Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 87 - Đông Huân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ê đích tờ có lời muốn nói : Huân y là một cái tên khác của hoa oải hương, loài hoa chỉ nở vào mùa hè, cái tựa Đông huân - đông là mùa đông và huân là huân y thảo, tựa của chương này là hoa oải hương nở vào mùa đông, ê đích tờ để nguyên Đông huân cho nó nguy hiểm :">

----------------

Lạc Khuynh Nhan theo Thẩm Mộng Hi đến chỗ nghỉ ngơi của nhân công, cảnh tượng trước mắt chồng chéo lên trí nhớ 6 năm trước.

Lạc Khuynh Nhan đứng yên trước cửa ký túc xá, ngửa đầu nhìn nơi ở trong trí nhớ mình khi còn bé vẫn thường đến chơi, đắm chìm trong ký ức. Còn Thẩm Mộng Hi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô, không phát ra tiếng động nào, sợ cắt đứt niềm hạnh phúc lóe lên trong con ngươi cô.

"Tiểu thư Nhan Nhan?"

Sau lưng Lạc Khuynh Nhan vang lên giọng phụ nữ vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.

"Má Lưu?"

Lạc Khuynh Nhan xoay người, khuôn mặt từ ái quen thuộc khiến Lạc Khuynh Nhan kinh hoảng.

Má Lưu hào hứng bước đến.

"Quả nhiên là tiểu thư Nhan Nhan, tôi vừa nhìn thấy bóng lưng của cháu liền biết, tính ra, người má này cũng đã 5, 6 năm không gặp cháu..."

Má Lưu bấm ngón ngay, như có điều suy nghĩ nói. Hơn nữa ngoài tiểu thư Nhan Nhan ra, còn ai có thể khiến Thẩm tiểu thư đứng bên cạnh nhìn chăm chú dịu dàng vậy a?

Má Lưu mời Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi cùng vào trong nhà ngồi một lúc, Lạc Khuynh Nhan vui vẻ đáp ứng, nhưng Thẩm Mộng Hi nửa đường lại rời đi, nói là đi chuẩn bị cơm tối, Lạc Khuynh Nhan không nghi ngờ nàng, cũng không hỏi nhiều theo má Lưu vào trong.

"Vậy ư? Thì ra, Hi tỷ tỷ chị ấy..."

Lạc Khuynh Nhan nghe má Lưu liên miên kể xong, đối với những phát sinh không nhỏ mấy năm qua cũng biết đại khái, càng không ngờ Thẩm Mộng Hi vì cô đã làm chuyện không thể tin.

Thì ra, lúc đầu, sau khi Lạc Hâm bán lại nơi này, đã lấy ra tiền bán nông trường an bài ổn thỏa cho những nhân công lâu năm. Nhưng mà, vốn tưởng rằng người mua lại nơi này sẽ tiếp tục lưu dùng họ, nhưng bọn họ lại có ý chuẩn bị khai phá nơi này lần nữa, còn những người ở đây sẽ phải dọn đi. Vốn nhà của họ không phải ở đây, ban đầu chỉ là thôn dân nơi đây, năm đó Lạc Hâm mua lại khu đất, họ liền được tuyển dụng làm nhân công ở đây luôn. Sau đó, Thẩm Mộng Hi tốn một số tiền gấp mấy lần mua lại từ người qua tay, song vẫn không để nông trường có bất kỳ thay đổi. Sau đó, nàng thu mua khách sạn sau núi để mở mang kinh doanh, tiếp tục mở rộng nơi này, du khách cũng tăng lên không ít, thu vào so với trước kia tăng gấp mấy lần, điều quan trọng nhất là Thẩm Mộng Hi vẫn ký với từng người một, cho họ sáp nhập vào nông trường Hâm Nguyệt làm nhân viên chính thức, cũng may suýt nữa toàn bộ đã bị mua hết, như vậy những người lâu năm vẫn còn chỗ nương tựa.

Bây giờ diện mạo nông trường Hâm Nguyệt không còn là nông trường tư nhân như trước khi Lạc Hâm còn sống, mà đã là một doanh nghiệp chỉnh thể, thương mại hóa, nhưng phong cách vẫn không đổi, quy định số du khách mỗi ngày, để nông trường không bị phá hỏng. Hơn nữa trên danh nghĩa thì, nông trường Hâm Nguyệt vẫn là nông trường tư nhân, trực thuộc Thẩm Mộng Hi.

Mà khu ký túc xá nhân công thường xuyên có thói quen xuyến môn (chòm xóm thường xuyên qua lại thăm hỏi, không có gì là bí mật), vì vậy cũng không lâu sau già trẻ lớn bé đều biết Lạc Khuynh Nhan đã trở lại, cũng đến nhà má Lưu để ôn chuyện với Lạc Khuynh Nhan.

"Quân ca kết hôn rồi ư?"

Lúc nghe đến đây, trong lòng Lạc Khuynh Nhan có biết bao biến hóa, chỉ là cảm thán thế sự vô thường. Lúc bắt đầu tuổi dậy thì (phạm vi bắt đầu tuổi dậy thì từ 9 - 12) cô rất thích lẽo đẽo theo sau Tạ Quân la hét đòi cậu ấy cưới cô, về sau vì dưới quê xảy ra chuyện nên Tạ Quân rời khỏi nông trường tạm thời, nhung nhớ Lạc Khuynh Nhan đối với hắn cũng dần dần giảm, đến bây giờ Lạc Khuynh Nhan đã biết cô đối với Tạ Quân chỉ là loại yêu thích đối với huynh trưởng thôi, hy vọng hắn có thể ở bên cạnh cô thật lâu thật lâu.

"Đúng thế, dáng dấp cô dâu của tiểu Tạ thế nhưng rất xinh đẹp, hai năm trước mới vừa kết hôn."

Má Lưu một bên nói một bên lấy ảnh kết hôn của bọn họ cho Lạc Khuynh Nhan xem.

Kết quả nhìn tấm hình, xem ảnh hai người mười ngón tay đang nắm chặt, cười dịu dàng, trong lòng bỗng không thể ngờ.

"Má Lưu, vợ Quân ca dáng dấp sao lại, sao lại..." rất giống Thẩm Mộng Hi?

"Ôi chao, tiểu thư Nhan Nhan không biết chuyện này? Đầu năm tiểu Tạ trở về vừa nhìn thấy Thẩm tiểu thư một cái liền không thể vãn hồi..."

Mấy người bên cạnh liền nói.

"Chỉ có điều, vợ tiểu Tạ không xinh đẹp ưu nhã bằng Thẩm tiểu thư, chỉ là từa tựa, cũng không giống."

Má Lưu tiếp tục nói.

Một người là người con trai trước kia cô thích tỉnh tỉnh mê mê, một người là người con gái cô chân chính thích hiện giờ, liên hệ hai người lại thấy quái quái thế nào...

Trong nhà đang bàn luận chuyện bát quái của Tạ Quân, thảo luận khí thế ngất trời, cửa ký túc xá vang lên giọng nữ khiến mọi người đều sợ hãi.

"Nhan nhi, nên đi ăn cơm rồi."

Con ngươi nâu xinh đẹp của Thẩm Mộng Hi mang cảnh cáo, lạnh lùng quét qua từng người một trừ Lạc Khuynh Nhan, khiến bọn họ đều có cảm giác không rét mà run. Mặc dù mấy năm này Thẩm Mộng Hi đều đối rất tốt với bọn họ, nhưng tràng khí lạnh lùng của Thẩm Mộng Hi vẫn để bọn họ có chút sợ hãi, đặc biệt lúc Thẩm Mộng Hi dùng hai con ngươi mị hoặc nhìn bọn họ, mặc dù xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác bị tử thần theo dõi, rợn hết cả tóc gáy.

Bởi vì Lạc Khuynh Nhan vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, nên sau khi nói tạm biệt má Lưu với mọi người liền rời thẳng khu nhà, lưu lại Thẩm Mộng Hi cùng già trẻ lớn bé.

"Bắt đầu từ mai, nhà ăn ăn chay liên tục một tuần lễ."

Mặt không thay đổi Thẩm Mộng Hi nói xong câu này liền rời đi, lưu lại một phòng khuôn mặt nhìn lén của già trẻ lớn bé. Nhân công nông trường Hâm Nguyệt được bao ăn ở, trên căn bản nhân công sẽ ăn trong nhà ăn, vừa vệ sinh lại tiết kiệm, có điều ăn chay một tuần lễ vẫn là có chút không chịu nổi, xem ra tuần lễ này bọn họ để chúng ta phải mở cái bếp nhỏ rồi.

"Chị dẫn em đi xem vài thứ em yêu thích nha?"

Lúc Lạc Khuynh Nhan nuốt miếng cơm cuối cùng xuống cổ họng, Thẩm Mộng Hi cầm khăn giấy lau chùi bên mép cho cô, sau đó dùng giọng quyến rũ nói với Lạc Khuynh Nhan.

Còn có thứ muốn cho mình xem à?

"Chị vẫn còn có thứ muốn cho em xem?"

Lạc Khuynh Nhan có chút hiếu kỳ, Thẩm Mộng Hi để cho mình hiểu biết sẽ không sai đâu, ngoại trừ muốn mình tha thứ cho chị ấy ra, sẽ không còn bất kỳ yêu cầu nào khác, vậy vật này có thể là chiêu cuối của Thẩm Mộng Hi?

"Lễ vật Giáng sinh, Nhan nhi sẽ thích thôi."

Thẩm Mộng Hi hôn lên đôi môi hồng của Lạc Khuynh Nhan, cố làm ra vẻ thần bí nói.

"Nhưng mà, Nhan nhi phải buộc cái này vào."

Từ trong túi xách Thẩm Mộng Hi lấy ra một cái chụp mắt, cẩn thận mang lên cho Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan chỉ cảm thấy thế giới của mình bỗng tối đen.

"Nếu phải mang cái này vào, em thà rằng không đi."

Mặc dù có thể hơi nhìn xuyên qua chụp mắt, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn không có chút cảm giác an toàn nào, thật giống như chỉ còn lại mình và Thẩm Mộng Hi vậy. Còn hơi thở của Thẩm Mộng Hi bên tai cô ngày càng gần, thậm chí ngày càng nặng, cuối cùng cắn lên lỗ tai cô.

"Nhan nhi... <tiếng thở> ... em nhất định phải mang cái này."

Thẩm Mộng Hi thầm thì bên tai Lạc Khuynh Nhan, từ từ cắn lấy dành tai cô mê hoặc nói. Còn Lạc Khuynh Nhan chần chừ đang bị che mắt lại, các giác quan khác đều trở nên cực kỳ nhạy cảm, bất giác run rẩy một cái, xém chút nữa khiến Thẩm Mộng Hi mất khống chế.

Lạc Khuynh Nhan bị Thẩm Mộng Hi trêu chọc, buộc lòng phải đồng ý, để mặc Thẩm Mộng Hi nửa ôm cô ra cửa, thậm chí đi đến chỗ mặt đường tương đối lồi lõm, Thẩm Mộng Hi đều sẽ bế cô lên rồi đi qua, sau đó sẽ cẩn thận đặt cô xuống. Không biết đã qua bao lâu, Lạc Khuynh Nhan cảm thấy được Thẩm Mộng Hi dừng bước.

"Đến rồi hả?"

"Ừm, khoan hãy lấy chụp mắt xuống, em thử ngửi mùi hương ở nơi này xem, có phải giống năm đó như đúc không."

Thẩm Mộng Hi từ sau ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, để cô mở rộng hai tay, thả lỏng tâm cảm thụ hơi thở ở nơi đây.

Lạc Khuynh Nhan hít một hơi thật sâu, lỗ mũi hơi co giật, nhất thời biểu tình trên mặt trở nên có chút khó tin.

"Oải hương?"

Hương thơm đậm đà quen thuộc, chẳng phải mùi oải hương mà cô quen thuộc sao? Hơn nữa nếu chỉ mấy bụi oải hương thì không thể nào phát ra hương thơm nồng mà trong lành như vậy. Lạc Khuynh Nhan muốn chứng thực nên tự tháo chụp mắt, cô nhìn thấy trước mắt mình là một mảnh đại dương tím, chưa thôi ngẩn người ngơ ngác kinh ngạc tại đó, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Hoa oải hương ngập trời ngập đất, tùy ý đều có thể trông thấy bông hoa tím hoa lệ kia, lúc một con gió nhẹ phất qua, khắp ruộng hoải hương màu tím đậm đều dập dìu tầng tầng lớp lớp, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Sắc trời dần dần tối, toàn bộ ruộng oải hương đều bày ra một loại sắc tím u tối mị người, tựa như đây chính là nơi tận cùng của thế giới.

Ngay lúc này, Thẩm Mộng Hi bỗng xoay người Lạc Khuynh Nhan lại, để cho cô đối mặt mình.

"Nhan nhi, lấy chị đi, để chị và em cả đời ở bên nhau, để chị là người yêu cũng là người thân của em."

Từ trong túi xách Thẩm Mộng Hi lấy ra chiếc nhẫn, sau đó nhân lúc Lạc Khuynh Nhan còn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần lặng lẽ bá đạo đeo lên ngón áp út bàn tay phải cho cô. (Thẩmđạo đeo như đúngrồiý =))), lênchịThẩmơimịủng hộ =)))

Lạc Khuynh Nhan không ngờ Thẩm Mộng Hi sẽ bỗng dưng cầu hôn, trong lúc nhất thời răng môi run run, ăn nói không được rõ ràng.

"Chị... em..."

Mình chưa đồng ý mà! Sao chị ấy vẫn cứ bá đạo thế chứ?

Mặc dù trong lòng cô đã tha thứ cho Thẩm Mộng Hi, nhưng Thẩm Mộng Hi bỗng dưng cầu hôn như vậy, vẫn là để cô có chút không biết phải làm sao.

"Nhưng mà, chiếc nhẫn Nhan nhi cho chị sớm đã đeo lên ngón áp út."

Thẩm Mộng Hi nâng tay trái lên huơ huơ trước mắt Lạc Khuynh Nhan, bên trên chiếc nhẫn cũ nhắc nhở Lạc Khuynh Nhan lời hứa lúc cô đeo lên cho Thẩm Mộng Hi.

"Lúc ấy em nói với chị, còn chị cũng chưa chấp nhận, em đã liền đeo nhẫn vào tay chị rồi. Hơn nữa em còn nói cả đời chúng ta cũng không rời xa nhau..."

Thẩm Mộng Hi đưa tay trái cầm lấy tay phải Lạc Khuynh Nhan, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Lạc Khuynh Nhan hết lời chống đỡ nhìn Thẩm Mộng Hi, tựa hồ đã thỏa hiệp lắc đầu một cái.

"Chị làm sao làm được cái này?"

Hoa oải hương nở vào mùa hè, bất luận thế nào hoa oải hương đều không nở vào mùa đông. Mà Thẩm Mộng Hi lại để hoa nở ở nơi có mùa động lạnh nhất, còn là tràn ngập khắp núi, vô cùng vô tận, liếc nhìn lại đều là đại dương sắc tím. Mà hai người đứng giữa biển hoa, tương tự biết bao với cảnh tượng mười năm trước.

"Lúc này Nam bán cầu đang là mùa hè, hai tháng trước chị phân phó xong cho người ta chuẩn bị, đi đặt chủ ruộng oải hương rất nhiều hoa oải hương bên Australia, mấy ngày trước mới cho máy bay chuyên chở đến đây, liên tục dùng phương pháp nhà kính để nuôi dưỡng, cho đến khi em đến nơi đây."

Hai tháng sau khi Lạc Khuynh Nhan rời đi, nàng liền trù hoạch phương án này, chỉ là không biết tìm hoa quý như hoa oải hương như thế nào, chỉ là cũng may giám đốc khách sạn bên nông trường đã bày mưu tính kế cho nàng.

Một trận gió lạnh thổi tới, cánh hoa màu tím bay múa đầy ruộng hoa, trong không khí tràn đầy hương hoa thấm đẫm lòng người, tựa như bầu trời đang trút xuống những bông tuyết tím vậy, nhất thời trên bầu trời nông trường loáng thoáng những cánh hoa tím lớn nhỏ khác nhau bay xuống.

"Nhan nhi, ngày mai mình kết hôn nha? Vừa vặn lúc đó chị đã làm visa đi Hà Lan cho em vẫn chưa quá hạn, mai mình đi luôn, sau đó quay về nha?"

Thẩm Mộng Hi nói gió liền phải mưa, lập tức muốn hoàn toàn nắm chặt mối quan hệ với Lạc Khuynh Nhan, giảm bớt cho bản thân lo lắng với sợ hãi.

Lạc Khuynh Nhan có chút nhức đầu, tính tình Thẩm Mộng Hi quả nhiên vẫn không thay đổi.

"Quan hệ giữa em với chị vẫn chưa đến mức đó đi?"

Dáng vẻ Lạc Khuynh Nhan có chút lạnh tanh, nhất thời đóng băng trái tim có chút gấp gáp của Thẩm Mộng Hi. Nụ cười trên gương mặt Thẩm Mộng Hi đông lại, hơi chán nản cuối đầu nhìn mười ngón tay đang đan xen vào nhau thật chặt.

"Có điều, em có thể cân nhắc một chút trong quá trình chúng ta quen nhau."

"Hở?"

"Không đồng ý coi như chưa nói gì."

Thấy Thẩm Mộng Hi như vẫn chưa kịp phản ứng, Lạc Khuynh Nhan nổi lên tâm tư chọc ghẹo.

Thẩm Mộng Hi nhanh như chớp lắc đầu.

"Đồng ý, sao chị có thể không đồng ý chứ! Chỉ là lúc nào chúng ta mới được kết hôn a?"

Kết hôn, mới là vấn đề Thẩm Mộng Hi quan tâm nhất.

Lạc Khuynh Nhan nổi đóa, sao chị ấy cứ không yên tâm về mình như vậy hoài?

"Đợi đến lúc em cảm thấy chị có biểu hiện tốt, không tái phạm nữa là được."

Nhưng mà...

Có khả năng chị không đợi được lâu như vậy a...

-----------------------------------------------------------

Theo tác giả có lời muốn nói : chương này là chương cuối của quyển trung. Bắt đầu mở ngược quyển hạ, mẹ ghẻ Băng Ngôn hiện thân.

Ê đích tờ : chương sau là đầu quyển hạ, ngược quyển hạ là cú ngược cuối cùng, cú này ê đích tờ không biết còn mạng để làm không, hai người đã hạnh phúc rồi sau đó còn ngược nữa chắc.... không được *lắc đầu* mạnh mẽ lên, phải hoàn bộ nàiiiiiiiii, hụhụ hụ TT

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đệ Nhất Danh Sách