Saved Font

Trước/180Sau

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 166: Ánh Trăng Mai Mối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Y đây là muốn hắn hôn trước rồi nói sau, y thật sự cảm thấy quá xấu hổ và mất mặt.

Giờ khắc này, dưới ánh lửa lãng mạn, ánh mắt mọi người xung quanh chính là nhân chứng cho hai người họ …

“Các vị hương thân phụ lão.”

Gia Cát Dật bỗng đặt y xuống trên mặt đất, cất giọng nói.

Mọi người chờ xem kịch hay với ánh mắt thích thú, ai ngờ môi hai người còn chưa chạm nhau lại biến thành như vừa rồi.

Chân Nam Phác Nguyệt vừa đứng vững trên mặt đất, còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, Gia Cát Dật lại nói: “Hôm nay, ta, Gia Cát Dật muôn tuyên bố một hỉ sự.”

Dứt lời …

Đại não Nam Phác Nguyệt nổ oanh!

Mọi người chăm chú lắng nghe.

“Hôm nay ngày tết, ta quyết định muốn cùng vị công tử này …”

Lời hắn nói còn chưa dứt, cánh môi mềm mại bên cạnh đặt lên đôi môi hắn, chặn lại miệng hắn.

Giữa răng môi còn mang theo mùi rượu, đôi mắt Gia Cát Dật chớp chớp vài cái, nụ hôn này mang lại quá nhiều cảm giác, ý loạn tình mê, không nói gì nữa, ôm chầm lấy eo y, nhiệt tình đáp lại.

Những người đang xem náo nhiệt bị một màn này làm cho lóe mù mắt. Từ khi lớn đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên họn nhìn thấy loại tình cảm này.

Hai nam nhân hôn đến động tình như vậy, chẳng lẽ thực sự có sở thích Long Dương sao? Mọi người bắt đầu hoài nghi mối quan hệ giữa hai người.

Nam Phác Nguyệt bị hắn hôn đến đầu óc rối loạn, có chút hít thở không thông, duỗi tay đẩy hắn ra, sau đó thở hổn hển nhìn mọi người xung quanh.

Thấy mọi người như dại ra, Nam Phác Nguyệt cảm thấy xấu hổ vạn phần.

Y thề, chỉ một lần này.

Lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở người nào đó còn cảm thấy hôn vẫn chưa đủ: “Còn không đi.”

Đang khi y muốn quay trở về, Gia Cát Dật bỗng duỗi tay giữ chặt y lại.

Trong nháy mắt, tim Nam Phác Nguyệt như rớt nửa nhịp, quay đầu hỏi: “Còn muốn làm gì?”

Gia Cát Dật trở tay, mười ngón đan xen nắm tay y, sau đó đến gần y, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe hỏi y: “Ngươi đồng ý không?”

“Cái gì?”

“Thành thân, đêm nay chúng ta thành thân.”

Gương mặt Nam Phác Nguyệt hồng nhuận, căng thẳng nắm chặt tay hắn, nhìn hắn, bầu trời tràn ngập ánh hồng quang. Giờ khắc này, y dường như xuyên qua biển người, xuyên qua muôn sông nghìn núi, xuyên qua ký ức trước kia, đắng cay, chua ngọt … họ đến với nhau, họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách mới có thể đi đến được ngày hôm nay?

Xuyên thấu qua linh hồn nhau, y rất muốn gần hắn thêm một chút, gần thêm một chút nữa …

Cuối cùng, Nam Phác Nguyệt xoay người, thật gần hắn, nhìn hắn thật lâu. Y dường như dùng rất nhiều dũng khí, nhẹ nhàng đặt tay lên eo hắn, trầm giọng nói: “Được, đêm nay, chúng ta thành thân.”

Gia Cát Dật chợt cười nói: “Thật vậy chăng?”

Sợ y đổi ý, hắn muốn xác định một lần nữa.

Nam Phác Nguyệt gật gật đầu.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Gia Cát Dật cười ôm lấy y, cười như hài tử nói: “Ngươi biết không, ta chờ đợi ngày này đã thật lâu, Nguyệt, ta rất vui!”

Nam Phác Nguyệt thấy hắn kích động đến như thế, bật cười ra tiếng, lúc sau như chợt nhớ điều gì, lập tức đứng đắn “khụ” một tiếng: “Còn không đi sao?”

“Được, đi, đi.”

Nghĩ đến lát nữa thôi cùng y bái đường thành thân, Gia Cát Dật vui sướng đến nói năng lộn xộn.

Đêm nay chú định là một đêm nồng nhiệt, nồng đậm hương vị của năm mới, khi hai người chơi đến tận hứng quay trở về phòng ngủ, Gia Cát Dật lộ ra vẻ mặt hồ ly.

Nam Phác Nguyệt biết hắn đang động tâm tư gì, cũng không đả động đến, chỉ chậm rãi đi đến trước bàn, vén áo ngồi, chờ hắn nhắc lại chuyện vừa rồi kia.

Thành thân, là phải đi theo lưu trình, không có tân phục cũng không quan trọng, dù sao y cũng không mặc, quan trọng chính là xem thành ý của hắn.

Gia Cát Dật có tính toán từ sớm, ý cười doanh doanh nhìn lên nóc nhà, sau đó thả người nhảy lên xà nhà, đưa tay lấy gói hàng từ giữa thanh xà.

Không biết hắn bán cái nút gì*, Nam Phác Nguyệt chỉ nhàn nhạt uống một chung trà xanh.

卖的什么关子 bán cái nút gì: Ẩn dụ cho việc nói và làm trong thời điểm cấp bách, giở trò để khiến đối phương lo lắng.

Lúc này, Gia Cát Dật mở gói hàng, bên trong lộ ra hỉ phục đỏ thẫm.

Nam Phác Nguyệt liếc mắt nhìn vào trong gói hàng.

Thế mà thật sự có tân phục, xem ra hắn đã sớm dự tính trước từ lâu, Nam Phác Nguyệt chửi thầm một trận trong lòng.

Nhìn kỹ một lần nữa, Nam Phác Nguyệt thiếu chút nữa ngất xỉu, bên trong đó là cái gì?

Mũ phượng khăn trùm???

Y có thể nói, đánh chết y cũng không mặc.

Khi y còn đang ra vẻ cái gì cũng không biết, Gia Cát Dật nâng bộ y phục tân nương dày nặng đi đến, cười nói một cách xấu xa: “Nguyệt, mặc vào thử xem.”

Nam Phác Nguyệt nhướng mày: “Không mặc! Muốn mặc thì ngươi tự mặc đi.”

“Nguyệt ~”

“Không cần nhiều lời, bộ y phục này nhường cho ngươi, ta mặc bộ y phục tân lang kia.”

“Ngươi … “ vẻ mặt Gia Cát Dật ủy khuất nhìn y: “Ngươi không yêu ta ~”

Biểu tình vô cùng đáng thương, nhiễm nhiên muốn rớt nước mắt.

Cái này có liên quan gì đến yêu sao? Nam Phác Nguyệt buồn bực nghĩ trong lòng.

Biết y không bỏ xuống được mặt mũi, Gia Cát Dật làm bộ hít hít mũi nói: “Như vậy đi, mũ phượng và áo cưới ngươi chọn một thứ, cái còn lại cho ta, như vậy xem như công bằng đi.”

Nam Phác Nguyệt nhất thời cũng không thể nói gì hơn, thanh thản đứng dậy, đến bên cạnh hắn, đưa tay chọn bộ y phục kia.

Vừa nhìn chất liệu vải cùng thủ công liềng biết gấm vóc cùng thêu thùa tốt nhất Giang Nam, y phục thoạt nhìn vô cùng quý, nói như vậy lại là sư phụ hắn trộm mua về.

Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm đỉnh mũ phượng xinh đẹp, qua một lúc lâu y nói: “Ngươi thích ta mặc nữ trang như vậy sao?”

Y vừa dứt lời, hắn ngẩn cả người ra! Sau đó hắn vội vàng lắc đầu, dáng vẻ thoáng nhìn rất vô tội.

Nam Phác Nguyệt nhẹ giọng cười, tâm tình phảng phất như buông lỏng rất nhiều, thở dài một hơi nói: “Thôi, ta mặc.”

Khi y nói lời này, vốn tưởng rằng hắn sẽ vui lại không ngờ Gia Cát Dật lại không như thế, hắn cau mày: “Nguyệt, ta muốn cùng ngươi thật vui vẻ thành thân, nếu ngươi không hài lòng mặc …”

“Không sao hết.”

Nam Phác Nguyệt đã mở lời, muốn hắn yên tâm vì thế y mở bộ hỷ phục, nhìn bộ hỷ phục một màu đỏ, thản nhiên nói: “Kỳ thực rất đẹp, ca ca thích mặc màu đỏ đấy.”

Gia Cát Dật biết y nói đến Lâm Khuynh Trần, hắn nhoẻn miệng cười, không biết hắn ta với Châu Kiều sống như thế nào rồi, nhất định hạnh phúc mỹ mãn.

Cuối cùng, Gia Cát Dật tự mình thay y phục cho Nam Phác Nguyệt từ trên xuống dưới. Trong khi giúp y cởi y phục, hắn thiếu chút nữa đã nhào vào người y, may mắn thay khi hai ngươi hôn được nửa chừng thì dừng lại một cách lý trí.

Y lớn lên xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp, dù một thân phục sức khôi hài mặc trên người Nam Phác Nguyệt cũng không thể che giấu được khí chất tuấn mỹ vô song của y.

Hơn nữa màu đỏ quả thực là màu tôn người, bầu không khí quyến rũ lưu chuyển trong phòng, hơn nữa dáng người Nam Phác Nguyệt đỉnh bạc mảnh khảnh, không chút kỳ quái, lại phong hoa khó che giấu, mười phần đẹp đẽ quý giá.

Câu đối ngày xuân thay cho câu đối hỷ, ánh trăng thay cho bà mối, nghi thức tuy có chút đơn giản, nhưng từ đầu đến cuối cả hai đều không mang theo một chút ý đùa vui, thái độ thành khẩn. Gia Cát Dật cũng cất đi sự bướng bỉnh ngày thường của mình, hoàn thành nghi thức một cách nghiêm túc.

Trước/180Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )