“Các ngươi đã tới!” Trong trẻo lạnh lùng giống nhau ngày trước, tròng mắt không gợn sóng.Bên ngoài Lưu Đinh lâu, guồng nước không ngừng chuyển động. Nước nóng không ngừng từ trong ống trúc chảy ra, sau đó vòng qua một hướng khác, trong không khí như có như không mùi thơm không ngừng truyền đến.Kể từ khi Vân Tâm Nhược tạo guồng nước ở chỗ này, hơi nước tràn ra, trong suối nước mùi thuốc theo nước chảy, không ngừng truyền ra. Cả Lưu Đinh lâu bên ngoài trừ hương thơm của trúc, lại thêm một phần mùi thuốc, làm người ta ngửi qua thần thanh khí sảng (thoải mái dễ chịu).Vì vậy, Tiêu Thanh Hàn xây một tiểu đình làm từ trúc, bàn trúc, ghế trúc, hơn nữa, guồng nước không ngừng chuyển động, tiếng nước chảy ào ào, có nhiều hơi nước bốc lên. Có lúc, khi ánh nắng rọi xuống, còn có thể ngẫu nhiên thấy được cầu vồng, xinh đẹp làm cho người ta không muốn rời mắt.Vân Thiển Y mê đắm nhìn tất cả trước mắt, than thở, thật là cảnh sắc đẹp, tựa như tiên cảnh. . . . . .Lê hân đi vào tiểu đình, ngồi xuống, nhìn chung quanh. Hỏi: lúc nào lại có thêm nơi này. Hắn nhớ, trước kia không có chỗ đẹp thế này. Còn có cái gì gì tròn trịa. Guồng nước? Đây chính là mô hình gần đây ở Giang Bắc sao? Nghe nói đây là chủ ý của Thanh Hàn.Tiêu Thanh Hàn, không hổ là Thiên Trạch quốc sư. Vật tinh mĩ như thế cũng có thể nghĩ ra.Tiêu Thanh hàn cũng ngồi xuống, nhìn về phía guồng nước. Không đợi hắn mở miệng. Minh Phong đặt mông ngồi bên cạnh, lớn tiếng kêu la, chỉ sợ người khác không biết.”Đây là Tiểu Nhược Nhược của chúng ta làm đấy, không tệ chứ!”Vân Tâm Nhược? Lê Hân cùng Vân Thiển Y sửng sốt, ánh mắt cùng nhìn về nàng.Người thì than thở, ngạc nhiên. Người thì nghi ngờ kèm theo ghen tỵ.Làm sao có thể, một người đàn bà bình thường như vậy, sao có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt vời thế này? Bọn họ không tin tưởng đâu.“Đây là thật đấy! Đúng là chủ ý của nàng” Tiêu Thanh Hàn gật đầu một cái, vuốt vuốt ly trà bằng sứ xanh trong tay.“Tiểu Nhược Nhược, tới ngồi đây.” Minh phong ngẩng đầu kêu Vân Tâm Nhược, nhìn lướt qua Vân Thiển Y, coi như nàng ta không tồn tại.Vân Tâm Nhược không khách khí ngồi xuống, dù sao ở phủ quốc sư cũng đã quen rồi.Chỉ để lại Vân Thiển Y, đi cũng không được, mà ngồi xuống thì không phải phép. Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó.“Vân cô nương cũng ngồi đi, ” Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, chu sa trước trán tựa như có thể nhỏ ra máu. Không người nào có thể thăm dò suy nghĩ hiện tại của hắn.Vân Thiển Y vui mừng. Nhẹ nhàng mà nhanh chóng đoan trang ngồi xuống. Mắt không ngừng nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, trong tròng mắt thâm tình một mảnh. Lê Hân khổ sở cười một tiếng. Lúc này, hắn còn trông cậy vào thứ gì?Vân Tâm Nhược bưng vò rượu lên, rót rượu vào chén, Minh Phong không khách khí nhấc ly, mặc kệ ai, ngửa đầu, uống cạn vào trong miệng.“Rượu ngon!” Hắn than thở.Lê Hân cũng cầm ly rượu lên, cũng đổ rượu vào trong miệng, thật ra thì lúc này hắn không biết rượu này có mùi vị gì cả. .Tiêu Thanh Hàn khẽ nhấp một cái, nhàn nhạt mùi rượu làm từ trúc dính vào đầu lưỡi. Hết sức hương thuần. Nhưng, hắn nhìn dịch rượu trong suốt, khẽ nhăn mày, thời gian ủ quá ngắn, hương Trúc còn chưa hoàn toàn ngấm vào rượu, đáng tiếc. . . . . .Vân Tâm Nhược nhìn vò rượu trên bàn, nháy mắt một cái, thoạt nhìn nó uống rất ngon, vì vậy, cũng rót cho mình một chén, mới vừa bưng lên, chuẩn bị uống thì giọng nam trong trẻo lạnh lùng giọng vang lên ở bên tai.“Rượu trúc rất mạnh, không thích hợp cho nữ nhân uống.”Tiêu Thanh Hàn nói xong, trực tiếp rót một ly trà để trước mặt Vân Tâm Nhược, thản nhiên nói: “Uống cái này.”Vân Tâm Nhược nâng chung trà lên nhẹ hớp một cái, nàng không hiểu trà, lại biết rà của Thanh Hàn quốc sư không phải cực phẩm thì cũng là trân phẩm.Trà vừa vào miệng, đầu tiên là nhàn nhạt đăng đắng, vào cổ xong từ từ chuyển thành ngọt. Không tệ, uống rất ngon.