Ánh lửa không ngừng nhảy lên, chiếu vào người thiếu nữ nằm ngủ trên đất, tạo cho nàng bảo phủ một tầng ánh sáng nhẹ, thiếu nữ mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, lông mi thon dài rũ xuống, tạo thành hai vệt đen trên khuôn mặt trắng noãn.Không lâu sau, nàng từ từ mở ánh mắt một cách năng nề, nửa ngày mới nhắm lại, sau đó lại mở ra, ánh lửa chiếu vào trên mặt, ấm áp, giống như ánh mặt trời. Nàng dùng sức ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, thần trí mông lung khôi phục được một nửa.Nàng lại nhìn xung quanh, chỗ này thật xa lạ, khắp nơi đều là đại thụ, ngay cả thứ nàng dựa sau lưng cũng là một gốc cây, đại khái vài trăm tuổi, nàng khẳng định, nơi này không phải là bãi săn, nhưng rốt cuộc là nơi nào đây?Nàng co thân thể, y phục đắp trên người từ trên thân rơi xuống, cảm giác trên tay mượt mà làm nàng cúi đầu nhìn. Nàng cầm y phục, vải may thượng hạng, trắng không tỳ vết, y phục này là của. . . . .“Đã tỉnh rồi sao?” giọng nam trong trẻo vang lên bên tai. Vân Tâm Nhược ngẩng đầu nhìn lên. Thấy Tiêu Thanh Hàn từ trong bóng tối đi ra, mặc dù trong đêm không trăng không sao, nhưng ánh mắt kia vẫn sáng tinh anh như cũ, tựa như sao trên trời, thanh nhã tuyệt trần.Rất nhanh, nàng nhớ lại cảnh trước khi hôn mê, thủy tinh châu. . . . . . gió lớn. . . . . . ánh sáng. . . . . .Nàng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn nam tử đang đứng, rốt cuộc thì bọn họ đang ở nơi nào?Tiêu Thanh Hàn ngồi xuống, ném một nhánh cây vào trong lửa, sau đó đưa một quả tử trong tay cho Vân Tâm Nhược, quả tử nho nhỏ, xanh biếc, ở giữa màu hồng, rất là đẹp mắt, Vân Tâm Nhược vươn tay, chậm rãi nhận lấy, đặt lên khóe miệng, cắn một cái, chua chua, ngọt ngọt, có vị giống quả mận quân.Ăn xong một quả, Tiêu Thanh Hàn lại cho nàng một quả nữa, nàng nhìn trong tay quả tử, không có ăn nó nữa, mà ngẩng đầu hỏi, “Chúng ta đang ở nơi nào đây?”“Hiện tại thì ta không biết” Tiêu Thanh Hàn khơi khơi đống củi trước mặt, khiến nó bốc cháy mạnh hơn một chút. Ngọn lửa vươn lên làm khuôn mặt hắn có chút mông lung, trầm tư nửa ngày, hắn mới nói: “Hạt châu kia dẫn chúng ta đến khu rừng này, ta đã tìm hiểu, khu rừng này rộng hơn mười dặm, cách Hoàng Thành rất xa.”“Ừ, thì ra là thế!” Vân Tâm Nhược gật đầu một cái, khuôn mặt thanh tú không một chút hốt hoảng.“Nàng sợ không?” Tiêu Thanh Hàn đột nhiên hỏi. Ngọn lửa trên đất vẫn lập lòe.Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Có ngươi ở đây, không sợ.” Lúc sau, nàng mới nghĩ đến mình đã nói cái gì? Cúi đầu xuống, khuôn mặt thanh tú bị ánh lửa rọi lên có chút đỏ tươi. .Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, trong tròng mắt thoáng qua một mảnh ánh sáng, ôn hòa uyển chuyển.Hắn đứng lên, vạt áo màu trắng, xẹt qua ngọn lửa, đi tới bên cạnh nàng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống. Một cỗ hương sen nhè nhẹ truyền vào hơi thở của nàng. Bên cạnh cũng có loại cảm giác ấm áp, lá cây lay động chầm chậm, cảnh tĩnh…..tâm an . . . . . .Hai người không nhúc nhích, mặc cho thời gian trôi qua . . . . .