Saved Font

Trước/159Sau

Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 86

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mỏi mệt lan truyền khắp thân thể từ chân lên đến đỉnh đầu, khẽ xoay trở người, ta cảm giác chính mình tựa như phế vật. Cái gì mà thề son sắt sẽ không rời khỏi, cái gì mà tự cho vĩ đại dùng tánh mạng để bảo hộ nàng, nhưng sự thật, ta chỉ là một tên rối gỗ chờ chết. Không hiểu vì sao mọi việc lại trở thành như vậy, điều này chắc chắn không phải cái ta muốn, cũng chẳng phải của Tấn Ngưng.

Chính là, ta thì có thể làm gì chứ?

Chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, một gia đinh đã vội vàng chạy đến trước mặt ta, khom người nói: "Quận mã gia, ở cổng có một nữ tử nói nàng có việc gấp tìm ngài."

"Nữ tử?" Ta sửng sốt, "... Tìm ta?" Vào lúc đêm khuya thế này.

"Nô tài cũng đã nói với nàng rằng trễ như vậy, mời nàng sáng mai lại đến, nhưng nàng không ứng, nói là có việc gấp..." Gia đinh kia giải thích.

"Dẫn ta đi gặp nàng." Ta nói, sau đó cùng hắn vội vàng hướng cửa đi đến.

Hôm nay nhất định là ngày không được tắm.

Vừa tới cửa, đã thấy một nữ tử dáng hơi gầy, ngũ quan thanh tú đứng tựa bên cột cửa, nhìn thấy ta, nàng liền vội vã chạy lại gần.

"Ngươi là..." Không chờ ta nói hết, nàng quỳ rạp xuống trước mặt ta, nghẹn ngào nói: "Đại nhân, van ngài cứu lão nương ta, cứu lão nương ta..."

"Đừng quỳ đừng quỳ." Ta vội nâng nàng dậy, "Có chuyện gì hảo hảo nói, đừng quỳ." Lúc này ta mới nhìn rõ khuôn mặt nàng, rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu. Đúng rồi, đây không phải là vị kiền nữ nhi* của lão nhân gia mà hôm nay ta vốn định đi bái phỏng sao.

( Lão nương: mẹ nuôi; Kiền nữ nhi: con gái nuôi)

"Bệnh của ngươi tốt chưa?" Ta hỏi, nhìn nàng đã không còn yếu ớt như lần đầu gặp, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ tiều tụy.

"Đại nhân..." Nàng cầm cánh tay ta, vừa khóc vừa nói, "Đa tạ ngài đã cứu ta, đại ân đại đức của ngài ta không cách nào báo, chính là... Chính là nương ta, nàng..."

"Lão nhân gia làm sao?" Lòng ta bỗng chốc khẩn trương hơn, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Nàng nghẹn ngào nói: "Lão nương không biết làm sao, xế chiều hôm nay đột nhiên ngã bệnh, kêu cũng không nên lời, thân thể nhiệt gay gắt..." Ta cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng, chẳng nói thêm một lời vô nghĩa, ngay tức thì mời nàng dẫn ta đi gặp lão nhân gia.

"Quận mã gia! Hơn nửa đêm ngài đi đâu a?" Phía sau gia đinh vội hô.

"Ta... Ta sẽ mau trở về!" Không quay đầu lại, ta theo con gái nuôi của lão nhân gia vội vàng bước đi.

Có nhiều thứ ta vô pháp vãn hồi, nhưng có nhiều thứ, còn có thể giúp một phần lực.

Bước vào căn nhà nhỏ rúc trong góc tối kinh thành phồn thịnh, ta thấy cây quải trượng lần trước, cái cây đã giúp lão nhân gia đi được từng bước cẩn thận qua cổng quận mã phủ. Còn nàng lúc này lại nằm trên giường, khuôn mặt đỏ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập. Lần thứ hai bước vào căn phòng này, người nằm trên giường giờ đây lại thay đổi, chẳng lẽ đây là luân hồi tàn nhẫn sao.

"Lão nhân gia? ...Lão nhân gia?" Ta vội đến gần, ngồi bên giường hô.

Không có bất kỳ phản ứng.

Con gái nuôi Lão nhân gia ở cạnh bên khẩn cầu: "Đại nhân, ngài cứu lão nương ta..."

Ta giơ tay, ý bảo nàng hãy đợi một chút, đừng nên sốt ruột. Rồi cúi đầu vươn tay đặt lên cổ tay nàng, mạch đập rối loạn, phi thường mỏng manh. Lão nhân gia khuôn mặt đỏ hồng, thường xuyên cau mày, đối với ngoại giới thì hoàn toàn không có phản ứng. Nhớ lại trước kia ta từng thấy sư phụ trị liệu cho một bệnh nhân có bệnh trạng tương tự vậy, người đó cũng là một lão nhân, lúc ấy sư phụ đã dùng châm cứu đem bệnh tình tạm thời ổn định, tuy rằng không đảm bảo có thể giúp người bệnh khôi phục, nhưng có thể kéo dài thời gian trị liệu. Ta nhất thời tức giận dậm mạnh chân một cái, quá vội xuất môn, đến nỗi chẳng chuẩn bị được gì, nói gì đến châm cứu. Giờ thì tuyệt đối chẳng có khả năng quay trở về lấy, ta gãi gãi đầu, cố vớ vét mọi thứ trong lòng mong tìm ra biện pháp.

Cuối cùng hạ một quyết định, quay sang người cạnh bên nói: "Ngươi có châm may quần áo không?"

Nàng sửng sốt, sau đó nói: "Có thì có..."

"Mau đem tới, cần dùng gấp." Ta vội thúc giục.

"...Vâng." Nàng tựa hồ bị khẩu khí của ta hù sợ, vẻ mặt sợ hãi vội xoay người đi tìm châm may quần áo kia.

Nắm bàn tay nóng bỏng không ngừng run rẩy của lão nhân gia, ta hít sâu vài hơi —— Thành Nhược Hề, ngươi cần trấn định, nhất định phải trấn định.

Rất nhanh sau, mấy chiếc châm bình thường vẫn may quần áo đã được đặt trên lòng bàn tay, sau khi vội vàng hơ châm qua lửa nóng, ta quay đầu hỏi con gái nuôi lão nhân gia: "...Ngươi tên là gì?"

"Ta... ?" Nàng sửng sốt, lập tức đáp: "Ta, ta gọi là Phùng Uyển."

"Phùng cô nương, ngươi trước tiên đi tìm đại phu." Ta vừa nói, vừa xuất ngân lượng từ trong lòng ngực ra đưa cho nàng, "Để bọn họ lập tức đến đây, lập tức, một khắc cũng không chậm trễ." Nói rồi liền quay đầu, cầm lấy châm kia tiến đến bên giường.

Lại hít một hơi thật sâu, ta dùng tay trái lần tìm trên cơ thể lão nhân mấy nơi huyệt vị, bởi trong tay không phải loại châm chuyên dụng, cần phải cẩn thận gấp bội, không được phép cắm quá sâu. Ta cắn răng đưa một cây châm cẩn thận đâm vào, sau mỗi lần cắm châm vào hảo, ta đều quay đầu tinh tế nhìn nét mặt lão nhân gia, đợi đến khi toàn bộ châm đều đã cắm xuống huyệt vị, phát hiện sắc hồng trên mặt lão nhân gia đã dần cởi bỏ, ta nhẹ thở một hơi, không còn căng thẳng như vừa nãy nữa. Lại xem một chút mạch nàng, quả nhiên là đã ổn định hơn rất nhiều.

May mà hữu hiệu.

Cảm giác trong miệng như có vị tanh, ta chợt phát hiện bởi do lực cắn răng quá lớn, miệng ta đã chảy ra máu. Cả thân người cũng như không còn khí lực, ta lảo đảo, trượt theo vách tường rơi xuống nền nhà. Cảm thấy thân mình đã ướt đẫm mồ hôi, ta hít thở thật sâu, muốn an định lại tim mình đang mãnh liệt đập. Ta biết, vừa rồi chỉ cần một chút sai lầm, ta cùng người nằm trên giường kia đã âm dương xa cách.

Không biết qua bao lâu, rốt cục có một lão đầu đẩy cửa bước vào, hắn đứng bên cửa nhìn ta.

"Người bệnh ở đây." Ta nói, chỉ lên trên giường.

Lão nhân kia vẫn hồ nghi nhìn ta chằm chằm, khiến ta tức giận thúc giục: "Đi a!" Lúc này hắn mới bước hướng vào trong phòng.

"Đại nhân..." Phùng cô nương cũng đi theo sát phía sau, nàng nhìn ta, thoáng chốc sửng sờ.

"Lão nhân gia không có việc gì." Ta an ủi.

Phùng cô nương lại hỏi: "Đại nhân ngài... Ngài làm sao vậy?"

"Ân?" Ta nhíu mày.

"Ngài như thế nào lại... Khóc?" Nàng nói.

Ta ngay tức thì đưa tay lau mặt, chẳng biết từ lúc nào trên hai má ta đã tràn đầy nước mắt. Cuống quít lau lau, ta cảm thấy mình không thể tiếp tục lưu lại nữa, liền đối nàng nói: "Đừng gọi ta đại nhân, gọi ta A Thành là được, đại phu sẽ chữa khỏi cho lão nương ngươi, đừng lo lắng, ta... ta đi trước, có chuyện gì cứ tới tìm ta!" Nói rồi không đợi nàng mở miệng, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.

Bước qua đường phố tối đen như mực, trong lòng dường như trống rỗng, giống như vốn có rất nhiều thứ chứa ở trong tâm, giờ phút này bỗng chốc tất cả đều bị vét sạch. Ta rất muốn quên đi cảm giác này, nhưng lại hoàn toàn bất lực, không chỉ có tâm, thậm chí cả người cũng như khô kiệt.

Đi qua một khúc ngoặt, ta đã không còn nín nhịn được nữa, buông thân mình ngồi xổm xuống.

Cảm thấy nước mắt đã chảy đầm đìa, tựa như một túi nước bị xé rác, nước trong đó chỉ biết không ngừng chảy ra, một khắc cũng không dừng lại. Ta đã nắm sinh mệnh của một con người trong lòng bàn tay, chỉ cần một chút sai xót, nàng sẽ vĩnh viễn xa rời thế giới. Toàn thân ta lúc đó dường như mất hết đi mọi xúc cảm, chỉ đến khi hết thảy đã xong xuôi, mới phát giác có gì đó đang ép mình đến không thở được. Có lẽ chính là loại cảm giác mình là kẻ quyết định, vạn nhất chỉ cần bước sai, hết thảy đều không thể vãn hồi. Nhưng ta không thể không quyết định, không cách nào lùi lại phía sau, cũng không thể trốn tránh, bởi vì ta biết đó là điều không thể.

Tại sao không một ai nói cho ta biết, hay chỉ một câu gợi ý mà thôi, ta nên làm thế nào, làm thế nào để khiến Tấn Ngưng không còn thương tổn?

Không biết qua bao lâu, vang lên trong đêm thanh âm của người gõ mõ, vậy là đã đến canh ba. Ta đứng dậy, thất tha thất thểu bước trở về quận mã phủ.

Vào quận mã phủ, ta tùy tiện tắm qua một chút, trong lòng giờ chỉ duy nhất nghĩ đến việc mau mau lên giường ngủ ngon. Đang định thẫn thờ trở về thư phòng, vừa mở cửa lại chợt phát giác có thân ảnh ngồi bên mép bàn.

Ta tiến đến gần, nhìn thấy Tấn Ngưng: "Ngưng nhi?"

Lòng run lên, nàng vẫn chưa ngủ?

"Ngươi không ở thư phòng." Tấn Ngưng không nhìn về phía ta, chỉ mở miệng nhỏ giọng nói, ngữ khí bình thản. Ta sửng sốt, Tấn Ngưng càng như vậy càng khiến cho ta đau lòng.

"Ta... Ta vừa ra ngoài một chút." Ta ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn nàng, xoa lên bàn tay nàng, bàn tay lạnh lẽo đến làm ta hoảng sợ, "Ngươi ngồi đây bao lâu rồi? Ngươi..." Lúc này mới thấy nàng mặc chỉ duy nhất một mỏng y đơn độc, ta thở dài, đi lấy ngoại bào phủ lên người nàng.

Tấn Ngưng lại nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ rằng ngươi đi rồi." Vẫn chẳng hề nhìn về phía ta.

Ta nắm chặt tay nàng: "Ta sẽ không đi." Ít nhất trong một năm này.

Nàng giãy thoát ra khỏi tay ta, không cho ta nắm.

Trong lòng lại truyền đến cảm giác xót xa, vừa rồi rõ ràng nước mắt như đã chảy hết, vì sao giờ lại ngập tràn vành mắt ta.Thừa dịp trong bóng đêm Tấn Ngưng thấy không rõ, ta vội lau khô nước mắt, nén lại thanh âm nghẹn ngào trong yết hầu, tận lực làm cho âm điệu vững vàng: "Ngưng nhi, mau ngủ đi, cũng canh ba rồi, ta... Ta cũng đi ngủ." Rồi cảm thấy trong một khắc này chính mình cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ta vội trấn định tâm mình, cuống quít đứng dậy, đi nhanh tới bức sơn thủy trên tường, chạy trốn qua thư phòng.

Ta tại sao lại khóc, biết rõ Tấn Ngưng thế này toàn bộ bởi nàng yêu ta, nhưng trong khoảng khắc nàng giãy khỏi tay ta, lòng vẫn không nhịn được đau đớn.

Lau khô nước mắt, chỉ hy vọng cái gì cũng không còn, ta tới bên giường, cởi ra ngoại bào rồi nằm lên giường phủ kín.

Chợt từ phía sau truyền đến một ít thanh âm.

Ta xoay người nhìn, không biết từ khi nào Tấn Ngưng đã đứng sau lưng. Khuôn mặt mỏng manh của nàng dưới ánh nến càng lộ ra vẻ tiều tuỵ, ta sửng sốt, không biết nên phản ứng gì. Tấn Ngưng nhìn ta, còn ta không thấy rõ được biểu tình trên mặt của nàng, chỉ biết nàng vẫn giận ta, nên không dám có bất kỳ động tác, nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngưng nhi, làm sao vậy?"

Tấn Ngưng chậm rãi đến gần, ta nhìn thấy trên mặt nàng ngấn lệ, không chờ ta mở miệng, nàng đến sát gần, chìa hai tay ôm quanh eo nhỏ, đầu chôn trên hõm vai ta.

Mọi ủy khuất, buồn bực nãy giờ đều tiêu tán hết, ta thở dài, vòng tay ôm lại Tấn Ngưng.

"Ngươi không ở thư phòng... Ta nghĩ rằng ngươi đi rồi." Nàng rầu rĩ nói, lập lại lần nữa những lời nói bên phòng ngủ, cảm giác nước mắt của nàng giờ đang thấm ướt vai áo, "...Ta nghĩ rằng, ngươi không quan tâm ta."

Trong lòng chợt hung hăng kéo, Tấn Ngưng như vậy khiến lòng thật đau, nàng biến bản thân mình trở thành món đồ, để ta có thể tùy tay sủng được trong ngực, hay có thể "không cần" lại bỏ đi. Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngưng nhi, ngươi không nên nói như vậy, ngươi không của bất luận kẻ nào, ngươi là chính ngươi." Lại cảm thấy thân mình nàng bỗng chốc cứng đờ, ta vừa định mở miệng lần nữa, trên cổ đã bất chợt nóng lên, ý thức được là đôi môi ấm áp của Tấn Ngưng đang hạ xuống, vụng về, vội vàng hôn lên cổ ta: ."... Ngưng nhi?" Ta có chút không biết làm sao, muốn tránh thoát khỏi, nhưng hai tay nàng đã nắm chặt vạt áo, không cho ta lui về phía sau nửa bước.

"Ngưng, Ngưng nhi?" Ta nghiêng cổ tránh, nhưng Tấn Ngưng lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên môi ta. Nàng thực dùng sức, môi với môi đột nhiên va chạm khiến ta đau đớn, vừa định há miệng hỏi, lưỡi của nàng lại cuống quít trượt vào, ướt át, mịn màng, xúc cảm như vậy khiến ta nhất thời hoảng hốt. Không biết nên hay không nên đáp lại, Tấn Ngưng như vậy nhường ta có chút sợ hãi. Ý thức được thân thể mình đang dần nóng lên, thừa lúc không bị nàng nắm chặt, ta gượng ép nghiêng đầu, tránh thoát khỏi nụ hôn của nàng, tiếp theo dùng sức cầm lấy cổ tay, đem thân mình gầy yếu của nàng ôm chặt lại, không cho nàng lộn xộn. Má dán lên má, thân thể Tấn Ngưng như đang run lên, miệng thở phì phò, nàng giờ đây tựa như một tiểu mèo hoang đang dần tỉnh táo.

Thật lâu sau, Tấn Ngưng đột nhiên mở miệng: "Ngươi thật sự... Không quan tâm ta sao?"

"Ngưng nhi, ngươi..." Nàng không chờ ta nói hết, lại hỏi: "Ngươi không thương ta?"

"Người ta yêu nhất là ngươi, Ngưng nhi." Ta vội nói, ôm chặt nàng vào lòng.

Thân mình Tấn Ngưng mạnh cương lên, nàng nhẹ hỏi: "Vậy vì sao phải né tránh ta?"

Điều này ta làm sao có thể trả lời.

Thấy ta không nói lời nào, nàng cương người giãy khỏi ngực ta, khi ta còn chưa kịp phản ứng, nàng lại dùng lực dắt lấy thắt lưng, mù quáng mà xé rách vạt áo ta. Chưa bao giờ từng thấy Tấn Ngưng như vậy, ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nàng càng thêm dùng sức xả từng món trên người ta ra, đến khi chỉ còn chiếc một áo đơn, ta lảo đảo, nghiêng người ngã lên trên giường, Tấn Ngưng cũng theo sát, cúi người đặt trên người ta.

"Ngưng nhi, chờ, chờ một chút..." Ta dùng khửu tay chống đỡ mình dậy, cố gắng lạp hảo y phục đã bị Tấn Ngưng cởi hơn một nửa, Tấn Ngưng lại dùng sức tách tay ta ra. Ta vươn tay ngăn cấm động tác nàng, nhưng bởi sợ làm nàng đau đớn, không dám dùng lực. Tấn Ngưng như thế này, thật sự để ta không biết nên làm thế nào. Giằng co một hồi, đột nhiên nàng dừng động tác, cúi người hướng về phía ta, tóc đen dài từng lọn từng lọn rủ xuống vuốt ve trên mặt. Ta không nhìn rõ mặt nàng, nhưng ngửi được mùi hương thơm ngát tràn ngập xung quanh, bao phủ đến từng ngóc ngách tựa như mê dược, để lòng đang bị kìm hãm chợt yên lặng lại. Một lúc sau, nàng mở miệng, sâu kín hỏi: "Chờ cái gì... Nhược Hề, chúng ta còn phải chờ cái gì?"

Chờ một năm sau, ta rời khỏi ngươi.

Tấn Ngưng chậm rãi phủ thân thể xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi trái của ta, cảm nhận lưỡi nàng ôn nhu lướt qua tiểu vết sẹo, nhiệt khí trong từng làn hơi phả ra, khiến cơ thể của ta lại rung động, không còn chút khí lực nào đẩy thoát khỏi nàng. Tấn Ngưng tinh tế, tỉ mỉ hôn lên mặt ta, từ lông mi, mắt, chóp mũi, hai má, rồi đến khóe miệng. Cuối cùng, chỉnh lại thân thể đang nằm trên ta, nàng dán chặt hơn, tiến gần sát bên tai ta ôn nhu nói: "Nhược Hề, sau lần trước, ngươi chưa từng chạm vào ta như vậy... Có phải từ khi đó, ngươi đã sớm tính toán tốt hết thảy phải không?"

Ta nén lại cơn tức giận đang bùng lên trong thân thể, thanh âm run lên: "Tính toán tốt... Cái gì?"

"Ngươi muốn cho ta vì ai thủ thân như ngọc? ... Ân?" Thanh âm của nàng mềm mại, nhưng chỉ một chữ "Ân" từ trong cổ họng từ từ trượt ra, lại khiến toàn thân ta run rẩy. Không chờ ta trả lời, nàng khẽ cắn chặt vành tai ta, hơi thở ấm áp phả vào khiến toàn thân ta ngứa ngáy, thanh âm như mơ hồ, "Trả lời ta, Nhược Hề... Không vì ngươi, vì ai?"

Không vì ta, vì ai.

Một câu hỏi mà khiến ta không cách nào mở miệng nói, trong não một mảnh hỗn độn, còn thân thể cảm thụ từng luồng nhiệt lượng từ người Tấn Ngưng truyền đến, và nơi kia mềm mại như dán chặt lấy cơ thể ta. Tấn Ngưng tựa hồ ý thức được ta không cách nào trả lời, nàng lại nhẹ nhàng liếm tai ta, như trò đùa dai, cố ý trêu trọc dục vọng bị kìm hãm sâu trong lòng, ôn nhu bên tai ta hỏi: "Ân? ... Vì vị tướng quân kia? Phải không?"

Từ lỗ tai truyền đến từng mảnh ướt át khiến ta như không thể áp chế được chính mình, đè nén xúc động trong lòng, ta lắc đầu, thanh âm vẫn là run rẩy, mặc kệ chính mình sẽ nói ra suy nghĩ chân thật: "... Không phải."

"Vậy vì ai?" Tấn Ngưng lại nhẹ giọng hỏi.

Ta mím chặt môi, không dám mở miệng nói bất luận điều gì.

Tấn Ngưng cũng không nhắc lại vấn đề kia nữa, nàng hôn gương mặt ta, hai tay từ hai bên cơ thể trơn nhập vào phía sau lưng, ôm chặt ta lại, rồi tiếp tục tiến đến bên tai, dùng thanh âm trầm thấp mị hoặc: "Ta yêu ngươi, Nhược Hề."

Tâm lại hung hăng run rẩy, chỉ cảm thấy lệ lần thứ hai lại tuôn rơi, từ trên khóe mắt theo khuôn mặt trợt xuống đến tai. Tấn Ngưng cũng cảm thấy được, nàng tinh tế hôn hôn nước mắt, thở dài thật sâu, ôn nhu nói tiếp: "Khi ngươi nói với ta nhưng lời như vậy... Lại không biết rằng khi đó ta đã sớm nguyện ý, hết thảy đều vì ngươi?"

Sớm nguyện ý, hết thảy đều vì ta.

Chẳng còn cách nào đè nén nữa, hai tay ôm sát Tấn Ngưng, ta giống như đêm đó, xoay người đem nàng áp dưới thân thể. Đặt thân nằm trên người nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, lúc này nói điều gì cũng chỉ dư thừa. Mọi vật thoáng chốc chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của ta cùng Tấn Ngưng quấn quanh một chỗ. Bỗng nhiên, Tấn Ngưng ôm chầm cổ ta, ngẩng đầu hôn hôn lên cằm, rồi lại trở xuống giường ôn nhu nhìn ta. Ánh mắt kia như nước nhường dây cung cuối cùng trong lòng ta nháy mắt cũng bị chặt đứt, phủ thân thể xuống, thật sâu hôn người ta yêu nhất này. Lần này, ngay cả hai mắt Tấn Ngưng lệ cũng tuôn chảy, ta vừa hôn lên nước mắt nàng, vừa một bên đưa tay cởi bỏ vạt áo nàng ra. Tấn Ngưng thở hổn hển, hai tay ôm sát cổ ta. Khi ta giúp nàng cởi áo, nương theo động tác nàng cũng ngồi thẳng dậy, sau khi vội vàng bỏ đi quần áo, bên trong nàng chỉ còn duy nhất cái yếm tơ lụa. Tấn Ngưng đưa hai cánh tay trắng nõn nhẵn mịn ôm chặt lấy ta, bên tai thở dốc, nhẹ giọng nói: "Nhược Hề, áo của ngươi..." Nói rồi liền muốn đưa tay giúp ta giải khai y phục. Cũng theo động tác của nàng, ta loạn xạ đem áo ngoài của mình dỡ bỏ, bên trong ta vốn không mặc yếm, chỉ có một băng vải trắng quấn quít bao lấy ngực.

Tấn Ngưng lại thở dài thật sâu, sau đó dùng hết khí lực ôm chặt ta, cánh tay nhẵn mịn vây quanh eo, không ngừng nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ lên cổ, da thịt vuốt ve, khiến cho ta thiếu chút nữa ngạt thở. Dán chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, ta lại lần nữa đè nàng xuống giường. Dùng sức hôn lên môi, còn tay cuống quít chui vào bên trong yếm lụa, lướt qua eo nhỏ, vuốt ve ngực nàng đầy đặn mềm mại, quận chúa theo từng động tác của ta ưm lên một tiếng, không còn suy nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ, ta chỉ cố gắng hít lấy thật nhiều hương thơm mê luyến trên người Tấn Ngưng, cảm thụ thân thể ấm áp mềm mại của người dưới ta, vừa dồn dập hôn lên cổ nàng, vừa tinh tế cắn cắn. Tấn Ngưng ở dưới thân ta không ngừng thở dốc, cánh tay nắm chặt lấy người, nhường hai thân thể run rẩy thiếp cùng một chỗ.

Cái gì thủ thân như ngọc, cái gì tướng quân, tất cả đều là vô nghĩa. Cái gì kiên cường, cái gì một năm sau, giờ phút này, Tấn Ngưng là của ta, ai cũng không cho cướp đi.

Sau đó, lòng ta càng liều lĩnh, kêu gào đến khàn cả giọng.

Cuối cùng, Tấn Ngưng cũng cởi bỏ mảnh vải trên người ta xuống, mà ta cũng cởi xuống trở vật cuối cùng trên người của nàng, giờ phút này mới hiểu được thế nào là cảm giác thế gian chỉ có hai người. Ta trợt xuống hạ thân, hôn lên trước ngực nàng mềm mại, tựa như nhi đồng đói khát không thôi bú mút trên thân thể nàng. Cảm nhận người Tấn Ngưng không ngừng run rẩy, nghe được từ miệng nàng phát ra thanh thanh thở gấp, cảm giác trống rỗng vô lực trong lòng ta như đã hoàn toàn tiêu thất, cuối cùng ta đã tìm được, tìm được người có thể khiến cho lòng ta viên mãn.

Thân thể không tự chủ được tiếp tục hạ thấp hơn, nhẹ nhàng căng hai chân nhỏ của nàng, tìm tới nơi ấm áp, ướt át đó. Ngửi hơi thở mê người từ nơi ấy, ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn lên giữa chân Tấn Ngưng, thân thể nàng lập tức mạnh run lên một cái, khẽ đè áp lại hai chân nàng, để không cho nàng có thể vặn vẹo, tiếp tục tiến sát lại, lè lưỡi trêu trọc lên nơi đó hơn. Tấn Ngưng thở hào hển, hai tay nàng vừa vội vàng tìm kiếm mặt ta, vừa kêu: "Nhược Hề, ôm ta..." Ta nghe xong, tay phải như trước lưu ở chỗ đó, vươn người trở lại bên người nàng. Vừa tới gần sát, Tấn Ngưng đã nắm lấy mặt của ta muốn hôn lên môi, ta vội nói: "Không được, ta vừa mới..." Nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý, ôm thật chặt say đắm hôn ta.

Ngón tay tiếp tục ôn nhu quờ lên chỗ kín của nàng, Tấn Ngưng ưm một tiếng, mày nhíu lại, gắt gao đem thân thể của mình sát lại gần ta, miệng bên tai ta thở dồn dập. Cảm giác trên ngón tay càng ngày càng ướt át, ta nghiêng đầu tinh tế hôn cổ của nàng. Không dám tiến vào, chỉ ở bên ngoài mềm nhẹ vuốt ve, người dưới thân theo động tác của ta run rẩy hơn, giãy dụa, thở hào hển, giống như một con Tiểu miêu đang muốn tránh thoát khỏi lòng người ra ngoài. Thân thể ta cùng Tấn Ngưng càng ngày càng nóng, dồn dập ma sát lẫn nhau, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, trong bóng đêm quên đi thân mình. Đột nhiên, Tấn Ngưng cắn bả vai ta, cùng một tiếng nức nở mơ hồ, tiếng thở dốc của nàng đột nhiên ngừng lại, kéo ta ôm đến sít sao, thân thể nàng cứng ngắc thoáng chút run rẩy, ta vội ôm sát nàng hơn, chịu đựng đau đớn trên vai, cảm thụ nàng giờ phút này vì ta yêu kiều nở rộ. Thật lâu sau, miệng nàng rốt cục buông ra, thân mình cũng thả lỏng hơn, tiếng thở dốc tái khởi, so với vừa nãy ôn hòa hơn rất nhiều. Ta ôm chặt nàng, hôn từng giọt mồ hôi không biết từ khi nào đã che kín trên da thịt non mềm.

"... Nhược Hề?" Nàng yếu ớt kêu một tiếng, ta ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhè nhẹ thở hổn hển, cảm thụ lấy âu yếm của ta, qua hồi lâu, nàng nâng mặt ta lên, thở nhẹ nói: "Nhược Hề... Ta nói rồi, ta nguyện ý..."

Ta sửng sốt, hiểu rõ nàng muốn chỉ điều gì, nhưng chẳng hề để ý, chỉ ôm nàng, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Ta yêu ngươi, Ngưng nhi."

Nàng nghe xong, gắt gao ôm ta, hai má dán chặt vào cổ, không nói thêm gì.

Lẳng lặng cảm thụ nhịp tim của nàng, cảm thấy chúng ta lúc này trừ bỏ yêu, còn có thêm một loại cảm tình, đó chính là khổ đau chôn kín. Giờ phút này ta cùng Tấn Ngưng, tựa như hai người ôm chặt lấy đối phương, nhắm mắt cùng nhau nhảy xuống vực. Cái gì cũng không quản, cái gì cũng không để ý. Ta thở dài, người dưới thân nói nàng yêu ta, nói nàng nguyện ý hết thảy vì ta. Nghĩ đến những lời Tấn Ngưng vừa nói khiến ta không cách nào kiềm chế, rồi những lời ta nói trước đó không lâu khiến nàng giận đến rơi lệ. Trong lòng đau xót, thậm chí nước mắt lại lần nữa chảy ra. Rồi tiếng khóc nức nở từ yết hầu phát ra bên ngoài, Tấn Ngưng nghe thấy, nàng nâng mặt ta lên, hơi thở vẫn còn hơi hơi dồn dập, ôn nhu hỏi: "... Làm sao vậy?"

"Thực xin lỗi..." Ta không thể nói thêm gì nữa, chỉ cảm giác lệ trên mắt mình càn rỡ tuôn rơi, nhỏ xuống thân thể Tấn Ngưng. Mỏi mệt, chua xót đêm nay, dường như trong thời khắc này theo thân thể xúc động cùng nhau bộc phát, chẳng còn cách nào che giấu. Ta thả lỏng thân mình, ở bên tai Tấn Ngưng khóc lên thành tiếng.

Tấn Ngưng hôn hôn trán ta, ôn nhu nói: "Ngươi quá mệt mỏi." Sau đó nhẹ nhàng nghiêng thân mình, để ta tựa vào trong ngực nàng, rồi kéo mền lên, cùng che hai người chúng ta lại. Nàng nhẹ vỗ về lưng ta, không nói điều gì, chỉ lặng nghe ta khóc nức nở.

Qua thật lâu, khi ta đã từ từ an định lại, Tấn Ngưng mới mở miệng thấp giọng nói: "Nên xin lỗi phải là ta." Nàng dừng một chút, lại ôn nhu hỏi, "Còn đau không?" Nói rồi đưa tay đặt trên mặt ta, vuốt ve nhẹ nhàng.

Ta lắc đầu.

"Lúc ấy ta thật tức giận, thật sự tức giận..." Bàn tay nàng vẫn đặt trên mặt ta không rời, thanh âm nhẹ nhàng bao phủ xung quanh, "Nếu là người khác ta một chút cũng không để ý, cho dù là phụ vương ta cũng không sao cả, nhưng... tuyệt đối không thể là ngươi, ta không cách nào chịu được từ chính miệng ngươi nói với ta những lời như vậy... Có thể ngươi sẽ cười khi ta nói thế, ta nhất thời xúc động..."

Ta lẳng lặng nghe Tấn Ngưng nói, không xen vào một câu.

Giọng nói của nàng yếu ớt đến đau lòng: "Nhưng ngươi cứ như vậy bỗng nhiên biến mất. Ta đến thư phòng tìm ngươi, nhưng không thấy, ta sợ hãi chạy ra ngoài tìm cũng không thấy ngươi, thật sự sợ hãi ngươi bỏ lại ta một mình, nên ta không dám rời khỏi phòng nửa bước, chỉ hy vọng có thể đợi đến khi ngươi quay trở về... Khi đó ta cứ tự nhủ với mình, Nhược Hề sẽ không đi, ngươi đã đáp ứng sẽ không bỏ đi, đúng không?" Nàng nói rồi lại vuốt ve mặt ta.

Ta nén đau nhức trong lòng, gật gật đầu. Nhớ lại vừa nãy bước vào trong phòng, Tấn Ngưng ngồi bên mép bàn vẻ mặt thẫn thờ, tâm ta lại như bị xé nứt, vội vàng ôm sát hơn người đã cho ta rơi không ít lệ vào lòng.

"Ngưng nhi." Ta mở lời giải thích, "Ta không có đi, chính là con gái nuôi của lão nhân gia tới tìm ta, nói lão nhân gia bệnh rất lợi hại, cho nên ta mới vội vã rời đi như vậy."

"Ta biết ngươi sẽ không rời đi." Tấn Ngưng nói, nghiêng mặt hôn hôn lên khóe miệng ta, "Ngươi không đành lòng." Ta cảm thấy lúc này nàng nói chuyện như lộ ra ý cười.

"Cười cái gì?" Ta hỏi.

"Ngươi vừa mới..." Nàng vươn tay vuốt ve mặt ta, "Khóc giống hệt như tiểu hài tử. Nhớ lại thì đây là lần đầu tiên Nhược Hề ở trước mặt ta khóc đến lợi hại như vậy." Tấn Ngưng tiếp tục nói, "Cảm thấy như, rốt cục cũng cảm thụ được ngươi chân thật nhất."

"Hóa ra trước kia ta đều là giả." Ta cười nói.

Tấn Ngưng ôn nhu nói: "Có phải là do giả trang nam tử quá lâu, ngay cả tâm cũng cứng rấn đến giống như nam tử?"

Ta sửng sốt, lập tức cười cười: "Mười chín năm, bằng đấy thời gian có đủ lâu hay không?"

"Vì cái gì..." Tấn Ngưng hỏi, "Vì sao phải đóng giả nam tử lâu như vậy?"

"Không biết." Ta lắc đầu, "Sư phụ an bài, sau đó thành thói quen, không sao cả."

Tấn Ngưng tựa hồ nghĩ đến gì đó, sau nhẹ giọng nói: "Ở trước mặt ta, ngươi không cần đóng giả nam tử, Nhược Hề, ta muốn ngươi chân thật nhất."

Lòng như run lên, ta nắm chặt tay nàng, gật đầu đáp ứng.

"Nhưng vì sao, ngay cả nơi này cũng giống nam tử như vậy?" Tấn Ngưng đột nhiên nói.

Ta sửng sốt, chợt cảm nhận được tay Tấn Ngưng đang xoa trên ngực của mình. Lập tức hiểu được Tấn Ngưng chỉ cái gì, nắm lấy tay kia không cho nàng lộn xộn, cố ý tức giận nói: "Đúng a, kỳ thật ta không cần khỏa ngực cũng có thể lừa dối."

Tấn Ngưng phì cười thành tiếng, sau đó đưa tay ôm chặt ta. Thân thể gần sát bên nàng, ta trêu ghẹo nói : "Không giống như quận chúa đại nhân, tuy rằng gầy, nhưng đặc thù của nữ tử vẫn có thể phi thường mạnh mẽ." Chỉ cảm thấy thân mình Tấn Ngưng cứng đờ, lập tức trên vai đau xót, nàng thế nhưng lại há miệng cắn ta.

Còn chưa chờ ta kêu lên đau đớn, nàng đã nới lỏng miệng, hỏi: "... Có đau hay không?"

"A?" Ta sửng sốt, lần này thế nào lại có thể đau lòng nhanh như vậy.

"Vừa nãy... Thời gian... Ta cắn ngươi..." Thanh âm nàng phi thường nhỏ.

Giờ ta mới hiểu ra, nhẹ giọng cười cười: "Không đau, một chút cũng không đau."

Tấn Ngưng dùng đầu ngón tay tinh tế xoa bờ vai ta, tìm đến nơi từng bị nàng hung hăng cắn.

"A!" Nàng đột nhiên hô một tiếng nhỏ, "Thậm chí có dấu răng!"

Ta ôm chặt nàng, không muốn nàng đặt lực chú ý vào những nơi không quan trọng: "Ngưng nhi, ta đã nói những lời khiến cho ngươi tức giận, thực xin lỗi." Tấn Ngưng không nói gì, chỉ tùy ý để ta ôm nàng.

"Sau này, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?" Ta hỏi."Ân." Nàng ôm sát ta, nhẹ giọng nói, "Nhược Hề, ngươi mệt mỏi, ngủ đi."

Ta gật đầu, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị cáo biệt đêm dài đằng đẵng, mỏi mệt nhưng hạnh phúc này.

Trước/159Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp