Saved Font

Trước/257Sau

Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 34: Cầu Hôn???

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mặc Âu đột ngột bị ôm chặt, đầu dính sát vào lồng ngực đang đập thình thịch, nhanh đến nỗi khiến cô không thể đếm được nhịp. Cô bắt đầu hoang mang không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại cảm thấy chân rời khỏi mặt đất, cả người lâng lâng. Mặc Âu hốt hoảng ôm chặt cổ đối phương, ngẩng mặt lên nhìn con ngươi đang tỏa ra một tầng sương mờ lạnh buốt của người đó. Cô không chắc chắn hỏi lại: "Hàn Thiên Nhược?"

Hàn Thiên Nhược vẫn đang trong cơn phát hỏa, kinh hoàng khi biết được cô bị hạ thuốc, có thể xảy ra chuyện không may khiến cô tạo thành ám ảnh tâm lí đau khổ cả đời, quan trọng hơn nữa là thân thể của cô sẽ là của người đàn ông khác. Tuyệt đối không được! Cô đã định sắn là của anh, không ai được động vào. Cả thân thể của cô cũng thế. Cho dù là bạn trai cô hay người yêu của cô cũng không được phép.

Khi nhìn thấy thân ảnh của Mặc Âu xuất hiện trong tầm mắt với bộ quần áo đang nguyên vẹn không nếp gấp thì mới thở hắt ra. Đúng là gặp quỷ. Quả nhiên đàn ông khi yêu trí thông minh chỉ bằng 0. Trước đó, anh đã cài đặt định vị của cô vào máy anh để có thể dễ dàng gặp cô nhiều hơn. Thế mà lúc nãy, anh lại quên mất việc này.

Hàn Thiên Nhược bước một bước dài đến ôm chặt lấy Mặc Âu, hận không thể dung hòa cô vào trong thân thể của mình làm một. Ôm lấy cô, cảm nhận được trái tim mình từ loạn nhịp trở nên trầm ổn như tìm được về nơi nó thuộc về. An tâm, ấm áp. Anh thích cảm giác này. Và cũng chỉ có Mặc Âu mới cho anh được hai cảm giác đó.

Hàn Thiên Nhược đột nhiên nhớ ra Mặc Âu bị hạ thuốc liền bế cô lên theo kiểu công chúa vì sợ thân thể của cô không thể đứng vững. Khi nghe Mặc Âu gọi tên, anh thu lại cảm xúc thú dữ lại tránh làm cô sợ. Anh mỉm cười ôn nhu vuốt tóc Mặc Âu: "Anh đây"

Mặc Âu nhận được lời khẳng định, con mắt nhìn Hàn Thiên Nhược đột nhiên tỏa sáng: "Chậc chậc! Bộ dáng lúc nãy của anh, tôi đặc biệt thấy giống một người quen''

''Ai?''

''Chồng tương lai của tôi''

Hàn Thiên Nhược sững người mất mấy giây. Bên kia Trương Gia Vỹ nghe lời cô nói thì đứng thẳng như trời trồng. What!!!! Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện đã xảy ra mà anh không biết nữa vậy!!!

Hàn Thiên Nhược cất lên chất giọng đè nén, trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt của cô xem là đùa hay thật hỏi: "Em... đây là... cầu hôn anh sao?''

Mặc Âu nghe Hàn Thiên Nhược hỏi vậy cũng ngốc luôn tại chỗ. Cô cầu hôn khi nào thế??? Đây là đùa giỡn thả thính bình thường với bản chất lưu manh thường ngày của cô mỗi khi gặp người đẹp mà thôi. Chứ cô lấy đâu ra tình cảm để cầu hôn. Biết Hàn Thiên Nhược đã hiểu lầm ý cô thì thầm lắc đầu ngao ngán, tự gõ đầu mình một cái. Cô nhất thời quên mất vị đại thiếu gia này chưa từng có mối quan hệ tình trường nào cả, ngay cả một mối tình vắt vai cũng không có lấy một cái để đời.

Haizz!! Tội nghiệp!! Ông trời cho anh khuôn mặt, cơ thể, gia thế đều là tỉ lệ vàng nhưng lại quên đưa hướng dẫn sử dụng. Thôi vậy, sau này cô sẽ bồi dưỡng anh từ từ, hay là bồi dưỡng anh thành chồng cô luôn cũng được. Cô cũng không ngại có một người chồng soái ca, giàu có như vậy đâu!!! (icon cười nham hiểm: hắc hắc)

Mặc Âu cười cười, đưa hai tay áp sát lên da mặt mịn màng, trắng muốt của Hàn Thiên Nhược nói: "Vốn dĩ chỉ định đùa anh giống mấy nam chính ghen tuông vì nữ chính trong tiểu thuyết thôi. Thấy anh như vậy tôi cũng muốn ảo tưởng mình làm nữ chính một lần. Ai ngờ đâu lại khiến anh hiểu lầm''

Hàn Thiên Nhược có chút mất mác, nhìn Mặc Âu bằng ánh mắt như kẻ bạc tình, hạ giọng nói: "Anh không ngại"

Mặc Âu: "Hở..."

Trương Gia Vỹ đã hóa đá lạnh teo: "..."

Hàn Thiên Nhược không có ý định rút lại lời nói, tiếp tục giữ nguyên tư thế ôm Mặc Âu trong lòng theo kiểu công chúa sải đôi chân dài thẳng tắp đẹp hơn siêu mẫu đi về phía trước. Mặc Âu từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vẫn đang trong trạng thái mông lung. Đột nhiên cảm thấy bản thân di chuyển thì sực nhớ ra còn việc trọng đại còn chưa giải quyết xong. Cô đưa tay kéo kéo áo của Hàn Thiên Nhược ý bảo anh dừng lại. Hàn Thiên Nhược tuy không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời thẳng chân dừng bước, hai mắt dán chặt vào cô một tấc không rời.

Mặc Âu lấy điện thoại trong túi áo ra gọi đến một giãy số lạ: ''Phòng 35, vào hết đi, nhớ phải chụp cận cảnh vào, không cho bọn họ còn một con đường sống trong giới giải trí, ép chết bọn họ cho tôi''

Đầu giây bên kia vọng đến âm thanh hưng phấn của đàn ông: ''Được! Chúng tôi sẽ không phụ lòng cô vì đã cho chúng tôi một bữa ăn thịnh soạn đâu''

Sau khi ngắt máy, Mặc Âu lại gọi tiếp một cuộc nữa: "Thần ca! Sáng mai khi tin tức đưa hai người bọn họ lên, anh cũng tung tất cả các bằng chứng về những việc làm phạm pháp của bọn họ cho tôi. Nhớ kĩ phải hủy đoạn video có Tử Hạ trong tay hắn, đồng thời cũng phải để cho hai người kia bị phán mức án tù lớn nhất''

Bạch Thần: "Được"

Hàn Thiên Nhược nghe đoạn hội thoại của Mặc Âu thì hiểu hết mọi chuyện. Cô vì người tên Tử Hạ đó mà trả thù hai người kia. Chứ không phải do cô ngốc không nhận ra điều kì lạ trong hành động mập mờ của hai người đó, kể cả việc bỏ thuốc đó e rằng cũng nằm trong kế hoạch của cô. Đây có thể nói là kế hoạch lớn nuốt âm mưu nhỏ. Thông minh.

Hàn Thiên Nhược dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền hỏi Mặc Âu sau khi gọi điện thoại xong: ''Em vẫn đang ế?''

Mặc Âu như bị cái gì đó ghim chặt vào tim, mếu máo bắt bẻ: ''Anh không thể nói theo cách khác được sao? Tỉ như ''em vẫn đang trong giai đoạn tìm một người đàn ông tử tế để yêu sao'' chẳng hạn. Chứ không phải tôi - đang - ế''

Đến gần hết câu, Mặc Âu còn cố ý cất cao giọng buông lời cảnh cáo, nhắc nhở.

Hàn Thiên Nhược: "..."

Trương Gia Vỹ: "…"

Trước/257Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ở Sinh Tồn Trò Chơi Làm Cẩm Lý