Saved Font

Trước/350Sau

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 185: Trừng Phạt Kẻ Dơ Bẩn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phố giải trí.

Tên nghi phạm này ồn ào: "Cho tôi một cái quần để mặc!"

Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Anh mặc gì quần? Dám đến chơi... gái cũng không sợ người khác biể anh đã làm chuyện gì hả?"

Cố Mộc Thành thấy Trịnh Ngạo Tuyết gan dạ như thế!

Đương nhiên, anh ta là bác sĩ, cơ thể người mà anh ta từng trông thấy, nhiều không đếm xuể, nhưng mà, Trịnh Ngạo Tuyết rõ ràng là một người phụ nữ rất trẻ tuổi!

Tất nhiên, người phụ nữ này chắc chắn là nữ hán tử!

Bắt người xấu là một nhân vật lợi hại!

Chỉnh người xấu thì càng là một nhân vật lợi hại!

"Tôi muốn khiếu nại!" Nghi phạm lớn tiếng kêu: "Cảnh sát không cho tôi mặc quần!"

Lúc này, Cố Mộc Thành hỏi: "Nói, ai là người sai anh lấy danh nghĩa của cậu cả Quyền đi đâm phóng viên hả?"

Nghi phạm ngậm miệng, không nói gì nữa.

"Anh nghĩ anh không nói thì tôi không có cách gì với anh sao?" Cố Mộc Thành nói: "Chiếc xe đó của anh, bộ phận kiểm tra đã lấy mẫu rồi, cho dù anh đã rửa, thì phía trên cũng lấy được vết máu của phóng viên."

Trịnh Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn Cố Mộc Thành một cái: "Anh dịu dàng như thế, thì sao anh ta nói được? Tôi cho anh một phiên bản bạo lực này!"

Nghi phạm vừa nghe thì lập tức kêu gào: "Cảnh sát không thể đánh người! Nếu không tôi sẽ khiếu cáo các người..."

"Tôi không thuộc biên chế cảnh sát, tôi làm việc tạm thời!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi anh tố cáo thì vừa khéo tôi không làm nữa!"

Nghi phạm mở to hai mắt nhìn.

Trịnh Ngạo Tuyết khoác tay lên vai Cố Mộc Thành: "Anh là bác sĩ khoa ngoại à?"

"Phải!" Cố Mộc Thành gật đầu.

Trịnh Ngạo Tuyết cười như một con hồ ly: "Đã bao giờ làm phẫu thuật thiến đàn ông chưa?"

Cố Mộc Thành: "..."

Nghi phạm cũng không nghi ngờ lời mà Trịnh Ngạo Tuyết nói là thật hay giả nữa, vừa nãy lúc người phụ nữ này bắt anh ta, thì ác như gì ấy!

"Êi, nhìn anh tiểu thịt tươi như này, chưa từng làm đúng không!" Trịnh Ngạo Tuyết còn sờ mó anh ta một chút nữa, cô ấy sờ khuôn mặt của anh ta: "Dạy chị làm như nào đi, chị đây muốn thử!"

"Chị ư?" Cô Mộc Thành trợn tròn mắt nhìn cô ấy.

Trái lại thì Trịnh Ngạo Tuyết không sợ tuổi của mình bị lộ: "Tôi 28 tuổi, còn anh?"

"Tôi..." Cố Mộc Thành không muốn nói, xét theo tuổi, đúng là cô ấy là chị của anh ta rồi!

"Hì hì, cho dù anh không nói, tôi cũng tra ra." Trịnh Ngạo Tuyết bảo anh ta: "Đi lấy dao phẫu thuật!"

Ngay sau đó, có người cầm dao phẫu thuật tới, Cố Mộc Thành cầm trên tay, dọa cho nghi phạm hét lên: "Tôi nói tôi nói..."

"Mau nói, bằng không nói chậm thì tôi sẽ làm người thiết một trứng!" Trên tay của Trịnh Ngạo Tuyết cũng đang chơi con dao phẫu thuật, cô ấy hỏi Cố Mộc Thành: "Thiếu đi một trứng, chắc là sẽ không gây trở ngại cho việc nối dõi tông đường đâu nhỉ!"

Cố Mộc Thành sợ ra một thân mồ hôi: "Chị, tôi biết, tại sao tổng giám đốc Quyền không thích cô rồi?"

Trịnh Ngạo Tuyết lạnh mặt: "Anh nói cái gì?"

"Cô quá dũng mãnh! Qủa thật chính là máy bay chiến đầu trong đám nữ hán tử!" Cố Mộc Thành vẫn nói thật: "Mặc Sơ dịu dàng lịch sự, thoải mái hào phóng, thẹn thùng như trăng, là đàn ông thì đều sẽ thích kiểu như cô ấy, cô...."

Nghi phạm cũng nói theo: "Đúng thế, cảnh sát à, đừng hung dữ quá, nếu không không lấy được chồng đâu! Cô xem luật định tuổi của nước chúng ta, tuổi kết hôn của con gái là 20, cô cũng 20 lại có 8 nữa, vẫn chưa có đối tượng, nhất định phải dịu dàng một chút, bỏ dao xuống!"

"Câm mồm!" Trịnh Ngạo Tuyết hừ một tiếng, một tay còn lại của cô ấy đã rút súng ra: "Nếu anh không sợ dao, chơi súng thì sao? Một phát súng bắn nát một quả trứng, cái này khá thụ vị!"

Đối với hành vi hung hãn của người phụ này, Cố Mộc Thành cũng được mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà, chỉ cần cô ấy có thể bức cung ra ai mới là kẻ đứng đằng sau, anh ta cũng không có ý kiến gì.

...

Khách sạn, phòng.

Mặc Sơ ngồi trong lòng Quyền Đế Sâm, chẳng tự nhiên gì cả, đặc biệt là lúc cô giãy giụa cơ thể của mình, cô còn cảm nhận được là người đàn ông này cũng có phản ứng.

"Cố Mộc Thành là bác sĩ chữa chính của Thanh Du, em vốn định một mình đi tìm hung thủ, anh ta cứ muốn đi cùng em..." Mặc Sơ nói: "Em cũng không phải không muốn nói cho anh biết, chẳng qua em không muốn anh không vui, cho dù người nào bị vu oan giá họa, thì tâm trạng cũng sẽ không tốt!"

Cô quan tâm tâm trạng của anh!

Cô quan tâm cảm nhận của anh!

Cô quan tâm để ý anh!

Quyền Đế Sâm đối với ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tất nhiên là có phản ứng.

Anh nhìn chằm chằm vào cô: "Mặc Sơ, thứ nhất, anh hy vọng em hiểu, đối với loại chuyện này, mức độ nguy hiểm ít nhất là cấp hai trở lên, anh không hy vọng em đi giải quyết! Thứ hai, anh rất tức giận, em và Cố Mộc Thành ở cùng nhau, hơn nữa còn là giải quyết chuyện của anh, em đặt chồng em ở chỗ nào hả?"

Mặc Sơ mở to mắt, cô cắn môi nói: "Em thật chưa có nghĩa tới điểm này, trong lòng em, không có bất cứ người đàn ông nào có thể sánh bằng anh! Em chỉ hy vọng anh không phải phiền não vì một chuyện như này, em muốn giải quyết cho anh, em cũng không sợ nguy hiểm..."

Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Anh chỉ nói một lần, sau này nếu vẫn còn xảy ra chuyện tương tự, anh mong là, em có nói cho anh biết đầu tiên!"

"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Không giận, được không?"

"Ơ! Bà Quyền vẫn có nhãn lực, có thể nhìn ra anh đang giận hả?" Quyền Đế Sâm hừ một tiếng.

Anh biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng cho an nguy của cô, đồ đệ hung dữ như thế, cô nào phải đối thủ của người ta?

Mặc Sơ bỗng mỉm cười, quả nhiên Trịnh Ngạo Tuyết nói đúng, anh cũng rối loạn, rõ ràng là lo lắng cho cô, thế mà cứ phải bày ra khuôn mặt lạnh lùng tức giận.

"Em còn dám cười?" Quyền Đế Sâm nhướng mày.

Được thôi, Mặc Sơ không cười nữa.

Cô ngả vào anh: "Đế Sâm, liệu Ngạo Tuyết sẽ làm gì Cố Mộc Thành?"

"Ngạo Tuyết nổi tiếng dũng mãnh!" Quyền Đế Sâm thấy cô vẫn đang lo lắng cho tên nhóc kia, anh cố ý nói ác: "Ai rơi vào tay Ngạo Tuyết, tất cả đều sẽ chỉ còn lại nửa cái mạng!"

Mặc Sơ: "..."

Cô ngớ ra một lúc, sắc mặt đã thay đổi, cô lắp bắp nói: "Đế Sâm, anh đừng như vậy... là em muốn đi tìm hung thủ, anh ta không có ý như thế... anh bảo Ngạo Tuyết đừng làm tổn thương anh ta, có được không?"

Quyền Đế Sâm nhìn đồng hồ: "Bây giờ, có lẽ đã kết thúc rồi."

"A..." Mặc Sơ vươn tay vung nắm đấm, đánh vào bả vai của Quyền Đế Sâm: "Sao anh có thể như vậy, Cố Mộc Thành cũng không làm sai cái gì, sao anh có thể như vậy..."

"Em vì anh ta mà đánh anh?" Mặc dù trọng lượng nắm đấm của cô, đối với Quyền Đế Sâm mà nói, thì không có một tí lực đe dọa nào, nhưng mà, cách làm này lại làm anh rất bực!

Mặc Sơ buồn bã nói: "Em và Cố Mộc Thành thật sự không có gì, anh đừng vì thế mà tức giận, em không hy vọng người bên cạnh em bị liên lụy vì em, em càng hy vọng là anh có thể vui vẻ hạnh phúc.... em cũng đã giải thích rõ với anh rồi, anh vẫn giận em, em đi đây!"

Quyền Đế Sâm nhìn váy cô, đôi mắt anh dường như có chức năng nhìn xuyên thấu: "Em thế này có thể đi đến đâu?"

Trước/350Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần