Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 85 - Đến Nhà

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lạc Khuynh Nhan chỉ nhớ đêm đó cô trốn vào thư phòng, khóa trái cửa lại, co rúc trên sa lông đối diện bàn đọc sách, mặc kệ Thẩm Mộng Hi ở bên ngoài gõ cửa kêu gào như thế nào, cô chính là không lên tiếng gắt gao nhìn chăm chăm bàn đọc sách kia, cho đến khi Thẩm Mộng Hi tìm được chìa khóa thư phòng dự phòng mở cửa ra, ôm cô vào lồng ngực trấn an.

"Máu..."

Lạc Khuynh Nhan tự lẩm bẩm, từ trên cổ An Mộ Ca cô nhẹ nhàng rút tay ra, nhìn ngón tay mình, vệt máu bên trên vào đầu buổi sáng sớm 4 năm trước đã bị mình nổi điên cọ rửa, nhưng cảm giác vẫn còn đó khiến lòng cô run sợ.

Lần đầu tiên...

Lạc Khuynh Nhan tự giễu cười, có lẽ vào thời khắc sáng sớm đó mình đã sinh ra tình cảm khác thường với Thẩm Mộng Hi, cho nên mới ngay sau đó bỏ chạy mất dạng...

Bởi vì từ sau khi muốn Thẩm Mộng Hi xong, cô hoan hợp với Thẩm Mộng Hi trở nên hài hòa rất nhiều, không còn khô ráo đau đớn như trước nữa, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều, cho dù cảm giác bị trói buộc vẫn để cô cảm thấy chán ghét.

Một đêm không chợp mắt, sáng sớm Lạc Khuynh Nhan thức dậy vào phòng tắm rửa mặt, cả một đêm cô suy tư về mối quan hệ giữa mình với Thẩm Mộng Hi, trước kia nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ thích Thẩm Mộng Hi, hơn nữa còn từ sớm đã thích như vậy.

Sau khi Lạc Khuynh Nhan đứng trước tấm gương toàn thân sửa sang ngay ngắn quần áo xong, lần nữa trở về phòng, lúc này, An Mộ Ca đang gối đầu trên gối đầu giường, đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn cô.

"Chào buổi sáng..."

An Mộ Ca mềm nhũn nói.

"Ừm... chào buổi sáng."

Lạc Khuynh Nhan đối An Mộ Ca mỉm cười lên tiếng.

Lúc Lạc Khuynh Nhan đưa An Mộ Ca rời đi, ánh mắt liếc nhìn thật sâu phòng 708 đối diện xéo qua, sau đó cũng không quay đầu bước vào thang máy.

"Vậy chúng ta sẽ gọi điện liên lạc."

Sau khi An Mộ Ca đưa Lạc Khuynh Nhan đến khu nhà của Ôn Kiến Quân, ngượng ngùng hôn lên đôi môi hồng phấn của Lạc Khuynh Nhan, sau đó chở Liễu Trân ai về nhà nấy.

Chỉ là, Lạc Khuynh Nhan vừa mới đến cửa, đã bị một bóng người kéo vào lồng ngực, nếu không phải người nọ có mùi hương mà mình quen thuộc, mình có thể sớm đã hét lên.

"Sao tối không đến tìm chị? Còn vết hôn trên cổ An Đức Mỗ là chuyện gì vậy?"

Tiếng Thẩm Mộng Hi ẩn ẩn tức giận, không dịu dàng vui vẻ như thường ngày.

Lạc Khuynh Nhan định để Thẩm Mộng Hi thả mình, nhưng lại bị nàng ấy càng ôm chặt lấy hơn, tiếp theo là nụ hôn quen thuộc bá đạo.

"Em có phải rốt cuộc đã thích cô bé đó, em sao có thể muốn nó? Sao có thể muốn nó chứ?"

Nàng cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, cả đêm nàng không ngủ được, chịu đựng người yêu với tình địch ngủ chung trên một chiếc giường, chịu đựng hai người có thể cùng ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng làm sao cũng không chịu được hai người có thể đã làm chuyện đó.

Hôm nay sắc mặt An Mộ Ca phá lệ gió xuân đắc ý, khuôn mặt kiều mị tuyệt mỹ đều là ngọt ngào, ánh mắt nhìn về Lạc Khuynh Nhan tràn đầy yêu với thẹn thùng, điều quan trọng nhất mặc dù An Mộ Ca đã choàng khăn quàng cổ che giấu, nhưng vẫn bỏ sót đôi chỗ, cho nên thật không may đến khu nhà đã bị Thẩm Mộng Hi vội vã chạy đến nhìn thấy.

Lúc ấy nàng liền muốn xông đến, nhưng ngay lúc đó An Mộ Ca hôn môi Lạc Khuynh Nhan, sau đó nghêng ngang lái xe rời đi, cả người nàng đứng tại đó rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, vì đau lòng mà mất đi cảm giác, đầu cũng sắp nổ tung.

Nhan nhi lại cùng cô ta làm loại chuyện đó? Em ấy muốn An Mộ Ca? Ban đầu mình thỉnh cầu em ấy muốn mình như thế, em ấy tùy tiện như vậy liền muốn An Mộ Ca, nàng không thể không hoài nghi có phải Lạc Khuynh Nhan đã thật lòng thích An Mộ Ca.

"Em không... không có thích nó đúng không, có đúng không, em không có... muốn nó đúng không?"

Thẩm Mộng Hi ngậm chiếc lưỡi của Lạc Khuynh Nhan nói không được rõ ràng, tay cũng leo lên chỗ cách một tầng dày quần áo mùa đông của Lạc Khuynh Nhan nắn bóp, động tác bá đạo để Lạc Khuynh Nhan khẽ chau mày. Cô có thể hiểu được tâm tình giờ phút này của Thẩm Mộng Hi, bởi vì Thẩm Mộng Hi ở bên cô bá đạo đến nỗi ngay cả tay cũng không cho phép bất kỳ ai đụng chạm, đừng nói chi làm loại chuyện đó.

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan liên tục im lặng, cho rằng cô âm thầm chấp nhận, rốt cuộc không nhịn được bộc phát.

"Nói đi, em không có thích nó, em không có, em cũng không có muốn nó, nói a!"

Thẩm Mộng Hi mang theo nức nở hét lên với Lạc Khuynh Nhan, nhất thời âm thanh vang dội khắp hành lang. Nước mắt của nàng phá đê mà ra, từng hạt từng hạt nặng rơi xuống chảy lên cổ Lạc Khuynh Nhan, nàng nắm hai cánh tay Lạc Khuynh Nhan lay lay không ngừng, muốn Lạc Khuynh Nhan trả lời nàng.

Ngay vào lúc này tay ngọc Lạc Khuynh Nhan lại lau chùi nước trên khóe mắt Thẩm Mộng Hi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi nước mắt cho nàng.

"Không có, tôi không thích em ấy, cũng không có muốn em ấy... chỉ là... "

Lạc Khuynh Nhan khẽ lắc đầu, xém chút nữa cô đã muốn An Mộ Ca, không biết nên làm sao để giải thích cho Thẩm Mộng Hi, mặc dù là do Lộ Dịch Tư động tay động chân.

"Chỉ là gì?... Chúng ta không cần tài liệu, không cần nữa, chúng ta đi Nam Mỹ được không? Mặc kệ cô bé đó dùng thứ gì uy hiếp, chị chỉ cần có em thôi, chị không muốn em ở bên cổ nữa."

Sau khi nghe Lạc Khuynh Nhan trả lời, nhất thời an lòng một chút, tâm tình cũng không còn nặng nề như vậy, nàng không cần những ích lợi giàu sang này, nàng chỉ muốn với Lạc Khuynh Nhan cả đời có nhau thôi, bây giờ nàng vội vã muốn mang Lạc Khuynh Nhan rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết hai người cùng trải qua nửa đời sau.

"Chúng ta vào nhà rồi nói được không?"

Lạc Khuynh Nhan không trả lời Thẩm Mộng Hi, mặc dù cô biết mình sớm đã thích Thẩm Mộng Hi, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối đều tồn tại vướng mắc, cô không quên được, thật sự không quên được. Mà vừa rồi tiếng gào của Thẩm Mộng Hi có thể đã làm phiền đến những người quanh đây, hơn nữa chỗ này cũng không phải nơi để nói chuyện, cho nên Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị dẫn Thẩm Mộng Hi vào nhà Ôn Kiến Quân.

Lúc này Vương Tú Phương với Ôn Kiến Quân đang ăn cơm trưa, sau khi nghe tiếng chìa khóa mở vang đều đồng loạt nhìn về hướng cửa.

"Nhan nhi về đấy à?"

Vương Tú Phương buông chén đũa xuống, đi đến hỏi.

"Mẹ nuôi, con đưa bạn về nhà ạ!"

Lạc Khuynh Nhan hơi cúi mình xuống lấy dép lê đưa Thẩm Mộng Hi ở sau lưng, tỏ ý Thẩm Mộng Hi bước vào.

"Các con về đúng lúc đấy, vừa vặn kịp ăn buổi cơm trưa."

Vương Tú Phương vui tươi hớn hở nói, bởi vì dẫu sao đây cũng là hành lang kiểu cũ, hơi mờ tối một chút, bà hơi không thấy rõ tướng mạo Thẩm Mộng Hi, mơ hồ nhìn đường nét với vóc người biết là phụ nữ.

"Con chào mẹ nuôi, đã đường đột đến làm phiền mọi người."

Vừa vào cửa mang dép lê xong Thẩm Mộng Hi liền thăm hỏi Vương Tú Phương, hơn nữa lại gọi bà theo cách Lạc Khuynh Nhan quen gọi.

Lại thêm một đứa bị Nhan Nhan chọc cho khóc nhè luôn rồi? Thật đáng thương a.... (cười rụng răng nhặt lên cười tiếp =)), đúng đó mẹ nuôi quánh mông chị Lạc đê)

"Nếu đã là bạn Nhan Nhan, không cần khách khí đâu, cứ coi đây như nhà mình."

Vương Tú Phương chỉ lo chú ý nước mắt trên mặt với hốc mắt đỏ hoe của Thẩm Mộng Hi, mà coi thường cách xưng hô của nàng với bà. Nhưng bà duy nhất khẳng định, trên căn bản bạn bè Lạc Khuynh Nhan tất cả đều là đại mỹ nữ, người này xong, lại đến một người phụ nữ quyến rũ khác.

"Nhan Nhan, mau cùng bạn đến ăn cơm đi con!"

Ôn Kiến Quân nghe cuộc đối thoại giữa Vương Tú Phương với các cô, vội vã vào bếp lấy thêm chén không đến cho Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi.

"Đến ngay."

Lạc Khuynh Nhan đáp, sau đó dắt tay Thẩm Mộng Hi đến phòng ăn.

"Con là bạn..."

Nhan Nhan hả? Ôn Kiến Quân ngẩng đầu nhìn về Thẩm Mộng Hi, ông vốn tưởng rằng là An Mộ Ca hay Mục Tuyết Nhi gì đó, kết quả lại là Thẩm Mộng Hi vừa nghe tiếng đã khiến ông sợ hãi, tay run lẩy bẩy, đũa cũng bị rớt, lời nói ra được một nửa cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thẩm Mộng Hi ưu nhã tự nhiên ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Nhan, hướng Ôn Kiến Quân gật đầu thăm hỏi.

"Con chào cha nuôi, con tên Thẩm Mộng Hi..."

Bữa cơm này chỉ mình Vương Tú Phương là nồng nhiệt ăn, gắp thức ăn không ngừng nghỉ cho Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan, mà Lạc Khuynh Nhan và Thẩm Mộng Hi đều mang tâm sự riêng, đều ăn tượng trưng mấy đũa. Còn Ôn Kiến Quân luôn bị tràng khí của Thẩm Mộng Hi áp chế, ăn một bữa cơm, tim cũng sắp không chịu nổi. Đẹp thì đẹp, nhưng mà có chút tàn bạo. Cho dù Thẩm Mộng Hi khách khí lấy lòng ông, ông vẫn không dám nhìn Thẩm Mộng Hi, lóng ngóng đáp lời, ông chỉ sợ sự cẩn thận của mình không tránh được áp khí của Thẩm Mộng Hi. Thật ra cũng không trách Ôn Kiến Quân sợ Thẩm Mộng Hi như vậy, chủ yếu là do ông nghe lão Hoàng kể không ít về thủ đoạn mưu kế và phương pháp hành hạ người của Thẩm Mộng Hi, nay bỗng dưng được tiếp xúc Thẩm Mộng Hi ở khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể không sợ hãi.

"Tôi nói lão Ôn này, ông sao mà không lễ phép như vậy, người ta tiểu Mộng hỏi thăm ông, ông cứ tùy tiện trả lời người ta như vậy à?"

