Saved Font

Trước/21Sau

Trọng Sinh: Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 19: Tỷ Tỷ Xinh Đẹp 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một tên hộ tống trẻ tuổi phát hiện có người tới ở phía sau, hắn ta cảnh giác xoay người lại, tầm mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra điều bất thường. Sau đó bắp chân của hắn ta bị một người ôm lấy.

Hắn ta chợt cúi đầu nhìn.

“Ca, đệ đói, ca có thể cho đệ ăn không?”

Lưu Đại Bảo ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn, cằm để ở trên đùi của hắn ta.

Người hộ tống trẻ tuổi: “...”

Đường Mộ Nhan nghe được động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, thấy thế thì chớp mắt.

“A Tứ?”

A Tứ dùng một tay đem đứa trẻ bám trên chân mình xuống, động tác thô lỗ đẩy người đi ra: “Đại tiểu thư, là một tên ăn xin.”

Đường Mộ Nhan a một tiếng cũng không để trong lòng, nhưng Minh Nhiêu lại nhìn chăm chú Lưu Đại Bảo một lát.

Sau khi Lưu Đại Bảo được cứu trở về cũng đã thay đổi. Hầu phủ không thiếu tiền, Mạnh Cừu Tri cũng chưa từng trừ bớt tiền ăn mặc của thuộc hạ, mua đồ cho tiểu hài tử cũng không tốt lắm nhưng cũng không thể so với hài tử của quan lại tầm thường.

Minh Nhiêu nhìn một cái thì biết y phục của Lưu Đại Bảo là hàng thêu nước Thục, là kiểu mẫu thịnh hành nhất năm nay, dù nhìn thế nào cũng không giống như tiểu thiếu gia của gia đình kia.

Nàng nhìn một chút thì không thấy đại nhân, nàng nhíu mày lại.

Hay là đi lạc.

Đường Mộ Nhan thấy bằng hữu của mình dừng lại thì nghi hoặc: “Hả? Sao thế?”

Minh Nhiêu thấp giọng nói “Chờ ta” rồi sau đó đi đến trước mặt Lưu Đại Bảo.

Nàng khom người cúi xuống, nở nụ cười nhìn Lưu Đại Bảo.

“Đệ là hài tử nhà ai?”

A Tứ thấy Minh Nhiêu đến gần thì khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, nhường đường một chút, không được tự nhiên gãi đầu một cái.

Xung quanh đám hộ tống đều bởi vì nụ cười khuynh thành của Minh Nhiêu mà không được tự nhiên, tay chân cũng không biết phải làm sao, duy chỉ có Lưu Đại Bảo là không thay đổi sắc mặt, toét miệng cười với nàng.

Tên nhóc tránh nặng tìm nhẹ, giọng nói non nớt vang lên: “Đệ rất đói, đã một ngày không ăn gì hết, tỷ tỷ xinh đẹp có thể cho đệ ăn được không?”

Đường Mộ Nhan cũng đi đến bên cạnh, nàng ấy vẫn không câu nệ tiểu tiết, ngồi xổm trước mặt Lưu Đại Bảo: “Tiểu tử, nhà đệ ở đâu, tỷ tỷ phái người đem đệ về nhà ăn cơm có được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Đại Bảo nhíu lại: “Đệ không biết đường về nhà, phụ mẫu đã vứt bỏ đệ ở lại.”

Đây không phải là nói láo, đúng là tên nhóc này bị phụ mẫu vứt bỏ. Nhà ở ngoại thành, không phải ở Kinh thành, quả thật tên nhóc cũng không biết đường về nhà.

Minh Nhiêu và Đường Mộ Nhan nhìn nhau một cái, vẻ mặt dần dần ngưng trọng lại.

Minh Nhiêu nói: “Thế đi vào trước, ăn xong tỷ đưa đệ đến nha môn.”

“Ta cũng có ý định này.” Đường Mộ Nhan gật đầu, kéo tay Lưu Đại Bảo: “Thật là đáng thương.”

Trong lúc đang nói chuyện, Minh Nhiêu lại quan sát hai mắt Lưu Đại Bảo, nàng khẽ cau mày.

Ăn mặc tốt như thế mà lại bị phụ mẫu vứt bỏ sao?

Lúc trước ở Lương Châu nàng cũng đã gặp qua không ít trẻ con bị bọn buôn người bắt cóc, cũng gặp không ít đứa trẻ bị phụ mẫu vứt bỏ, không có nhà che chở, cuộc sống của những đứa trẻ kia rất cực khổ.

Nhiều đời của Kim Long Tiêu cục cũng đã cứu không ít đứa trẻ, sau khi bọn họ lớn lên trở thành thành viên trong gia tộc hộ tống. Bị gia tộc ảnh hưởng nên Đường Mộ Nhan không thể nhìn cảnh tượng trẻ con phải chịu khổ cực.

Cứ như thế Lưu Đại Bảo được Đường Mộ Nhan quang minh chính đại dẫn vào trong.

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh