Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 86 - Bù Đắp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Mộng Hi nhìn không chớp mắt Lạc Khuynh Nhan ngồi xuất thần bên cạnh, từ sau khi rời đi nhà Ôn Kiến Quân, Lạc Khuynh Nhan liền không nói chuyện với nàng dù chỉ một câu, bỗng dưng lãnh đạm khiến Thẩm Mộng Hi cảm thấy có chút không thể hiểu được.

"Nhanh lên một chút."

Thẩm Mộng Hi đối tài xế ngồi trước nói.

Sau được Lạc Khuynh Nhan đồng ý Thẩm Mộng Hi liền liên lạc Thiên Cửu, đại khái trôi qua 2, 3 giờ đồng hồ, nhận được đoản tin Thẩm Mộng Hi liền dẫn Lạc Khuynh Nhan ra ngoài với nàng.

Lễ phép nói với vợ chồng Ôn Kiến Quân, lúc vừa ra khỏi hành lang lầu ba, thì một bóng dáng quen thuộc liền hướng các cô đi tới.

"Đại tiểu thư."

Người này chính là Lãnh Tâm Du, lúc này cô đang mặc bộ quần áo giống hệt Lạc Khuynh Nhan, thậm chí còn đội tóc giả giống y chang, nhìn chính diện liền có chút tương tự Lạc Khuynh Nhan.

"Ừ... tình huống bên kia thế nào?"

Thẩm Mộng Hi nắm tay Lạc Khuynh Nhan, trên cao nhìn xuống hỏi.

"Số người Lộ Dịch Tư phái đến chung quanh đó đã giảm bớt, đích thân hắn đi theo Ngả Luân An Đức Mỗ cũng đã rời đi."

Lãnh Tâm Du thưa.

Mặt không cảm xúc Lạc Khuynh Nhan nhìn bóng lưng với thân hình Lãnh Tâm Du rất giống cô, trong lòng có chút không được thoải mái, trước kia không hiểu sao cô không để ý Lãnh Tâm Du, hôm nay cô ấy đặc biệt cùng mình ăn mặc tương tự mới phát hiện thân hình và bóng lưng đều giống mình. Mấy tháng mình không có ở bên Thẩm Mộng Hi Lãnh Tâm Du này đều ở bên cạnh chị ấy sao?

Quả nhiên dấu hôn trên cổ An Đức Mỗ đã khiến bọn họ dỡ xuống phòng bị...

Thẩm Mộng Hi lấy tai nghe trong túi xách ra đeo lên, vẫy tay tỏ ý Lãnh Tâm Du có thể rời đi, hoàn toàn không chú ý thấy nét băng lãnh lúc này trên mặt Lạc Khuynh Nhan, vẻ mặt cũng hết sức lạnh lùng, hai con ngươi còn kèm theo một tia giận dữ vô danh.

"Nhan nhi, em sao vậy?"

Thẩm Mộng Hi nhận ra Lạc Khuynh Nhan chợt rút tay ra khỏi bàn tay mình, khẩn trương hỏi.

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu.

"Tôi không muốn đi."

Cô vẫn cảm thấy Thẩm Mộng Hi là luyến tiếc thân thể với dung mạo cô, hơn nữa mấy tháng qua cô rời đi chị ấy đã vượt qua như thế nào, Lạc Khuynh Nhan không biết được. Nhưng trước kia hai người cơ hồ đều dưới sự yêu cầu của Thẩm Mộng Hi mà hằng đêm sanh ca, bỗng dưng mình trốn đi mất, chị ấy có thể nào khó mà nhịn được, sau đó...

Lạc Khuynh Nhan không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì tim cô đã bắt đầu đập loạn lên rất nhanh, hơn nữa mỗi nhịp đập đều mang theo một loại cảm giác tựa như bị kim châm, trong lòng cũng dâng lên men chua, nhưng nét mặt cô lại không có bất kỳ biến hóa, trong lúc nhất thời để Thẩm Mộng Hi cũng không nhìn ra được một chút sơ hở.

Thẩm Mộng Hi tiêu tốn rất nhiều thời gian, cả dỗ dành lừa phỉnh dụ khị, mới thuyết phục được Lạc Khuynh Nhan tiếp tục đi với nàng. Thật ra Lạc Khuynh Nhan vốn không muốn đi với Thẩm Mộng Hi nữa, với hành lang này cũng không phải của riêng nhà cô, đi từ trên xuống dưới ngang qua rất nhiều người, mỗi lần người ta đều dùng ánh mắt quái quái nhìn chăm chăm cô với Thẩm Mộng Hi, chả trách không được tự nhiên, cho nên cuối cùng Lạc Khuynh Nhan vẫn lần nữa đáp ứng đi theo Thẩm Mộng Hi.

Thật ra cũng không trách được những người hàng xóm nhìn chăm chăm các cô, bởi vì Thẩm Mộng Hi ôm Lạc Khuynh Nhan rất chặt, còn Lạc Khuynh Nhan thì hết sức giãy giụa, nhìn qua rất giống một đôi tình nhân đang giận dỗi không được tự nhiên.

Sau khi các cô ra đến cửa khu, đã có tài xế đứng chờ ở đấy đã lâu, còn người của Lộ Dịch Tư sớm đã bị Lãnh Tâm Du dụ đi. Lãnh Tâm Du đi thẳng về căn phòng ở một mình của Lạc Khuynh Nhan, mỗi lần An Mộ Ca đưa Lạc Khuynh Nhan về tiểu khu xong, Lạc Khuynh Nhan đều sẽ một mình quay về căn phòng, chuyện này người của Lộ Dịch Tư đã không còn lạ gì.

"Trực thăng?"

Im lặng hơn một tiếng sau, Lạc Khuynh Nhan chau mày nhìn chiếc trực thăng tư nhân màu đen trước mắt.

Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi.

"Ừm, chỗ chị dẫn em đi không có nằm trong Hoành Giang thị, dùng trực thăng là nhanh nhất."

Thẩm Mộng Hi giải thích. Trời mới biết nàng bị sự yên lặng của Lạc Khuynh Nhan bức cho buồn bực cực độ, chỉ còn chưa xông đến lay lay cánh tay Lạc Khuynh Nhan chất vấn cô.

Thẩm Mộng Hi mua một căn biệt thự bên ngoài Hoành Giang thị, trực thăng đáp bên trên nóc nhà. Nếu tương lai Lạc Khuynh Nhan phải đưa ra lựa chọn, bất luận là quay về Tây Thanh thị hay ở lại Hoành Giang thị, hoặc quay về Giang thành, nàng đều có thể định cư ở đó với Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan có chút hoài nghi, không biết Thẩm Mộng Hi có gạt dẫn cô đến Nam Mỹ không? Nhưng lấy năng lực bá đạo của Thẩm Mộng Hi cứ trực tiếp dùng vợ chồng Ôn Kiến Quân uy hiếp cô là được rồi, không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy để thuyết phục cô. Nhưng lúc nãy Thẩm Mộng Hi đã nhấn mạnh lần nữa muốn cô theo nàng đi Nam Mỹ, cô sao có thể không lo lắng?

Thẩm Mộng Hi tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Lạc Khuynh Nhan.

"Không cần lo lắng, Nhan nhi, chị sẽ không bức ép em bất kỳ chuyện gì nữa."

Thẩm Mộng Hi xoa nhẹ suối tóc có chút loạn vì bị gió thổi của Lạc Khuynh Nhan, ôn nhu bảo đảm nói.

"Thẩm Mộng Hi, chị rốt cuộc có ý gì?"

Lạc Khuynh Nhan nhìn mặt đất ngày càng gần, lớn tiếng lại có chút tức giận chất vấn Thẩm Mộng Hi đang ngồi sát bên mình.

"Như em thấy, mục tiêu là nông trường Hâm Nguyệt."

Thẩm Mộng Hi đưa tay ngăn chặn chiếc eo thon thả của Lạc Khuynh Nhan, phòng ngừa Lạc Khuynh Nhan không quen lúc trực thăng đáp xuống sẽ mang đến cảm giác chóng mặt với không an toàn.

Lạc Khuynh Nhan có chút khẩn trương, cách 6 năm rồi mới về lại đây, tâm tình cô có chút kích động, cũng có chút cô đơn, trên căn bản nhà cửa bao gồm ruộng hoa không có thay đổi gì lớn, bao gồm nhân viên với nhà nông ở nơi này, Thẩm Mộng Hi cũng không bắt họ dời đi, chỉ là hai người mà cô yêu nhất lại.