Vương Tú Phương ngược lại trò chuyện với Thẩm Mộng Hi rất hợp ý, trước đây Thẩm Mộng Hi đã cho điều tra qua hứng thú sở thích của Vương Tú Phương, chuyên chọn đề tài Vương Tú Phương thích mà nói, cho nên ăn một bữa cơm, Vương Tú Phương đã liền đổi xưng hô thân mật với Thẩm Mộng Hi.

Nếu biết cô ấy là ai còn không dọa cho bà biến thành ngốc? Ôn Kiến Quân hừ hừ, lèm bà lèm bèm.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy con bé rất xinh đẹp thôi."

"Cái ông lão háo sắc này... tôi mới nói sao bỗng dưng lại ngẩn ra như vậy , nhưng nét mặt ông lại giống chuột thấy mèo hơn a?"

Vương Tú Phương vỗ xuống đầu Ôn Kiến Quân, có chút không hiểu suy nghĩ.

"Hơn nữa tôi cứ cảm thấy cái tên với dáng người hình như tôi đã từng nghe qua, chỉ là không nhớ ra được..."

Khoảng thời gian bà thấy nàng trên tivi đến nay đã 2 tháng, cũng khó trách Vương Tú Phương không nhớ rõ.

"Bà sinh ra ảo giác đấy..."

Ôn Kiến Quân không kể cho Vương Tú Phương nghe, đó là lãnh đạo của công ty họ, hơn nữa trước kia xem tivi bà còn nói cô ấy 'Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại cưới phụ nữ.', phụ nữ kia còn là con gái nuôi của bà a... bây giờ người ta đã đuổi đến nhà chúng ta rồi, bà còn một bộ gặp mặt thân thiết.

"Lão đầu Tất Duy Tư An Đức Mỗ kia, sớm muộn gì chị cũng thu thập lão."

Sau khi ăn tối xong, vẫn cứ nhìn chăm chăm cô từ rất lâu Thẩm Mộng Hi vừa đặt đũa xuống Lạc Khuynh Nhan liền kéo nàng về phòng, cô thấy Thẩm Mộng Hi vẫn một bộ cần cô giải thích, may mắn kể hết tất cả cho Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi siết chặt 2 nắm đấm, trong mắt tràn đầy lửa giận, đều do nàng không bảo vệ tốt cho Nhan nhi, mới để Nhan nhi bị người khác lấy mình ra uy hiếp.

"Nhan nhi, tài liệu chị sẽ nghĩ cách lấy về, bên chỗ cậu đang hợp tác với Mục Tuyết Nhi, có thể không lâu nữa sẽ lấy lại được tài liệu. Em cũng đừng ở bên cổ nữa được không? Chị không muốn em bị buộc làm chuyện mà em không muốn."

Thẩm Mộng Hi ngồi bên mép giường cầm tay Lạc Khuynh Nhan, thâm tình nói.

"Trước kia chẳng phải chị thích nhất dùng người tôi coi trọng đến bức ép tôi làm chuyện mình không muốn sao?"

"..."

Thẩm Mộng Hi không ngờ Lạc Khuynh Nhan sẽ hỏi ngược lại mình như vậy, nhất thời lúng túng á khẩu không trả lời được.

"Được rồi, tôi nói nguyên nhân cho chị, chỉ là muốn chị đừng lại vì tôi làm ra chuyện gì điên cuồng nữa. Chị có thể không chút băn khoăn làm những chuyện thương thiên hại lý, nhưng tôi sẽ bị lương tâm khiển trách, chị có hiểu không?"

Đều vì mình, ta không giết bá nhân bá nhân vì ta mà chết, loại tâm tình này tôi cược chị vĩnh viễn cũng không hiểu được đâu?

Nhất thời con ngươi Thẩm Mộng Hi ảm đạm không có ánh sáng, dáng vẻ có chút chán nản.

"Chị biết, em không tha thứ cho chị."

Thẩm Mộng Hi buồn bã cười một tiếng.

"Nhưng chị đã cố gắng hết mức để đền bù..."

Lạc Khuynh Nhan nhướng mi, tỏ ý cho nàng nói tiếp. Cô cũng muốn biết Thẩm Mộng Hi sẽ đền bù thế nào...

"Em đi với chị đến một nơi sẽ biết."

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan mắc câu, trong lúc Lạc Khuynh Nhan hoảng thần khóe miệng nàng có chút giương lên.

-----------------------------------------------------------

Bắtđầu rồi :">

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm