Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 69 - Phản Công

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dọc đường đi, Lạc Khuynh Nhan luôn bị An Mộ Ca dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm, rất không được tự nhiên.

Ngay lúc Lạc Khuynh Nhan nhắm mắt dưỡng thần, An Mộ Ca bỗng mở miệng.

"Lạc Khuynh Nhan, vết thương chị còn chưa khỏi, có muốn dọn đến nhà em ở không, như vậy bác sĩ đến cũng thuận lợi hơn rất nhiều."

Lúc cô nói những lời này, dung nhan xinh đẹp dâng lên một chút hồng hào, phá lệ mị hoặc.

An Mộ Ca quyết định trước tiên đem Lạc Khuynh Nhan về nhà mình, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, lại nghĩ đến hai người họ đều bị thương, cho nên lấy cớ như vậy là không còn gì tốt hơn.

"Không cần, chị trở về nhà cha nuôi..."

Lạc Khuynh Nhan sau khi nghe xong, đôi mắt hơi hơi mở ra, giọng có chút lạnh nhạt trả lời An Mộ Ca.

"Dạ!"

Nhưng mà, nhưng mà, người ta là bạn gái chị, cũng có thể được đến nhà chị chăm sóc cho chị đi!

"Vậy em được đến tìm chị không?"

An Mộ Ca có chút ủy khuất nói.

"Đến lúc đó chị sẽ điện thoại cho em!"

Bây giờ Lạc Khuynh Nhan còn chưa nắm được manh mối trong tay, giờ cô vẫn chưa biết nên dùng biện pháp gì để lấy lại phần tài liệu kia, cho nên tạm thời vẫn chưa muốn An Mộ Ca đến quá gần cuộc sống của cô.

Chị còn giữ điện thoại di động sao? Chị có số của em à?

An Mộ Ca vô cùng rầu rĩ, cô làm sao sẽ không biết bây giờ vẫn chưa nắm được manh mối cho nên Lạc Khuynh Nhan mới liền không muốn ở cùng mình chứ?! Chỉ là cô chưa biết cha cô và cô ấy nói điều kiện thôi. Nhưng mà cô vẫn có chút nhụt chí, mặc dù biết như vậy là chỉ vì một chút lợi ích trước mắt, nhưng cô vẫn muốn mau sớm đến gần được trái tim Lạc Khuynh Nhan...

Ngay tại lúc này, xe đã ngừng lại, âm thanh từ khí cụ trên mái vang lên.

"Tiểu thư Ngả Luân, xe đã đến trạm thu phí Hoành Giang thị. Xin chỉ thị!"

Tiếng nói vẫn là tiếng Pháp, Lạc Khuynh Nhan nghe xong một mảnh mờ mịt nhìn An Mộ Ca.

"Hắn nói đã đến trạm thu phí Hoành Giang thị!"

Ánh mắt An Mộ Ca cong cong híp thành hình trăng lưỡi liềm, dùng hình dáng dị thường mị hoặc giải thích với Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan khẽ gật đầu.

"Vậy có thể đưa chị về trước không?"

Bây giờ cô vội vã muốn trở về thăm tình hình sức khỏe vợ chồng Ôn Kiến Quân, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô phải trở về nhanh một chút để tìm manh mối, phải nhanh lên lấy lại những tư liệu kia.

"Không được, đợi một lát cho bác sĩ đến kiểm tra, đợi lát mới về đi!"

An Mộ Ca biết Lạc Khuynh Nhan vẫn chưa muốn ở bên nhau với cô, nhưng vết thương của chị ấy mình không thể thờ ơ, với lại loại vết thương này không thể đi bệnh viện, nhìn một cái cũng biết do đạn bắn.

"..."

Sau khi nghe xong Lạc Khuynh Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục nhắm mắt nghỉ một chút.

"..."

Thiệt tình, làm việc tốt không được hiểu, còn bị hiểu nhầm. Em làm sao không nhìn thấu chị chứ? An Mộ Ca vô cùng uất ức nhìn xuất thần gò má Lạc Khuynh Nhan.

Đợi sau khi bác sĩ kiểm tra xong, An Mộ Ca mới kiên định mạnh mẽ kéo Lạc Khuynh Nhan ra bên ngoài xe hít thở không khí trong lành.

"Lạc Khuynh Nhan, em thật sự không hiểu được chị?"

An Mộ Ca ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Nhan, nghiêng mặt đối Lạc Khuynh Nhan nghiêm túc nói.

"Tại sao?"

Bỗng nhiên trong lòng Lạc Khuynh Nhan cả kinh, cô sợ An Mộ Ca nhìn ra ý đồ của mình.

"Rõ ràng lúc trước chị nói thích Thẩm Mộng Hi, nhưng Lộ Dịch Tư còn nói chị đang lẩn trốn Thẩm Mộng Hi, cho nên mới đổi tên đến Hoành Giang thị, nhưng giờ chị đang lại bảo vệ chị ấy, em không hiểu nổi chị đang nghĩ thế nào nữa?"

An Mộ Ca nghiêm túc nhìn Lạc Khuynh Nhan, hy vọng có thể từ trên khuôn mặt cô ấy nhìn ra một chút dấu vết.

Nhưng Lạc Khuynh Nhan chẳng qua chỉ khẽ cười, như gió nhẹ lướt qua vậy. Hai con ngươi của cô bắt đầu trống không, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì.

"Không phải lúc trước chị đã nói với em, chị ấy là một vị tỷ tỷ của chị sao?"

Lạc Khuynh Nhan nhớ lại đoạn cuộc sống khi lên trung học phổ thông của mình, khóe miệng bất giác hiện lên nụ cười hạnh phúc.

"Em chỉ biết tình huống sau khi chị lên Tây Thanh thị, còn lại thì em không biết."

Lộ Dịch Tư chỉ cho cô xem đoạn tài liệu Lạc Khuynh Nhan lên đại học đến nay, còn lại cô cũng không ngẫm nghĩ, mà thời điểm năm nhất đại học quan hệ của Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi quả thật không tồi.

Lạc Khuynh Nhan quay đầu nhìn về phía An Mộ Ca.

"Ừ, thực ra bọn chị quen biết đã 10 năm, đại khái lúc 14 tuổi chị đã quen biết chị ấy, mà quan hệ bọn chị khi đó liền như chị em ruột thịt vậy, à không, so với chị em ruột thậm chí còn thân thiết hơn?!"

Tiếng cô rất nhẹ nhàng, để An Mộ Ca hơi có chút đắm chìm vào.

"Chính là nói, thích mà chị đối với Thẩm Mộng Hi là tình thân hoặc tình bạn, cho nên chị mới giúp chị ấy?"

An Mộ Ca nghĩ đến đây, mây mù trong lòng quét sạch, lập tức trời lại trong, nắng lại sáng.

Còn Lạc Khuynh Nhan thì trầm tư một chút, mới chậm rãi mở miệng.

"Có lẽ như vậy, đúng thế không!"

Lạc Khuynh Nhan hướng An Mộ Ca khẽ mỉm cười một cái, không xác định nói.

"Cái gì mà có lẽ như vậy, chị nên trả lời 'Đúng như vậy' mới đúng! Suy nghĩ của chị em cũng hiểu, chúng ta về nhà đi!"

An Mộ Ca không thích Lạc Khuynh Nhan trả lời không chắc, nhưng cô lại sợ Lạc Khuynh Nhan lại đang do dự, cho nên vội vàng từ trên ghế gỗ công viên đứng lên, chuẩn bị đưa Lạc Khuynh Nhan trở lại.

Có lẽ Lạc Khuynh Nhan không thích cách Thẩm Mộng Hi yêu chị ấy, cho nên mới ở cùng mình lựa chọn quên đi? An Mộ ca tự an ủi mình.

Mà Lạc Khuynh Nhan đi sau lưng An Mộ Ca đôi mắt đẹp chợt lóe lên một cái, cuối cùng lắng xuống.

"Cảm ơn, vậy chị đi đây!

An Mộ Ca cho người lái xe đến bên trong khu nhà của Ôn Kiến Quân, sau đó đưa mắt nhìn Lạc Khuynh Nhan tiến vào cửa.

"Cái kia, đợi đã, Lạc Khuynh Nhan!"

Ngay lúc Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị lên lầu, An Mộ Ca tựa như nhớ đến chuyện gì hướng cô gọi.

Lúc Lạc Khuynh Nhan quay đầu, một người đàn ông ngoại quốc đeo kính đen khôi ngô cung kính đưa lên cái túi đựng một chiếc hộp hết sức xinh đẹp. Lạc Khuynh Nhan nghi ngờ nhận, sau đó nhìn về phía An Mộ Ca.

Còn An Mộ Ca chính là mỉm cười đối với cô ấy làm động tác liên lạc điện thoại, mới quay đầu một bước lên xe.

Đây là lúc An Mộ Ca kéo Lạc Khuynh Nhan đi công viên phân phó cho người của cô đi hiệu điện thoại di dộng gần đó mua, cho dù cô không gặp được Lạc Khuynh Nhan, cũng phải dùng phương thức nấu cháo điện thoại để giải toả tương tư.

Còn may giữa trưa người trong khu này không nhiều, bằng không sau xe An Mộ Ca còn một đống đội ngũ xe nhãn hiệu nổi tiếng tuyệt đối sẽ là tam sao thất bản cho người ở đây thảo luận khí thế ngất trời, liên quan đến chuyện này, sống gần ba tháng ở đây Lạc Khuynh Nhan đã lĩnh hội sâu sắc.

------------

"Cô nói Ngả Luân An Đức Mỗ gọi em ấy là Ôn Nhược Nhan sao?"

Thẩm Mộng Hi nằm nghiêng trên sa lông lười biếng đối Lãnh Tâm Du đang đứng trước mặt mình hỏi.

Lãnh Tâm Du như cái máy gật đầu một cái.

"Hơn nữa Nhan tiểu thư còn giả bộ không quen biết cô ấy!"

Lãnh Tâm Du không kiêu cũng không siểm nịnh nói.

Thẩm Mộng Hi suy tư một hồi mới thờ ơ mở miệng.

"Ôn Nhược Nhan, cái tên này đúng thật không tồi, chẳng trách mình tìm lâu vậy cũng không tìm được, thì ra là trốn đi đổi tên?!"

Thẩm Mộng Hi lấy tay nâng cằm như có điều suy nghĩ nói.

"Vậy những thông tin khác thì sao?"

Thẩm Mộng Hi tiếp tục hỏi.

"Hoàng tổng công ty Ngữ Khoán nói hắn không biết gì hết, nhưng thông qua nhân viên lão gia điều tra sau phát hiện hắn có một người anh em kết nghĩa tên Ôn Kiến Quân, ở Hoành Giang thị, chức vị trưởng phòng cục vật giá (phụ trách giá cả hàng hóa)."

Trí nhớ Lãnh Tâm Du tốt hơn người thường rất nhiều, chỉ cần nhìn một lần, liền có thể nhớ tất cả nội dung một chữ cũng không sót, với Thẩm Mộng Hi mà nói so với Lâu Nhất có nhiều chỗ dùng.

"Hoành Giang thị? Chẳng phải đó cũng là mục tiêu mà thuộc hạ của cậu đã báo cáo sao?"

Hai con ngươi yêu mị của Thẩm Mộng Hi hơi híp lại, dùng ngón tay như lá dương liễu vuốt ve vết thương trên bả vai của mình.

"Đúng vậy, hơn nữa Ôn Kiến Quân đã từng cho người đi làm giả thẻ căn cước, trên thẻ căn cước ghi tên Ôn Nhược Nhan, hơn nữa ngày tháng năm sinh giống như đúc với ngày tháng năm sinh trên thẻ căn cước của Nhan tiểu thư."

Lãnh Tâm Du có chút xuất thần nhìn vẻ mị hoặc lười biếng của Thẩm Mộng Hi, thế nhưng cô biết làm như vậy là không đúng, nên lập tức cuối đầu không nhìn ngắm dáng vẻ hôm nay của Thẩm Mộng Hi nữa.

"Ồ, xem ra Nhan nhi đúng là ở nơi đó! Còn có đem Hoàng tổng gì đó của công ty Ngữ Khoán thả ra, cho hắn thêm một khoản tiền trợ cấp! Những người khác cũng làm như vậy..."

Thẩm Mộng Hi cầm laptop trên bàn lên dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng ấn, nói tựa hồ như đó là một số tiền không đáng kể.

Vào sáng sớm sau khi Lạc Khuynh Nhan mất tích, những người có liên quan đến Mục gia đều bị Thẩm Mộng Hi phái người lấy đủ loại lý do bắt đến viện kiểm sát điều tra, dù sao chỉ cần Lục Chấn Thiên còn ngồi trên cái ghế tướng quân này, thì tất cả mạng lưới quan hệ của nàng đều dùng được!

Lãnh Tâm Du kinh ngạc nhìn Thẩm Mộng Hi, mặc dù cô không hiểu rõ nhiều về Thẩm Mộng Hi, nhưng lấy tính cách của Thẩm Mộng Hi làm sao cứ như vậy tùy tiện bỏ qua, cứ tưởng lần này sẽ liên lụy đến nhiều người, nhưng lần ra lệnh này có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Giật mình như thế làm gì? Trước tiên đem danh sách toàn bộ những người có liên quan đến Nhan nhi cho tôi, bao gồm cả Cố Vân Tuấn!"

Thẩm Mộng Hi từ trên sa lông nhẹ nhàng đứng dậy, vết thương vẫn còn mơ hồ đau nhức, nhưng tổng so với đau trong lòng tốt hơn rất nhiều...

Hôm nay Thẩm Mộng Hi đem mái tóc quăn dài cột cao thành đuôi ngựa, lại mặc lên một bộ quần áo nữ nghiêm túc, nhìn vô cùng già dặn, nhưng khí chất quyến rũ một chút cũng không thay đổi, trong sự quyến rũ có chút khí khái, một loại mị lực khác lạ như thế để Lãnh Tâm Du thiếu chút nữa bị hút mất hồn.

"Lãnh Tâm Du, thông báo Thẩm Mộc Thu, chúng ta phải phản công, làm sao có thể để Tất Duy Tư An Đức Mỗ lão đầu kia dắt mũi ta đi đây!"

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Ngày hôm qua cư nhiên lại gần 9000 chữ...

----------

Ê đích tờ : Băng Ngôn than thở chương trước dài quá, mị too =)))))))))))))

Chắc Băng Ngôn sửa chữa riêng như nào đó tổng cộng 9000 chữ, chương trước mình edit chỉ khoảng 3900 chữ thôi mà muốn tắt thở :'(

Thấy có bạn edit 4000, 5000 chữ một chương, mình muốn xanh mặt bái phục.

Trung bình một chương Băng Ngôn là 1500 - 1700 chữ (mị thích điều này :">), nhưng gần đây lại 2500 - 2700 chữ mỗi chương, chương trước đột biến.

P/S : Chia sẽ một chút nhật ký tự kỷ đếm chữ lúc edit :">

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vô Thượng Thần Đế