Saved Font

Trước/180Sau

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 33: Y, Hôn Hắn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nửa canh giờ sau.

Gia Cát Dật sung sướng tắm rửa xong quay trở lại thấy cửa phòng đóng chặt, không cần nghĩ cũng biết bị núi tuyết kia khóa lại, hắn cũng không tính toán gõ cửa, biết người nọ sẽ không mở cửa cho hắn, hà tất tự mình tìm bẽ mặt, vì thế dùng khinh công nhảy lên nóc nhà, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển trên ngói, dứt khoát lưu loát.

Nhấc lên mấy tấm ngói trên nóc nhà, ngắm trái vọng phải.

Lúc này, trong phòng ngủ vọng lại tiếng nước đứt quãng, hắn trong lòng kích động một cái, người ngốc cũng biết đây là thanh âm tắm rửa.

Trong bóng đêm đen như mực, người nào đó tìm tiếng nước đảo mắt dịch đến trên một tấm ngói khác, nhấc mái ngói lên, nháy mắt một mảnh tốt đẹp đập vào mắt.

Mỹ nhân da mịn tựa bạch ngọc, tóc đen ôm trên người quyến rũ khuynh thành…..

Ai cũng không thể tưởng tượng được, Tể tướng đại nhân ngày thường trước mặt mọi người trầm ổn uy nghiêm, lúc này giống như tên tặc hái hoa nằm trên nóc nhà lén nhìn người khác tắm, hơn nữa “người khác” kia không phải nữ nhân nhỏ xinh lả lướt, mà là một nam nhân thân hình cao như mình.

Tuy nói diện mạo nam tử này như trích tiên, phong hoa tuyệt đại, nhưng nói đến cùng cũng là nam nhân, thật không biết tình cảnh hắn rình coi lén lút như vậy nếu bị người khác nhìn thấy sẽ thu hút những suy nghĩ nhàn rỗi như thế nào.

Đợi Nam Phác Nguyệt rửa mặt xong nằm trên giường, hắn mới cảm thấy mỹ mãn bóc một chỗ hỏng lớn trên nóc nhà, tiếp theo lặng im không một tiếng động thả người nhảy xuống.

Lúc này, trong phòng đèn dầu đã tắt, hắn cúi thân người đi đến mép giường, sau khi tay chân nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng, tiếp theo nằm trên giường……

Nam Phác Nguyệt bị kinh hách nhịn không được đứng lên kêu ra tiếng: “Người nào!?”

Gia Cát Dật bất quá mới đụng vào phía sau lưng trơn trượt lưu loát của y, liền thấy y bị dọa như vậy, vì thế nhỏ giọng trấn an nói: “Ngoan ~ ngủ ~”

“Là ngươi? Ngươi vào bằng cách nào?” Y không nghĩ ra, rõ ràng khóa kỹ cửa sổ, chẳng lẽ gia hỏa này phá cửa sổ mà vào? Nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì a?

Gia Cát Dật xê dịch vào trong, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thời tiết lạnh, Nguyệt mau nằm xuống, nếu không bị cảm lạnh không tốt.” Nói xong tri kỷ kéo chăn lên lưng y.

Y cau mày: “Đại nhân không ở trong phòng mình nghỉ ngơi, chạy đến bổn vương nơi này chen chúc náo nhiệt cái gì?!” Y thật sự không vui, rất không vui! Gia hỏa này tựa như thuốc cao bôi trên da chó —— quẳng cũng quẳng không ra.

Không sai, lúc này cao bôi trên da chó này không chỉ có ném không xong, hơn nữa dược tính cực mạnh, ai cũng không nghĩ tới Gia Cát Dật bước tiếp theo câu lấy cổ y, không để y tức giận liền kéo lên trên người mình ái muội nói: “Ta nhớ ngươi, nhớ đến không ngủ được.”

Nam Phác Nguyệt vừa kinh ngạc vừa giận, cảm giác cùng một nam nhân da thịt tương dán thật sự làm y khó có thể chịu đựng, nhưng rất rõ ràng sức lực đối phương mạnh hơn so với bản thân, y muốn tránh cũng tránh không xong, vì thế oán hận chôn mặt trên vai hắn, vô lực nói: “Đại nhân mục đích muốn kéo gần tình cảm đã đạt được, còn thỉnh buông tay, ngươi làm đau bổn vương.”

“Ồ? Như vầy liền đạt đến rồi sao?” vì thế thuận cọc mà leo, “Ta như nào mới có thể tin lời Nguyệt nói không giả chứ?”

Mông lung dưới ánh trăng, hai người như cũ duy trì tư thế ôm.

Lúc này, Nam Phác Nguyệt nâng gương mặt tuấn mỹ đang nằm trên vai hắn một chút, Gia Cát Dật ý cười doanh doanh nhìn về phía y.

Y chỉ nghĩ mau chút thoát khỏi loại gông cùm xiềng xích quái dị này, nghĩ đến uy hiếp đe dọa đối với con hồ ly kia không có tác dụng, vì thế liền làm ra một chuyện sau này khiến bản thân hành động kinh ngạc.

Y, hôn hắn……

Gia Cát Dật vốn đang xem trò hay không nghĩ tới núi tuyết này thế nhưng lại hôn hắn, tức khắc mở to hai mắt, hiển nhiên không dám tin tưởng, hắn thậm chí không dám tin đến tự nhéo vào đùi mình một phen, nhưng không nghĩ đến người kêu không phải hắn mà là Nam Phác Nguyệt.

Nam Phác Nguyệt ăn đau một tiếng rời cánh môi hắn, hắn sao có thể thả y, vì thế mở rộng bàn tay đè đầu y xuống, hai người lại lần nữa thân mật tiếp xúc.

Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn môi, bắt đầu chỉ là hôn khan, sau đó Gia Cát Dật dựa vào phản ứng tự nhiên mà vươn lưỡi mềm, nhân hai người hoàn toàn đắm chìm trong cảm quan sinh lý mỹ diệu, cho nên hắn dễ dàng không trở ngại xâm nhập vào trong khớp hàm mỹ nam, lưỡi răng tương dung, càng thêm kịch liệt…..

Đợi khi Nam Phác Nguyệt lấy lại tinh thần, hai ngươi đã như thiêu như đốt, cho dù muốn ngừng cũng khó, bởi y bị dục vọng của bản thân kích động, cảm giác loại này chưa từng xuất hiện qua, hấp dẫn y giống như cây anh túc, y muốn thoát ly, nhưng cố tình lại nhịn không được mà muốn đến gần.

Gia Cát Dật vẫn luôn ôn nhu như vậy mà trêu chọc y, những chỗ mà tay hắn đến cơ hồ như lửa cháy lan.

Trước/180Sau

Theo Dõi Bình Luận