“Tam muội?” Không nghe được đáp án mong muốn, Vân Thiển Y thúc giục.“Vân tiểu thư, Lê tướng quân, các vị đến tìm quốc sư sao?” Vân Tâm Nhược lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Thiển Y. Nàng không trả lời nhưng vấn đề không cần thiết.“Vân tiểu thư, Lê tướng quân, ” cách gọi rất quen thuộc làm sắc mặt Vân Thiển Y chợt tái nhợt, lui về phía sau một bước, Tam muội lại hận nàng như thế ư?Lê Hân nhìn thấy, vội vàng tiến lên vịn nàng, chỉ thấy nước mắt Vân Thiển Y không ngừng đảo quanh tròng mắt, chỉ chốc lát sau liền không ngừng rơi xuống, nhìn thấy Vân Thiển Y thương tâm như thế, Lê Hân đau lòng vô cùng. Nén giận nhìn Vân Tâm Nhược. Trong mắt lửa giận như muốn đem nàng đốt cháy, cảm giác áy náy lúc nãy đều bị nước mắt Vân Thiển Y dập tắt.“Vân Tâm Nhược, ngươi đừng quá đáng, làm sao ngươi có thể gọi Thiển Y như vậy? Nàng là tỷ tỷ của ngươi. Ngươi hận ta thì có thể, nhưng làm sao ngươi có thể hận Thiển Y?” Thanh âm của hắn lạnh băng, chỉ trích trách cứ nàng.“Tỷ tỷ?” Vân Tâm Nhược cười một tiếng, nàng Vân Tâm Nhược, có vận khí tốt như vậy, thì muội muội tỷ tỷ sao thế kia. Về phần hận. . . . . . Nàng có sao?Đối với Vân Thiển Y, hiện tại nàng chỉ coi nàng ta như người xa lạ thôi, nếu xa lạ, làm sao nói là hận.“Tam muội. . . . . . muội hận tỷ thế sao?” Vân Thiển Y lúc này khóc rấm rức, nàng biết nàng thật có lỗi với cô gái trước mắt, nhưng nàng không nghĩ là Vân Tâm Nhược sẽ hận nàng. Thế nhưng gọi nàng là Vân tiểu thư, mặc dù không phải một mẹ sinh ra, nhưng cũng coi là tỷ muội mà.“Tam tiểu thư, ngươi thật là quá đáng!” Giống mẹ gà, a hoàn đứng trước Vân Thiển Y, hận thù nhìn nàng, giống như nàng phạm vào tội ác tày trời.Nàng quá đáng sao? Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười một tiếng, trong tròng mắt một mảnh thanh lãnh, hoàn toàn không thấy hận ý.“Vân tiểu thư, ta thấy tiểu thư không hiểu ý của ta rồi!” Nàng hơi thán, càng như thế nhẹ nhõm“Vân tiểu thư.” Lại là ba chữ này, khiến thân thể Vân Thiển Y run lên, thấy Vân Thiển Y thương tâm, Lê Hân đau lòng rống to:“Vân Tâm Nhược, không được kêu Thiển Y là Vân tiểu thư, nàng là tỷ tỷ của ngươi. . . . . .”Đem vò rượu để dưới đất, nàng trấn định nhìn ba người trước mặt, cảm giác ba người kia giống như hoạt náo viên (những người giúp vui trong những vở kịch, buổi tiệc…) vậy.Thay gả chính là nàng.Thậm chí thiếu chút nữa mất mạng cũng là nàng.Rõ ràng nàng mới là người bị hại, thế nào thì ngược lại, lại thành tổn thương người khác rồi.Thật đúng là buồn cười thật đấy.“Ban đầu dùng Tử Y ép ta gả vào phủ tướng quân, tại sao không nói là tỷ của ta?” Nàng đùa cợt mở miệng, thanh âm như gió nhẹ nhàng, rồi biến mất, lại giống dao cắt ở trên thân mọi người. . . . . .“Các ngươi biết ta đồng ý thay gả là vì cái gì sao?” Nàng cười, trong tròng mắt cũng là một mảnh vắng lạnh, có thể hay không để cho bọn họ giật mình đấy.”Không biết sao? Đó là bởi vì Vân Hồng Đào đáp ứng ta hai điều kiện.”Vân Thiển Y sửng sốt, cha không nói qua chuyện này. . lệ trên mặt nàng ta cũng ngừng, nhìn về phía Vân Tâm Nhược, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác có chút lạnh.Vân Tâm Nhược nghiêng đầu, nhìn về phía bọn họ, “Các ngươi muốn biết điều kiện gì ư?” Dừng một chút, không đợi bọn họ phản ứng, nàng tiếp tục mở miệng:“Thứ nhất, chính là ta muốn khế ước bán thân của Tử Y, mà hắn cho.” Nàng vẫn là tiếp tục cười, nói tiếp.“Thứ hai. . . . . . Ta nói cho Vân lão gia, khi ta gả vào phủ tướng quân, Vân Tâm Nhược cùng Vân phủ đoạn tuyệt tất cả quan hệ, bao gồm cùng Vân lão gia quan hệ cha con.” Nói tới chỗ này, nàng phát hiện ba người biểu tình như gặp quỷ. Quả thật, điều kiện này có thể nói là kinh thế hãi tục, nhưng là vậy thì như thế nào, Vân Hồng Đào thứ là người như thế, căn bản không xứng làm cha, còn Vân phủ, trừ Tử Y, không có bất kỳ thứ gì để cho nàng lưu luyến.“Nếu Vân Hồng Đào không phải là cha của ta, như vậy ta gọi ngươi là Vân tiểu thư, có cái gì không đúng sao?” Nàng từng bước từng bước mà ép sát . Nàng và Vân gia không còn quan hệ gì nữa, không cần thiết chịu đựng bọn họ làm gì.