"Nơi đây, năm đó chị đã mua lại từ người qua tay, nông trường em quen thuộc trước kia chị không để nó thay đổi chút nào. Hơn nữa lúc đó chị đã từng nói, chị sẽ để nó trở nên tốt đẹp hơn, sau núi vốn mở khách sạn kinh doanh, bây giờ cũng đã sáp nhập vào nông trường..."

Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan đi trên con đường nhỏ lát đá quen thuộc, xuyên qua nơi này sẽ đến khu vườn nhỏ trước kia của nhà Lạc Khuynh Nhan.

"Vào trong thôi, ngoài này rất lạnh."

Thẩm Mộng Hi mở cửa khu vườn riêng, đừng ngoài cửa mờ mịt luống cuống nói với Lạc Khuynh Nhan. Nàng hiểu được Lạc Khuynh Nhan nhìn thấy nơi này trong lòng sẽ có bao nhiêu khó khăn với phức tạp, nhưng nàng nhất định phải vạch trần vết sẹo trong trái tim Lạc Khuynh Nhan, sau đó sẽ toàn lực chữa trị, như vậy mới có thể lành hẳn, nếu không một mực đặt trong lòng, cho dù vết sẹo từ từ kết vảy, cũng sẽ để lại dấu vết nhàn nhạt.

Môi Lạc Khuynh Nhan khẽ nhúc nhích, tựa như đang nói điều gì, nhưng lại không vang lên một tiếng nào, chỉ là Thẩm Mộng Hi biết đọc khẩu hình, biết cô đang nói gì.

"Cha... mẹ... con về rồi."

Lạc Khuynh Nhan nhìn cửa, do dự một chút, rốt cuộc vẫn bước vào.

Trong phòng khách Thẩm Mộng Hi lấy ra băng ghi hình sớm đã chuẩn bị.

"Nhan nhi, chị biết chị đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, bất luận là năm đó hay lúc này đây, nhưng chị thật sự biết lỗi rồi, chị cũng tận tâm hết sức, hao tốn tâm tư để bù đắp, cuốn băng ghi hình này là minh chứng tốt nhất."

Nói xong, Thẩm Mộng Hi liền bỏ băng ghi hình vào trong máy quay phim.

Thẩm Mộng Hi cẩn thận chú ý biểu tình thời khắc này của Lạc Khuynh Nhan, nàng có chút sợ hãi những việc nàng làm sẽ dẫn Lạc Khuynh Nhan cảm thấy chán ghét.

"...Chào mọi người, tôi.. là... Cố Vân Tuấn, rất cảm ơn xã hội đã..."

Qua không lâu, một khuôn mặt tuấn tú đầy ánh nắng xuất hiện trên màn hình, người này chính là Cố Vân Tuấn đã bị Thẩm Mộng Hi làm cho vừa tàn vừa điên.

Lạc Khuynh Nhan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về Thẩm Mộng Hi.

"Cậu ấy... cậu ấy... không phải..."

Bị điên rồi ư? Làm sao có thể nói chuyện bình thường trên tivi, mặc dù miệng nói có chút không rõ.

Thẩm Mộng Hi lấy điều khiển từ xa giảm âm thanh xuống.

"Chị lợi dụng phương pháp viện trợ từ xã hội để mời bác sĩ tâm lý người Mỹ giỏi nhất đến làm chữa trị hồi phục tâm lý cho hắn, nửa tháng trước hắn đã có thể nói chuyện bình thường, chỉ là đầu óc vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng mà theo thời gian, hắn nhất định sẽ hoàn toàn bình phục."

Thẩm Mộng Hi ngừng một chút, sau đó nắm tay Lạc Khuynh Nhan.

"Chân hắn mặc dù 6 năm trước đã bị gãy mất, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị hoại tử, chỉ cần chờ tâm lý hồi phục, sau đó kiên trì trị liệu, hắn sẽ hoàn toàn bình phục trở lại là một người khỏe mạnh."

Trong 6 năm cha Cố Vân Tuấn dốc hết gia tài chữa bệnh cho Cố Vân Tuấn, nhưng cũng không hiệu quả, chủ yếu là do năm đó trong bệnh viện đã bị Thẩm Mộng Hi động tay động chân, bất luận họ đi bệnh viện nào, Thẩm Mộng Hi cũng đều biết, sau đó để cho bệnh viện cầm tiền không chữa bệnh.

Đương nhiên, những chuyện này Thẩm Mộng Hi tự nhiên sẽ không nói cho Lạc Khuynh Nhan...

Tiếp theo là người phụ nữ trong quán rượu kia, giờ phút này cô đã không còn nằm trên giường bệnh, bối cảnh là một quán cà phê.

"Vô cùng cảm ơn Thẩm tiểu thư đã đề cử, bây giờ tôi đã có lại một công việc nhẹ nhõm, mặc dù... cả đời không còn được sinh con đẻ cái... khiến tôi có chút tiếc nuối. Nhưng Thẩm tiểu thư cũng đã nhận lời với tôi, nếu trên phương diện sinh nở có chuyện gì cần đến tiền hay người cô ấy đều sẽ toàn lực giúp đỡ, cho nên về sau tôi cũng không còn nỗi lo gì. Hơn nữa thời nay khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, nếu sau này gặp được người mình thích, tôi có thể tìm một người mẹ mang thai hộ hoặc thu nhận con nuôi cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất không cần trải qua nỗi đau sinh nở."

Nói đến cuối cùng, cô gái quầy rượu kia hướng ống kính cười một tiếng, mặc dù giọng ung dung, nhưng vẫn mang theo chút u oán với tiếc nuối.

"Nhan nhi không biết cô ấy phải không? Cô ấy là một trong những thế thân đã hợp tác giúp em bỏ trốn, là đối tượng bù đắp chính của chị..."

Thẩm Mộng Hi điều tra cô gái kia, nhà có mẹ già bệnh nặng với một đứa em trai đang học trung học, mặc dù lúc ấy Mục Tuyết Nhi áy náy cho nhà họ rất nhiều tiền, nhưng so với số tiến cô bị Thẩm Mộng Hi đánh phải nhập viện chỉ như muối bỏ biển. Đương nhiên tình huống ở trong nhà, Thẩm Mộng Hi cũng vì cô an bài thỏa đáng. Biến thành người thực vật gì đó, chỉ là tin tức Lộ Dịch Tư lấy từ Lâu Nhất trước khi hắn chết, không hề chính xác. Tất nhiên trên vấn đề sinh con Thẩm Mộng Hi cũng vì cô chuẩn bị chu đáo xong hết, lấy năng lực trong nước của nàng, có thể nói không cần phí sức, thổi một cái cũng làm được.

Trước kia những người chết, bao gồm một ít những người không liên quan vô tội dính vào, Thẩm Mộng Hi đều đền bù cho họ thật tốt, mặc dù tổn thương về tâm hồn là không cách nào bù đắp, nhưng vật chất và trên những phương diện khác có thể đền bù được Thẩm Mộng Hi đều để cho họ có được tốt hơn cả trước kia. Bất quá những thứ này nàng cũng không dám giành công trước Lạc Khuynh Nhan, phải biết nếu Lạc Khuynh Nhan biết có người vì cô mà chết, nhất định sẽ không cách nào tha thứ cho nàng, có điều cũng may lúc đó bọn người An Mộ Ca cũng chưa kịp nói ra những chuyện này.

"Chị cho rằng như vậy coi như đã bù đắp cho những lỗi lầm lúc trước? Chị cho rằng dựa hết vào tiền của chị là có thể thay thế những tổn thương chị đã gây ra cho họ?"

Sau khi Lạc Khuynh Nhan xem cuộn băng, rung động vì tất cả những gì Thẩm Mộng Hi đã làm, ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút cảm động, nhưng người đã chết đi làm sao mà bù đắp, cuối cùng vẫn là không quay đầu lại được.

Thẩm Mộng Hi lắc đầu, nghiêng người ôm Lạc Khuynh Nhan, nhẹ vuốt tóc của cô.

"Chị biết không cách nào bù đắp được, nhưng chị đã cố gắng hết mức của mình để cho cuộc sống của họ không còn đau khổ, mặc dù những đau khổ đó đều do chị tạo thành... Nhưng chị bảo đảm, sau này chị tuyệt đối không tái phạm nữa, nếu như Mục tiên sinh bằng lòng về nước, chị cũng sẽ cố gắng hết mức giúp họ khôi phục lại diện mạo sản nghiệp vốn có của gia tộc."

Giờ phút này Lạc Khuynh Nhan hết sức thuận theo, mặc cho Thẩm Mộng Hi ôm cô, khẽ vuốt ve cô.

"Nhưng mà... Thẩm Mộng Hi... họ (cha mẹ Lạc Khuynh Nhan) đi rồi, đã đi mất rồi, họ đã lần lượt hoàn toàn rời khỏi em, chị làm sao mà bù đắp cho em? Toàn bộ người thân của em đều đã rời khỏi thế gian này, đổi lại là chị, chị có thể tùy tiện tha thứ ư?"

Bỗng Lạc Khuynh Nhan bấu vào bả vai Thẩm Mộng Hi, yên lặng thút thít, cô vừa nghẹn ngào bên tai Thẩm Mộng Hi vừa hỏi nàng, nhưng tựa hồ cũng hỏi chính mình. Cô biết đối với Thẩm Mộng Hi lãnh khốc vô tình không xem ai ra gì làm được những chuyện này là cỡ nào không dễ dàng, chị ấy sẽ không thấy áy náy, sẽ không có lòng hối hận đối với họ, nhưng vẫn vì cô đi làm nhiều chuyện như vậy, cô làm sao có thể không cảm động, nhưng mà... nhưng mà...

"Chị sẽ không, nếu như có ai bảo chị rời khỏi em, chị đến chết cũng không tha thứ cho kẻ đó. Nhưng mà, Nhan nhi, chuyện tai nạn xe kia không phải do chị bày ra, mặc dù do chị ép Lạc thúc thúc bọn họ tuyệt lộ mới đi Tây Thanh thị, nhưng sau đó chị liền hối hận. Chị vốn muốn tìm cơ hội lần nữa trả lại nông trường cho em, nhưng khi đó gặp chị em liền tránh còn không kịp, liên tục cơ hội gặp em chị đều không có..."

Thẩm Mộng Hi nhận ra được trên bả vai mình có chút ướt át, vội vàng an ủi Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.

"Nhan nhi ngoan, đừng khóc, tất cả đều là lỗi của chị, nếu không phải chị ích kỷ tham niệm đối với em, đã không tạo thành cho em đau khổ như ngày hôm nay, Nhan nhi, chị thật sự biết lỗi rồi, thật đó."

Thẩm Mộng Hi quay mặt Lạc Khuynh Nhan qua để cô đối mặt nàng, sau đó dùng chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm giọt lệ chợt rơi ra từ khóe mắt Lạc Khuynh Nhan.

Thẩm Mộng Hi ôm Lạc Khuynh Nhan hôn nước mắt của cô, cho đến khi Lạc Khuynh Nhan không còn khóc thút thít, nàng mới cẩn thận hôn lên cánh hoa của cô.

"Nhan nhi, hôm nay là Giáng sinh, mặc dù trong nước không phải là một ngày lễ lớn gì, nhưng vào ngày này chị đều sẽ cùng em đi qua, hôm nay, chị cũng không muốn ngoại lệ, hơn nữa..."

Hôm qua vốn nên là chúng ta cùng nhau trải qua...

Lạc Khuynh Nhan tựa hồ khóc mệt, có chút mệt mỏi vùi vào lòng Thẩm Mộng Hi, mặc cho nàng hôn cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không đáp trả.

"Nhan nhi, có muốn đi thăm những chỗ khác trong nông trường không? Hơn nữa má Lưu, Tạ Quân họ vẫn còn làm việc trên nông trường, không người nào rời đi. Họ vẫn chưa biết em quay về, chúng ta đi chào hỏi họ nha?"

Thẩm Mộng Hi cưng chiều lại ôn nhu nói, nàng cảm nhận được Lạc Khuynh Nhan tựa hồ đã cảm động, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên với bài xích, bây giờ phải lấy những thứ khác đến phân tán lực chú ý của em ấy, thuận tiện cũng để em ấy đích thân hiểu rõ mình đã vì em ấy làm vài chuyện tốt đẹp.

"Ừm..."

Lạc Khuynh Nhan ở trong ngực Thẩm Mộng Hi phát ra tiếng nhỏ đến không thể nghe được.

-----------------------------------------------------------

Chúcmừngnăm mớiiiiiiiiiiii đếntất cả cácbạn~ <3

Nămmớilạicáttướngnhưý, họchànhtấntới, côngviệcthuậnlợia ????????????

P/S : Đêm 30 cũng như ngàybìnhthường, nhàquấnbánh tét cho ấm :]]]]]

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trùng Sinh