Saved Font

Trước/23Sau

Viên Kẹo Trái Tim

Chương 2 - Phận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngày đầu tiên trên giảng đường thật chẳng có gì đặc biệt, ngoài cái tay không ngừng ghi ghi chép chép đầy cuốn vở. Giang nắn nắn tay phải, ê ẩm như bị kiến chích. Tưởng Hà Anh chỉ chọc dọa chơi, ai ngờ bà chằng tinh đó nói thật. Một buổi học mà học hết phân nửa quyển sách dày cộp, thầy giảng cứ giảng, sinh viên làm gì thì mặc sinh viên, đúng kiểu ‘thân mày, mày không lo, sau này mày ráng chịu.’

Có người ngồi nghịch điện thoại, có người thì ngủ, vài người túm năm tụm ba buôn chuyện làm quen… Lớp thì đông ngào ngạt người, cơ mà chắc chỉ tầm chưa đến hai chục cái đầu đang tập trung vào cố nuốt trôi những lời giảng khô khốc của thầy giáo. Thật sự thì Giang cũng muốn làm thân với mấy bạn con gái (hoặc con trai cũng được), nhưng nhìn bạn nào bạn nấy cũng có vẻ kiêu lắm, nó cũng chả giỏi ăn nói đâm ra tự ti, ngồi một góc mà học.

Thầm thấy may mắn vì có Diễm My làm bạn, vì không biết cách biểu đạt sự xúc động với My nên thi thoảng trong lớp nó cứ nhìn cô bạn đắm đuối.

Chắc chính Giang cũng ngây thơ chẳng nhận ra rằng, cứ mỗi lần nó cười ngu ngơ cười như vậy, My quả thực rất xấu hổ. Không phải tính cô hay ngại, đúng ra My còn được coi là một cô gái khá mạnh mẽ táo bạo, mà là vì lần đầu tiên cô thấy có cảm tình với một người con gái khác.

Kể từ sau cái ngày nhập học, hầu hết thời gian My luôn quanh quẩn bên cạnh Giang, từ lúc sáng vừa mở mắt cho đến tận khuya khi thấy mắt Giang đã díp thành một đường kẻ ngang. Cô cũng cực kỳ thích nghe Giang nói, mặc dù nó nói chẳng nhiều, âm thanh lại mang nhiều nốt trầm nên cực kỳ khó nghe. Bà của My nói rằng, giọng của người Hà Nội, âm tiết chuẩn, thanh thanh êm dịu và dễ nghe, chứ không nặng như tiếng những địa phương khác. My vẫn tin là như thế, cho tới khi gặp Giang.

Đôi lúc cô sẽ thừ người ra mà nghe Giang vẩy đàn guitar mà ngân nga một số câu hát rời rạc. Chất giọng trầm ấm không hề mang sắc thái nặng nề của tiếng địa phương, như một chất gây nghiện khiến cho My đã bị hớp hồn từ lúc nào không hay. Chỉ tới khi nào Giang gãi đầu mà gọi cô tới tiếng thứ ba rồi, cô mới giật mình, ngượng nghịu cười cho qua.

Từ trước tới nay, cô không hề chơi thân với một ai cả, lại càng chả bao giờ quấn lấy một người bạn cùng giới. Có chăng nhiều nhất cũng chỉ là cùng vài người bạn đi chơi, mua sắm rồi vài tiếng sau, ai về nhà người nấy. Còn với một người bạn mới quen hơn một tuần như Giang thì lại khác hẳn. Cả ngày trời, My tự giác quấn lấy Giang mà không cần để ý đến giờ giấc. Dù không thể hiểu nổi chính bản thân mình, nhưng cô chắc chắn rằng, chỉ khi bên cạnh Giang, cô mới thấy lòng mình nhẹ nhõm, mới thấy an toàn và cởi bỏ lớp vỏ cứng nhắc bên ngoài.

Có lẽ, do Giang là một cô gái đặc biệt chăng --- Đặc biệt một cách ngốc nghếch, đặc biệt một cách chân thật…

“Vào canteen ăn trưa nhé!”

My ngó sang khuôn mặt đơ đơ vì buồn ngủ của Giang, phì cười

“Đằng nào chiều cũng trực thư viện mà.”

Gương mặt Giang thực tế không quá nổi bật, nhưng lại mang một vẻ thu hút rất kỳ lạ. Đôi mắt một mí cùng con ngươi đầy trầm tư, nhìn nghiêng sẽ thấy hàng mi dày cùng sống mũi thẳng tắp. Nghe My nói, Giang giật mình gật gật đầu:

“Trường mình có nhà ăn nữa hả? Xịn thật.”

Hai đứa lượn qua ba dãy nhà mới đến được canteen. Dù cái canteen này đã được nhà trường cơi nới thêm diện tích để cho sinh viên được thoải mái hơn, nhưng lúc này nó vẫn chật cứng người.

My dặn Giang ngồi yên một chỗ để mình đi mua đồ ăn, Giang ngần ngại không đồng ý. Nó nghĩ là đông đúc như vậy để My chen vào đó, nhỡ đâu bị bẹp dí thì sao? Đôi co một lúc, My phải gằn giọng lên, Giang mới chịu ngồi yên. Cái giật thột của Giang khi thấy My giận, rồi vẻ mặt lo lo sờ sợ của nó làm cho cô buồn cười lắm, nhưng vẫn kìm lại và bước chân vào đám đông.

Ngồi một mình đợi My, Giang thấp thỏm không yên, muốn chạy vào ngó nghiêng, nhưng lại sợ đi rồi mất chỗ, My sẽ giận, mà đã giận thì ghê gớm chẳng khác Hà Anh đâu. Nó chống một tay lên cằm, tay kia gõ gõ lên mặt bàn, mắt nhíu nhíu nhìn vào đám đông. Và bất chợt, ánh mắt nó dừng lại ở một thân ảnh quen thuộc.

Chị tiểu thư kia sao lại ở đây nhỉ?

Cái chị xinh xinh mà ngày nhập học nó đụng phải, tiểu thư cao quý như vậy mà cũng tới chỗ này sao? Tò mò, Giang hơi nghến cổ lên để quan sát.

Ồ thì ra là chờ bạn trai!

Đứng một mình có một chút mà đã bị mấy đứa con trai xô vào xin làm quen. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, hình như chị ấy có vẻ khó chịu và muốn rời đi lắm rồi.

“XÊ HẾT RA!”

Tiếng gầm kinh thiên động địa của một anh con trai khiến mọi người xung quanh khựng lại, những ồn ào huyên náo dường như im bặt.

“Cảnh cáo chúng mày, đừng động vào bạn gái tao, không thì đừng trách!”

Nói rồi anh ta kéo chị xinh đẹp đi khỏi. Đám đông bị hù cho sợ khiếp vía. Rồi yên lặng được một lúc, mọi người bắt đầu bàn ra tán vào, mọi tiếng ồn ào huyên náo lại trở về nguyên trạng ban đầu.

“Con bé đó tưởng mình ghê gớm lắm ý. Chẳng qua có bố mẹ chống lưng.”

Một nữ sinh viên, chắc khóa trên ngồi gần ngay sát bàn của Giang khẽ bĩu môi. Giang không cố tình nghe, nhưng cuối cùng vẫn vô tình nghe được những lời bàn tán ác ý.

“Thật đó, nếu nhà nó không giàu, thì anh Khánh có mà theo nó chắc?”

Người khác chen vào.

“Tính tình thì chảnh chọe, hèn gì bạn bè chơi với nó toàn lợi dụng.”

Một cô gái lớn tiếng khiến xung quanh cũng ngoái lại xem náo nhiệt

“Con bé đó có chết chắc cũng chỉ bố mẹ nó thắp nhang.”

Đám người xung quanh rộ lên cười cợt hưởng ứng.

Giang khẽ nhíu mày, thật không ngờ người với người lại có thể nói ra những lời ác độc như thế. Nó nhìn theo hai bóng dáng người đã khuất ở góc xa, âm thầm thấy xót xa cho họ.

Cùng lúc đó, Diễm My cũng đặt hai hộp cơm xuống trước mặt làm Giang giật bắn cả mình.

“Làm gì mà giật nảy người lên như thế?”

My tròn xoe mắt trước thái độ gần như khiếp vía của Giang.

“A~~ Làm Giang hết cả hồn!”

“Ôi trời, xin lỗi cục cưng, ăn ngoan nào!”

Thấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của My, trong lòng Giang bỗng thấy xót xa vô cùng. Nó lấy một tờ giấy ăn ở trong cặp, khẽ thấm thấm lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của My.

My hơi khựng lại một chút, rồi cũng mỉm cười với Giang. Cô giả vờ cúi xuống mở hộp cơm đang nghi ngút khói, cố giấu đi gương mặt đang dần chuyển sang màu phiếm hồng của mình.

Tầm một giờ chiều, trường vắng hơn hẳn, cái cảnh nhộn nhạo ầm ĩ như lúc sáng và trưa dường như không còn nữa, mà thay vào là một sân trường bình yên đến lạ thường. Giang cũng không kịp nhìn ngắm nhiều, nó vội vàng cùng Diệu My mò mẫm đến thư viện. Đẩy cánh cửa màu xanh, Giang cất tiếng khe khẽ:

“Em đến trông phụ thư viện…”

Chưa nói hết câu, nó đã một phen hoảng vía, kéo tay My nắm thật chặt khiến cô bé kêu oai oái.

Nốt… nốt… ruồi!!! ---- Giang kinh hãi gào thét trong tâm tưởng.

“Nhìn tui có cần như gặp ma vậy không cha nội?”

Người phụ nữ đang bê trồng sách đặt lên bàn, thấy Giang như vậy bèn nhíu mày, hậm hực nói.

“Ơ… cô Hoa? Em chào cô ạ!”

My khẽ mỉm cười khi nhìn thấy giáo viên dạy guitar của mình. Nói rồi, cô huých nhẹ vào tay Giang đang hồn bay phách lạc mà đứng như trời trồng, ra hiệu khẽ.

Như được gõ một tiếng chuông đến “Coong coong” vào đỉnh đầu, Giang mới lượm được phần hồn về với thể xác. Nó ấp úng, hơi xấu hổ về thái độ của mình:

“A… Vâng… à… Em chào cô ạ…”

Sống lưng chợt thấy gai gai, không hiểu sao cứ gặp cô là nó sợ. Không phải nó ác cảm hay chê bai người xấu, mà là vì cô giáo luôn mang cho nó cái cảm giác bất an đến khó tả. Con bé Sen ở cùng xóm với nó, dù con bé ý xấu lắm, vừa gầy vừa đen nhem nhẻm, nhưng mà nó vẫn thích chơi, trong khi trẻ con trong xóm đứa nào đứa đấy cũng tẩy chay con bé. Mặc dù cô giáo không có ác ý gì với Giang cả, nhưng nó vẫn cảm thấy lo lo, cứ như kiểu cô sắp gây ra chuyện tày đình gì với nó ấy…

Mà biết đâu, trong tương lai lại đúng?

Bà Hoa tuy bực mình lắm khi thấy học trò ở lớp guitar khiến mình bị quê, nhưng cái thái độ ngố tàu của Giang cũng khiến bà phải phì cười.

“Sao cô lại làm ở đây ạ?”

Diễm My bước vào bên trong thư viện, ngồi xuống bên cạnh chồng sách đang để lộn xộn trên sàn

“Nhiều sách quá cô nhỉ…”

“Ờ thì ngoài dạy guitar cô còn trông coi thư viện ở đây nữa, cho vui ý mà.”

Bà Hoa nhún vai

“Sách cũ thì hầu hết là được ủng hộ, còn sách mới thì là do nhà trường bỏ tiền ra mua về cho các em tiện học tập ý mà. Sinh viên hay lui tới đây để ôn bài cùng nhau lắm.”

My “Ồ” lên một tiếng đầy thích thú, cô đưa tay bắt đầu xếp từng quyển sách một.

Bà Hoa nhìn Giang một lượt rồi lên tiếng:

“Thế hai đứa sẽ giúp cô phụ trách trông coi hả?”

Nghe vậy Giang giật mình, nó định bụng từ chối. Nhưng mà thôi, làm vậy thì ác quá, mà đã lỡ nhận lời thầy chủ nhiệm mất rồi. Dù hơi sợ khi ở cạnh cô giáo, nhưng nó vẫn gật đầu.

“Thật ra em đến phụ chung với Giang cho vui ý mà cô.”

My cười, cái má lúm đồng tiền trông cực kỳ đáng yêu

“Gặp cô ở đây quả thực không ngờ tới!”

Cô giáo nhướng cặp mắt kính, nói:

“Đương nhiên rồi, ba cô cũng không biết mà.”

Rồi bà quay sang Giang chép miệng:

“Thế ‘cu cậu’ đã bắt đầu làm việc được chưa?”

Nghe bà Hoa nhắc đến mình, Giang ngớ người vài giây sau mới lắp bắp đáp lời:

“Ơ… dạ rồi à… Với cả, em là con gái mà cô!!!”

“Tôi biết thừa rồi, làm gì mà quạu lên thế? Rồi, bê mấy chồng sách kia xếp lên giá số năm nhé hai đứa, phân ra từng loại môn học đấy.”

“Vâng ạ!”

My thì có vẻ hào hứng ra mặt. Còn Giang, nó ỉu xìu như bim bim để lâu ngày. Nhưng một vài phút sau khi đã đứng bên những giá sách cao ngất và thoang thoảng mùi sách mới, nó mới cảm thấy chôn chân ở đây thực sự không đến nỗi nhàm chán. Thậm chí, ngoài những sách giáo khoa, tài liệu phục vụ cho việc học tập, thì còn cơ số là sách ngoại văn, truyện tiểu thuyết và manga… Thế là sau một vài phút ngẩn tò te, Giang bắt đầu tìm thấy niềm vui của việc đọc chùa những cuốn sách hay mà chưa bao giờ có dịp chạm vào.

Vậy là nó xắn tay áo, cùng lúi húi phân chia sách ra từng ngăn cùng với cô bạn đáng yêu.

Biệt thự Hồ Tây....

Chiếc xe Toyota 86 màu đen bóng bẩy dừng bánh trước một tòa biệt thự to đùng phong cách Tây Âu. Người con trai cầm lái nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho cô gái ngồi kế bên.

Thanh Thảo bước xuống xe, lặng lẽ nhìn người con trai đang nở nụ cười thật tươi trước mặt. Cô chậm rãi nói:

“Anh Khánh nè, em biết và hiểu tình cảm anh dành cho em như thế nào…”

Đôi môi xinh xinh màu anh đào dừng lại, ngước cặp mắt đen láy to tròn dò nhìn phản ứng của đối phương, cô thở dài nói tiếp:

“Nhưng em chưa bao giờ nói yêu anh, càng không phải bạn gái của anh.”

Người con trai tên Khánh với vóc người vạm vỡ khẽ nhíu đôi lông mày rậm, ánh mắt nghiêm nghị cùng cái mím môi khe khẽ đang chứng tỏ một điều rằng, anh ta không hề hài lòng trước câu nói của cô.

“Thảo, anh sẽ luôn đợi em!”

“Em xin lỗi.”

Thanh Thảo cười buồn rượi

“Thôi anh về đi, em vào nhà nhé!”

Nói rồi cô quay gót bước đi, nhưng chưa bước được một bước đã bị lực mạnh mẽ kéo lại, rồi Khánh đưa tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô.

Thanh Thảo quay đầu lại phía sau, muốn phản kháng nhưng đã không kịp nữa. Khánh đặt một nụ hôn khẽ khàng lên môi cô.

“Anh yêu em!”

Thảo không hề nhìn vào đôi mắt nồng nàn đầy yêu thương của Khánh, cô đẩy anh ra và quay lưng bước vào nhà. Người con trai buồn rầu mà thở hắt một hơi, đợi cho cô đã vào hẳn sau cánh cửa gỗ, anh mới mở cửa ô tô, cho sẽ chạy đi.

Thanh Thảo khép cửa phòng mình lại, thở dài ngao ngán. Nhẹ quẹt quẹt đôi môi như chả muốn níu giữ nụ hôn chớp nhoáng ban nãy, cô lẩm bẩm câu thơ:

“Tình yêu nào mới dành cho em… Dấu yêu nào mới thực sự là của em…”

Ba năm cứ thế trôi qua, Khánh vẫn theo đuổi, yêu cô chân thành đắm say hơn bất kỳ những chàng trai đã và đang tán tỉnh cô. Nhưng sao một chút cảm giác, một chút rung động, cô cũng chẳng có lấy một lần?

Thảo đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Người ta nói, cô có tất cả mọi thứ! Ba mẹ yêu thương, gia đình khá giả, không phải nói là giàu có. Anh trai thành đạt, cô thì cũng xinh đẹp, giỏi giang. Đến ngay cả Khánh, người mà cả nhà đã ngầm thừa nhận là con rể trong tương lai, cũng tài giỏi, chẳng khác gì người cha giám đốc một ngân hàng lớn có tiếng tại Việt Nam.

Tất cả…

Nhưng sao lòng cô vẫn trống rỗng, hụt hẫng và cô đơn quá! Bạn bè, cô không có nổi một người thật lòng, để có thể mượn bờ vai mỗi khi mệt mỏi, để tâm sự mỗi khi buồn… Họ chơi với cô, chỉ vì một chữ: Tiền.

Cô biết chứ, cô đủ lớn, đủ thông minh để hiểu người xung quanh cô đang bàn tán gì về mình. Nhưng cô không phản kháng, cô thực tế không thể. Làm sao có thể nói lại được với người đời lắm kẻ khoa chân múa mép đây?

Cho nên tốt hơn vẫn là im lặng.

“Chỉ một tình yêu thực sự, mới không dùng tiền mua được…”

Cô cười nhẹ, nụ cười buồn như dáng chiều dần buông.

Một cánh hoa đỏ thắm khẽ thả mình nương theo gió mà bay vào không trung…

Tất cả dường như tan vào một chữ - ‘Phận’.

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc