Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 89 - Yêu Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Mộng Hi thuận thế nắm lấy cánh tay trơn bóng lau chùi trên gương mặt mình, đặt bên khóe miệng hôn lên.

"Thật xin lỗi Nhan nhi, khi ấy em ở trước mặt nói những lời để chị tức giận, cho nên..."

Hơn nữa em còn hăng hái quan tâm Mục Tuyết Nhi như vậy, chị làm sao không đố kỵ cho được, chị chỉ muốn em thuộc về mình chị, trong mắt em trong trái tim em đều chỉ có Thẩm Mộng Hi mà thôi...

Lạc Khuynh Nhan im lặng than thở.

"Được rồi, em cũng coi như gặp họa được phúc."

Nếu không phải Thẩm Mộng Hi bỏ thuốc cô, cô làm sao nhạy cảm nhận ra được dị thường với An Mộ Ca ngày đó ở suối nước nóng.

Thẩm Mộng Hi ôm Lạc Khuynh Nhan vào lồng ngực.

"Chị sẽ không cho bất kỳ ai lại động vào em, cũng sẽ không để em lại chịu bất kỳ ủy khuất nào, cho dù chính chị cũng không thể."

Tiếng Thẩm Mộng Hi nghe vào dị thường nghiêm túc, để lòng Lạc Khuynh Nhan không cầm được vì thế mà run rẩy.

"Khi đó có đau không?"

Tiếp theo Lạc Khuynh Nhan lại xoa nhẹ gò má Thẩm Mộng Hi, cô có chút không nhớ rõ khi đó tại sao lại nổi giận động thủ đánh Thẩm Mộng Hi.

Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe được giọng nồng nặc áy náy của Lạc Khuynh Nhan, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng vì chuyện khi đó mà đau lòng rất lâu.

"Đau chứ... nhưng mà..."

Thẩm Mộng Hi dời tay Lạc Khuynh Nhan đến nơi ngực.

"Cũng không đau bằng nơi này."

Giọng Thẩm Mộng Hi ủy khuất khiến trái tim Lạc Khuynh Nhan hơi trích ra đau nhói, cô cực kỳ áy náy hôm đó vì tức giận mà tát Thẩm Mộng Hi.

"Lúc ấy chị vốn định kể chuyện nông trường cho em, kết quả em lại tát người ta một cái..."

Thẩm Mộng Hi tựa mặt lên hõm vai Lạc Khuynh Nhan, buồn bã lại vô cùng ủy khuất nói.

Thẩm Mộng Hi lúc này để Lạc Khuynh Nhan có cảm giác giống như đứa con nít ủy khuất về nhà cáo trạng còn bị phụ huynh hiểu lầm.

"Cục cưng ngoan, sau này mẹ sẽ không động thủ đánh con nữa."

Lạc Khuynh Nhan trấn an vuốt ve xuôi theo mái tóc quăn có chút loạn của Thẩm Mộng Hi, khóe miệng cười chúm chím đùa nghịch.

Thẩm Mộng Hi vùi trong hõm vai Lạc Khuynh Nhan miệng có chút co quắp, Nhan nhi lại chọc ghẹo nàng như vậy.

"Vậy mẹ ơi, con muốn uống sữa."

Thẩm Mộng Hi tiếp lời Lạc Khuynh Nhan, còn vừa nói vừa lôi kéo vạt áo qua vai Lạc Khuynh Nhan, áo ngủ vốn rộng lớn, lập tức, nụ hoa trên người Lạc Khuynh Nhan bại lộ trong không khí có chút hơi lạnh. Thẩm Mộng Hi liền cúi đầu mút vào đầu ngực mềm mại của Lạc Khuynh Nhan, liên tục dùng môi ngậm lên, lôi kéo.

Lạc Khuynh Nhan không ngờ Thẩm Mộng Hi sẽ vô lại như vậy, nhất thời choáng váng.

"Hi tỷ tỷ chị... ưm..."

Tiếng kêu líu ríu lần nữa từ trong miệng cô tràn ra. Thoáng chốc, trong phòng lã lướt khí tràn ngập mập mờ. Thẩm Mộng Hi cũng thuận theo đặt Lạc Khuynh Nhan dưới thân hôn, vuốt ve, nàng cảm giác được Lạc Khuynh Nhan tựa hồ đã nhắm mắt ngầm chấp nhận, sau đó hai tay cô xoa lưng nàng tỏ ý ôn nhu chút, cho nên Thẩm Mộng Hi càng càn rỡ hôn lấy cô. Chỉ trong chốc lát, cổ ngọc Lạc Khuynh Nhan hiện lên cánh hoa đào xinh đẹp, hơn nữa không chỉ có một cánh.

Chỉ là không khéo, di động để trên tủ đầu giường của Lạc Khuynh Nhan bắt đầu chấn động, lúc này Thẩm Mộng Hi đã lột sạch toàn bộ vải vóc mặc trên người Lạc Khuynh Nhan, cả mình cũng phơi bày trạng thái nguyên thủy, nàng không nhịn được lấy chăn bên cạnh phủ lên hai người, tựa hồ muốn bịt tai trộm chuông để Lạc Khuynh Nhan không cảm thấy được, nhưng đáng tiếc lúc này Lạc Khuynh Nhan cảm giác được di động đang kịch liệt chấn động, tựa hồ có loại cảm giác cô không nghe máy có chết cũng không bỏ qua.

Từ trong chăn Lạc Khuynh Nhan đưa cánh tay nhẵn nhụi ra chuẩn bị lấy di động, nhưng Thẩm Mộng Hi làm sao dễ dàng buông tha cho người nàng vất vẳ mới dỗ dành được bỏ nàng lại để đi nghe điện thoại, lập tức nắm lại cánh tay Lạc Khuynh Nhan, không để cho cô ra ngoài. Mà chính nàng ngay lúc này cũng tiến vào thân thể đã có chút ươn ướt của Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa còn ác ý mạnh mẽ co rúm ngón tay lại.

"Đau... Hi tỷ tỷ... đau..."

Lạc Khuynh Nhan chau mày, cũng không phải cô cố ý nói vậy, mà hiện giờ trong lòng đang hết sức không được tập trung, tiến vào cũng không có quá lớn cảm giác, ngược lại Thẩm Mộng Hi kịch liệt ra vào như vậy khiến cô cảm thấy có chút không được thoải mái.

Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe thấy Lạc Khuynh Nhan kêu đau, liền lập tức dừng động tác quan sát biểu tình Lạc Khuynh Nhan, vốn gò má ửng đỏ say mê trở nên có chút tái nhợt, chỉ còn sót lại vài điểm đỏ ửng là chứng minh ban nãy cô có động tình, còn Lạc Khuynh Nhan nhíu chặc đôi mi thanh tú không thể nghi ngờ đã nói rõ cô đối với việc bỗng dưng tiến vào không cảm thấy có chút khoái cảm nào.

"Hừ... kẻ nào đáng ghét như vậy, chị giúp em mang di động lại."

Thẩm Mộng Hi không nỡ rời đi thông đạo ẩm ướt của Lạc Khuynh Nhan, chỉ dành ra cái tay còn lại khó khăn đi lấy di động nằm trên tủ đầu giường đã lệch đi vị trí vì chấn động kịch liệt.

"An Đức Mỗ..."

Thẩm Mộng Hi liếc nhìn tên họ hiện lên trên màn hình di động, lạnh lùng nói.

Lạc Khuynh Nhan nhận lấy di động, làm động tác suỵt với Thẩm Mộng Hi, sau đó lướt trên màn hình để nghe.

"A lô... Ngả Luân, có chuyện gì vậy?"

Lạc Khuynh Nhan một bên nghe điện thoại An Mộ Ca, một bên cẩn thận quan sát biểu tình Thẩm Mộng Hi...

Ai... quả nhiên sắc mặt Thẩm Mộng Hi đen đi không ít...

"Lạc Khuynh Nhan, cả ngày chị cũng không liên lạc cho em, vừa rồi em gọi quá trời vậy chị cũng không nghe máy, em còn tưởng chị mất tích rồi!"

An Mộ Ca đứng trên ban công nhà cô, không yên tâm cuốn lên chơi đùa với mái tóc dài màu sợi đay của mình, ẩn ẩn tức giận nói với Lạc Khuynh Nhan ở bên kia đầu dây.

Sau khi đưa Liễu Trân về nhà các cậu ấy xong cô vẫn ngồi đàng hoàng trong nhà đợi điện thoại Lạc Khuynh Nhan, cô không thể cứ vậy chủ động liên lạc Lạc Khuynh Nhan, như vậy sẽ rất hạ giá. Cô vốn cho rằng Lạc Khuynh Nhan sẽ chủ động liên lạc mình, không ngờ rằng đợi một phát chính là cả ngày, cuối cùng thật sự nhớ Lạc Khuynh Nhan nhớ đến gấp gáp, tương tư cưỡng ép rốt cuộc vẫn là do dự chần chừ trượt mở khóa gọi điện, vốn tưởng rằng Lạc Khuynh Nhan sẽ lập tức nghe, thế nhưng vẫn cứ ở trạng thái không ai nghe máy, cho đến khi cô sắp muốn lái xe đến trước cửa tìm chị ấy, thì chị ấy mới nghe máy.

Lạc Khuynh Nhan xoa nhẹ hai hàng mi nhíu chặt của Thẩm Mộng Hi.

"Ừm, nãy giờ chị đang tắm... a..."

Ngón tay vẫn còn chưa rút ra của Thẩm Mộng Hi vào lúc này trả thù bắt đầu mãnh liệt co rúm, nhất thời để Lạc Khuynh Nhan không có chút chuẩn bị nào đinh ninh lên tiếng, nhưng sau khi phản ứng cô lập tức lấy tay ngăn lại động tác của Thẩm Mộng Hi, nhưng thật giống như hoàn toàn ngược lại, động tác nàng ngày càng nhanh lẹ.

"Sao vậy? A lô... Lạc Khuynh Nhan, chị bị sao rồi?"

Bên kia đầu dây An Mộ Ca nghe thấy Lạc Khuynh Nhan 'A' một tiếng, lòng như lửa đốt hướng bên kia đầu dây hét lên.

Ước chừng qua mấy giây.

"Không sao, vừa rồi vô tình ngã nhào một cái."

Lạc Khuynh Nhan dùng tay rãnh rỗi kia gắt gao che lại miệng Thẩm Mộng Hi, bởi vì cô nhận ra ngoại trừ Thẩm Mộng Hi muốn hành hạ cô, tự hồ còn muốn lên tiếng nói với An Mộ Ca đầu dây bên kia bây giờ các cô đang làm gì.

Lúc Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan ngưng mắt cầu xin nhìn nàng, nàng mới rời khỏi cơ thể Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa cũng mặc cho bàn tay Lạc Khuynh Nhan che môi của nàng, chỉ là nàng không cam tâm ôm chặc Lạc Khuynh Nhan vào trong ngực, mi mắt rủ xuống, cố gắng khắc chế tức giận cùng căm ghét trong lòng.

Sau khi nghe xong An Mộ Ca cau mày.

"Không sao chứ? Không thì bây giờ em đến đi?"

An Mộ Ca rời khỏi ban công, đi đến chỗ mang giày chuẩn bị mang giày đến nhà Ôn Kiến Quân tìm Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan nghe An Mộ Ca nói muốn đi qua, trái tim cũng sắp nhảy lên cổ họng.

"Không có gì, có người sẽ chăm sóc cho chị, không cần phiền phức, hơn nữa em đến... không quá thuận lợi."

Ước hẹn của mình với công tước An Đức Mỗ không thể để An Mộ Ca biết, chuyện Lộ Dịch Tư kia theo dõi mình, hẳn em ấy cũng chưa biết, vậy Lãnh Tâm Du thay thế mình về nhà, An Mộ Ca khẳng định là không biết, còn cô vẫn đang ở nhà Ôn Kiến Quân. Cuối cùng lại thêm một câu không có tiện, cha mẹ ở Trung Quốc không ai hy vọng con gái mình là đồng tính, vậy việc người yêu An Mộ Ca đến nhà cha nuôi nhất định sẽ gây lúng túng, đạo lý này An Mộ Ca nên hiểu chứ?

An Mộ Ca dừng lại động tác mang giày.

"Nhưng mà, em vẫn rất không yên tâm, dù sao cha mẹ nuôi chị em đều đã gặp, chị cứ nói em là... bạn tốt của chị được rồi, họ sẽ không không chấp nhận việc bạn tốt đến nhà thăm hỏi chị chứ?"

An Mộ Ca hỏi ngược lại, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Lạc Khuynh Nhan tựa hồ có chuyện gạt cô, trong lòng lo lắng và hoài nghi, hận không thể lập tức bay ngay đến bên cạnh Lạc Khuynh Nhan.

"Nhưng mà, cha nuôi chị đã biết chuyện của chị..."

Lạc Khuynh Nhan vùi mặt vào ngực Thẩm Mộng Hi, không biết nên cự tuyệt thế nào, chỉ đành đem gia trưởng ra.

An Mộ Ca nhớ lại lần trước Lạc Khuynh Nhan ngất xỉu vào viện, lúc mình kiên quyết muốn chăm sóc chị ấy, ánh mắt Ôn Kiến Quân nhìn mình, quả thật, giống như đang soi xét.

"Được rồi, vậy mai em đến đón chị, chính chị phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì liên lạc với em."

Cuối cùng, An Mộ Ca đành chịu thỏa hiệp, cô lo lắng cuối cùng Ôn Kiến Quân sẽ chia rẽ uyên ương, quan trọng nhất là cô sợ tính khí của mình, lỡ lúc Ôn Kiến Quân mắng Lạc Khuynh Nhan cô tuyệt đối sẽ nói lại ông ấy, như vậy chỉ số ấn tượng sẽ tụt dốc thảm thương.

Sau khi An Mộ Ca giao phó rõ ràng, dưới sự thúc giục của Lạc Khuynh Nhan quyến luyến không thôi cúp máy. Còn Lạc Khuynh Nhan cũng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều trái tim vẫn không bình tĩnh được, vẫn khẩn trương kịch liệt nhảy lên, miệng cũng không ngừng phập phồng.

"Nhan nhi em có biết? Bây giờ chị cảm thấy chúng ta như đang vụng trộm, còn chị là tình nhân mà em đang nuôi dưỡng vậy."

Tiếng Thẩm Mộng Hi buồn bã không vui truyền đến bên tai, để Lạc Khuynh Nhan theo bản năng ngẩng đầu lên hôn khóe miệng nàng.

"Đợi chúng ta lấy lại được tài liệu, em sẽ rời khỏi em ấy, nhưng em cũng không muốn em ấy tổn thương sâu hơn, như vậy sẽ tốt đối với cả ba chúng ta."

Lạc Khuynh Nhan nói xong đưa chiếc lưỡi tỉ mỉ tinh tế liếm đôi môi anh đào của Thẩm Mộng Hi, sau đó ngậm vào trong miệng, tựa hồ chỉ có biện pháp này mới làm Thẩm Mộng Hi bình tĩnh lại.

"Hơn nữa lúc này mà rời khỏi em ấy, người của công tước An Đức Mỗ sẽ biết ngay, đặc biệt là tên Lộ Dịch Tư, lần này em có thể một mình đi với chị, là vì hắn đã buông lỏng cảnh giác, nhưng không thể nào sẽ một mực buông lỏng, người của hắn tùy thời đều giám sát em, em cũng rất lo lắng sẽ bại lộ ra Lãnh Tâm Du."

Nếu An Đức Mỗ biết ước hẹn chưa thành mà mình lại chia tay con gái hắn, có thể nào sẽ ngay lập tức công bố tài liệu kia không, cô không dám tưởng tượng, cô phải kiên trì tiếp tục nhiệm vụ này, nếu không tất cả những gì cô đã làm đều sẽ uổng phí.

Tiếng Thẩm Mộng Hi lạnh xuống.

"Em có hảo cảm với cô bé sao?"

Xưa nay chưa từng thấy Thẩm Mộng Hi lại bỏ qua một bên, đây là lần đầu tiên nàng từ chối Lạc Khuynh Nhan chủ động lấy lòng.

Lạc Khuynh Nhan sững sốt một chút, sau đó vùi đầu làm ổ trên hõm cổ Thẩm Mộng Hi.

"Em ấy đối với em rất tốt, ít nhất em cũng không ghét em ấy, nhưng hảo cảm cũng chưa tới."

Lạc Khuynh Nhan không muốn nói dối, cô quả thật cũng không ghét An Mộ Ca, điều kiện tiên quyết là An Mộ Ca không tiếp xúc thân thể với cô.

Lúc này, điện thoại Lạc Khuynh Nhan lại bắt đầu chấn động, Thẩm Mộng Hi cực kỳ tức giận, chuẩn bị cướp di động trên tay Lạc Khuynh Nhan không cho cô nghe máy.

"Hi tỷ tỷ, là Tuyết Nhi, đừng như vậy được không?"

Lạc Khuynh Nhan đưa di động cho Thẩm Mộng Hi, khẩn cầu nói.

"Vậy chị nghe máy, được không?"

Thẩm Mộng Hi nhận lấy di động, đối Lạc Khuynh Nhan nói.

Tuyết Nhi, cậu tự mình cầu nhiều phúc nha...

"Thôi được."

Lạc Khuynh Nhan đành thỏa hiệp, bởi vì lúc này thần sắc Thẩm Mộng Hi đã có nét ngoan độc, tựa hồ tùy thời đều sẽ biến thành Thẩm Mộng Hi nóng nảy thất thường trước kia. Cô cũng biết Mục Tuyết Nhi tựa hồ rất sợ Thẩm Mộng Hi, nhưng không có biện pháp, cô phải dỗ dành Thẩm Mộng Hi trước, ai bảo bây giờ Thẩm Mộng Hi là người yêu của cô chứ...

"..."

"Mục Tuyết Nhi nói đã cho người đến đưa phần mềm phá vỡ mật mã cho em, người đã đến trước cửa nhà, còn nói em phải tự mình đi lấy, còn nói người kia sẽ đích thân cầm tay chỉ dạy em cách sử dụng."

Thẩm Mộng Hi cúp máy, cực kỳ tức giận quay lại nói với Lạc Khuynh Nhan. Mục Tuyết Nhi chết bầm, nói gì mà nhất định Nhan nhi phải tự đi lấy, vì người kia là bạn gái của Ber, tốt nhất nên tự mình đi, hơn nữa người phụ nữ kia sẽ dạy cho em ấy cách sử dụng phần mềm như thế nào để tiến vào máy tính An Đức Mỗ. Rõ ràng biết mình ở chỗ Nhan nhi nên ghen tị, nói gì mà không thể để người ta đợi lâu khẳng định đều là gạt người.

"Vậy trở về bây giờ luôn."

Lúc đến nhà, đã là 3h sáng. Lạc Khuynh Nhan khuyên can mãi, Thẩm Mộng Hi mới hôn tạm biệt cô. Sau khi xuống xe, cô cẩn thận chạy vào tiểu khu, cô biết camera cửa sau đã bị hỏng, nên hẳn sẽ không sao. Lúc cô đứng trước cửa nhà mình gặp người phụ nữ đến đưa phần mềm, có chút kinh ngạc.

"Candy?"

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Chiến Thần