Thật sự không ngờ, các người lại tóm được nhiều tài liệu về tôi và Mộng Hi như vậy!"

Lục Chấn Thiên lắc đầu than thở như vậy, Lâu Nhất là người ông một tay cấc nhắc, ra ngoài rồi, quay đầu lại vẫn là phản bội mình, mình thật không nên mềm lòng tin tưởng những lời lúc đó của cậu ta, mà giữ lại cái mạng cho cậu ta để cậu ta bán đứng mình.

Lộ Dịch Tư tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Lục Chấn Thiên.

"Thật ra lúc ấy Lâu Nhất một mực trung thành với ông, lúc công tước đại nhân tự mình liên lạc với hắn hắn vẫn còn chút do dự không quyết..."

Lộ Dịch Tư nhìn Thẩm Mộng Hi quỳ dưới đất một cái, lại tiếp tục nói, nhưng tựa hồ giọng lại mang một ít tiếc nuối.

"Đáng tiếc, Thẩm tiểu thư lại ngay trước mặt anh em vào sinh ra tử của hắn tự mình dùng dao chặt đứt ngón út bàn tay trái, hơn nữa còn vứt hắn lên hòn đảo hoang trên Thái Bình Dương lúc hắn đang yếu ớt..."

Nói đến cuối cùng khóe miệng Lộ Dịch giương lên nụ cười chế giễu.

"Hắn nói sau khi hắn trở về không thể ngóc đầu lên trước mặt các anh em, thân thể cũng vứt đi, mà Thẩm đại tiểu thư lại còn mang một con bé đến cho hắn dạy dỗ, tựa hồ chỗ duy nhất còn dùng được của hắn chính là đem toàn bộ cả đời những gì học được đưa cho người khác vậy, rồi sau đó giống như con chó hoang bị Thẩm đại tiểu thư và ngài tùy ý vứt bỏ."

Lộ Dịch Tư buông tay nói.

Con ngươi Lục Chấn Thiên híp lại, không chớp mắt nhìn chăm chăm tài liệu trong tay Lộ Dịch Tư.

"Vậy cậu ta thật đáng chết!"

Dù trong lòng Lục Chấn Thiên có thoáng qua một tia hối hận, ông không nên nuông chiều để Thẩm mộng Hi tùy ý xử trí Lâu Nhất, nhưng mùi vị bị phản bội khiến trong lòng ông dấy lên ngọn lửa giận nồng đậm cùng sát ý.

Sau khi nghe thấy lời nói Lục Chấn Thiên mang nồng nặc tàn ác, Lộ Dịch Tư giả vờ tranh công nói với Lục Chấn Thiên.

"Công tước đại nhân sớm đã đoán được Lục đại tướng quân không mong hắn vẫn tồn tại trên đời này, cho nên lúc hắn trên đường về quê liền thay ông giải quyết! Dĩ nhiên chúng tôi còn thay ông đưa cho người nhà hắn một khoảng tiền chôn cất không nhỏ!"

Dù mặt Lộ Dịch Tư đang cười, nhưng giọng hắn lại lạnh buốt.

Sau đó, lại cho người xử lý toàn bộ những mảnh vụn của bom hẹn giờ một cách sạch sẽ, cuối cùng còn mua chuộc nhân viên cảnh sát điều tra sự việc lần này, như vậy liền biến thành một vụ tai nạn xe không ai đoán ra được.

"Vậy sao? Mặc dù rất cảm ơn công tước đã thay tôi diệt trừ sâu bọ có hại bên người, nhưng mà người của tôi, tự tôi sẽ xử lý, không cần ông ấy nhúng tay!"

Từ khi Lục Chấn Thiên ngồi cái ghế của thượng tướng quân đến nay chưa từng bị ai uy hiếp bao giờ, lúc này trên trán gân xanh gân đỏ đều nổi lên hết, tay phải cũng nắm chặt quải trượng trong tay, tựa hồ tùy thời chuẩn bị cho người ập vào động thủ vậy.

Nhưng lần này đối phương đến là có chuẩn bị, nếu ông tùy tiện động thủ với họ, vậy thì chính ông cũng không chiếm được trái ngon. Ông đè nén lửa giận trong lòng, ở bên cạnh chân mình ông nhìn hai người ôm nhau.

"Các người rốt cuộc có mục đích gì? Tôi cùng Mộng Hi với công tước An Đức Mỗ tựa hồ chưa từng xảy ra xung đột lợi ích đúng chứ?"

Nếu công tước An Đức Mỗ ra sức như vậy chỉ bởi vì Mục Tuyết Nhi, Lục Chấn Thiên ông làm sao cũng không tin!

"Tiểu thư Ngả Luân của chúng tôi đã nói rồi, cô ấy muốn Lạc tiểu thư cùng Mục tiểu thư!"

Lộ Dịch Tư cười nói, tựa hồ như đang chế giễu lỗ tai Lục Chấn Thiên nãy giờ không nghe rõ.

Còn An Mộ Ca bên cạnh Lộ Dịch Tư liếc nhìn hai con ngươi trống rỗng của Lạc Khuynh Nhan, trong lúc Lục Chấn Thiên chuẩn chị mở miệng lần nữa thì giành trước nói.

"Tôi chỉ cần mang Lạc Khuynh Nhan với Lục Tuyết Nhi đi thôi, còn những tài liệu của ông và Thẩm Mộng Hi tôi lấy danh dự trăm năm của gia tộc An Đức Mỗ ra bảo đảm : Sau này chỉ cần Thẩm Mộng Hi không quấy rầy cuộc sống của Lạc Khuynh Nhan nữa, thì những tài liệu này vĩnh viễn cũng không thấy được ánh mặt trời."

An Mộ Ca hướng về phía Lục Chấn Thiên thành khẩn nói.

Mà Lục Chấn Thiên chính là trầm tư một hồi, hừ nhẹ nói.

"Nếu tôi xảy ra mâu thuẫn với các người một lần nữa, các người tùy thời đều có thể lấy tài liệu này ra uy hiếp tôi, vậy tôi làm việc há chẳng phải sợ đầu sợ đuôi à!"

Lục Chấn Thiên lạnh lùng hỏi, giờ phút này ông muốn tạm thời kéo dài thời gian những tài liệu này bị phơi bày ra ánh sáng, mà Thẩm Mộng Hi bên kia, bây giờ ông không cách nào quan tâm được, nếu những tài liệu này bị bọn An Mộ Ca công bố ra ngoài, ông không chỉ phải tiếp nhận bị ở trên điều tra, mà Thẩm Mộng Hi cũng bị tai họa lao ngục, điều quan trọng nhất chính là nếu không xử lý tốt, Thẩm Mộng Hi có thể sẽ bị tù chung thân, tình huống tệ nhất sẽ bị tuyên án tử hình...

Suy nghĩ rõ ràng một chút về tình huống ngày sau có thể xảy ra cho Thẩm Mộng Hi, hốc mắt Lục Chấn Thiên ẩn giấu một chút ẩm ướt, ông làm sao cam lòng để Thẩm Mộng Hi như con ruột của mình phải rơi vào loại tình huống này chứ?

Nhưng mà, không thể nghi ngờ Lạc Khuynh Nhan đối với Thẩm Mộng Hi chính là linh hồn, linh hồn mất rồi Thẩm Mộng Hi chỉ còn là cái xác, như một cái xác biết đi vậy, chuyện này Lục Chấn Thiên rõ hơn ai hết, cho nên lúc này trong lòng Lục Chấn Thiên tiến thoái lưỡng nan. Mà Lộ Dịch Tư tựa hồ nhìn ra do dự trong mắt Lục Chấn Thiên.

"Yên tâm, công tước đại nhân cùng Lục tướng quân ngài sẽ không xảy mâu thuẫn, hơn nữa ông ấy sẽ còn lấy cao ốc Lijin ở khu trung tâm Paris đưa cho ngài như một lời xin lỗi, cho nên xin ngài yên tâm!"

Lần này thái độ Lộ Dịch Tư khác thường cúi người trước Lục Chấn Thiên, lời nói nghiêm túc lại mang thành ý hướng Lục Chấn Thiên nói.

Cao ốc Lijin? Lục Chấn Thiên kinh ngạc, ở Pháp nơi này một tháng thu vào hơn trăm vạn đồng Euro tiền quảng cáo liền bị công tước An Đức Mỗ tùy tiện đưa cho ông? Liền vì Lạc Khuynh Nhan cùng Mục Tuyết Nhi, Lục Chấn Thiên làm sao cũng không nghĩ thông!

"Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này Thẩm đại tiểu thư không quấy rầy cuộc sống của Lạc tiểu thư nữa, nếu Thẩm đại tiểu thư trong một năm không xuất hiện trước mặt Lạc tiểu thư, thì người mà cao ốc đồ sộ Lijin sang tên cho chính là Thẩm đại tiểu thư!"

Lộ Dịch Tư tiếp tục nói.

Ngay lúc bầu không khí lâm vào trong một loại không khí quỷ dị, Lạc Khuynh Nhan liên tục chưa từng mở miệng bỗng nhiên lại nói.

"Điều kiện này tựa hồ không tồi!"

Lúc này tiếng của Lạc Khuynh Nhan lạnh lẽo như những mảnh băng vụn vậy, còn An Mộ Ca liên tục không chớp mắt nhìn chăm chăm cô thì có chút kinh ngạc cùng cao hứng, bởi vì lúc này trong tiếng Lạc Khuynh Nhan lạnh như băng còn mang theo một tia đoạn tuyệt.

Mà Thẩm Mộng Hi liên tục lầm bầm bên tai Lạc Khuynh Nhan sau khi nghe tiếng lạnh băng của cô, càng dùng sức ôm chặt cô.

"Đừng mà, thứ gì chị cũng không cần, chỉ cần Nhan nhi, chỉ cần Nhan nhi thôi!"

Tiếng Thẩm Mộng Hi có chút run rẩy, thậm chí có chút nghẹn ngào, bây giờ cô thật sự muốn đem Lạc Khuynh Nhan hòa vào trong thân thể mình, nhưng hòa làm sao cũng không hòa vào được, nếu như còn không để mình và cô ấy hòa làm một thể nữa, thì Nhan nhi của nàng sẽ bị người khác cướp đi...

Mà Lạc Khuynh Nhan chỉ mặc cho Thẩm Mộng Hi ôm chặt cô, chỉ là lúc An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan tựa hồ sắp không thở được, chuẩn bị tiến lên tách ra hai người, cô mới lạnh lùng mở miệng.

"Nhưng, tôi không cần chị!"

--------------------------------------------------------

Thứ 5 mình post thêm nha, đoạn này dừng ở đây chắc không khỏi lộn cái bàn T.T. Chương 63 mình chưa làm được chữ nào, cho mình thời gian mình sẽ cố gắng để thứ 5 có.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần